Không Tình Yêu - Hi Nguyệt Nguyên Anh - Chương 51
“Dịch Thiên Kỳ.”
Dịch Thiên Kỳ quay đầu nhìn sang cô, ánh mắt tối sầm lại. Hắn biết ngày hôm nay hai người sẽ không tránh khỏi việc cãi vã. Hắn đang cố điều chỉnh tâm tình, tránh nói ra những lời gây tổn thương cô. Đến lúc đó, cuộc hôn nhân của hai người sẽ không cách nào cứu vãn. Hắn ngồi xuống giường, nhìn vào ảnh cưới treo đầu giường, thở dài rồi nói:
“Anh biết em muốn nói gì. Anh chỉ xin em một việc, đừng ly hôn có được không?”
Từ Đan Đan nhắm mắt lại, giọng nói yếu ớt, thều thào phát ra từng chữ “Hai người không có tình cảm với nhau, cần gì phải trói buộc nhau như vậy. Hiện tại tôi tốt nghiệp rồi, có thể tự lo cho bản thân, tôi trả lại tự do cho anh, anh cũng trả lại tự do cho tôi. Hai người chúng ta từ nay, không ai nợ ai.”
“Tại sao lại phải đi đến bước đường này?”
Tại sao lại phải đi đến bước đường này, Từ Đan Đan cũng không biết nữa. Có lẽ ngay từ khi bắt đầu đã là sai rồi. Cuộc hôn nhân của hai người, không xuất phát từ tình yêu, không nhận được lời chúc phúc của những người xung quanh, đây chính là điều bi thương nhất.
“Dịch Thiên Kỳ, tôi mệt rồi, tôi không muốn cố gắng nữa.”
“Từ Đan Đan, anh hỏi em, từ trước đến nay, em đã từng yêu anh chưa, dù chỉ là một chút?”
Yêu chứ.
Cô không những yêu, mà còn muốn cùng người đàn ông này yên ổn trải qua một đời. Từ lúc chia tay với Âu Xuyên, cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ rung động với người khác lần nữa. Nhưng khi gặp được Dịch Thiên Kỳ, cảm nhận được sự ấm áp mà hắn mang lại, cô đã rung động. Hai người không chỉ là mối quan hệ yêu đương, mà còn là vợ chồng hợp pháp. Cô nghĩ mối quan hệ này sẽ trói buộc hai người cả đời, nên đã không chút phòng bị mà bước vào tình yêu thêm lần nữa. Nhưng cuối cùng, sự trói buộc này vẫn không thắng nổi định kiến của Dịch gia đối với cô, mà vị trí của Diệp Như Nguyệt trong lòng hắn. Vậy chi bằng kết thúc tất cả tại đây đi.
“Chưa từng.”
Dịch Thiên Kỳ nghe xong vô cùng tức giận. Hắn đi ra cửa, quay đầu nói một câu rồi đóng cửa lại thật mạnh:
“Vậy thì em đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này. Cả đời này, tôi sẽ nhốt em ở bên cạnh tôi.”
Từ Đan Đan nhanh chóng chạy ra cửa, ra sức vặn tay nắm cửa. Nhưng Dịch Thiên Kỳ đã khoá chốt ngoài rồi. Hắn là người nói được làm được, e rằng cả đời này, cô sẽ bị nhốt lại trong căn phòng này, không thể nào thoát ra. Cô bất lực trượt dài xuống cửa, nước mắt rơi lã chã. Tất cả mọi việc vượt ngoài tầm kiểm soát của cô, khiến cô vừa bất lực vừa sợ hãi.
Từ Đan Đan bị nhốt trong phòng, cơm của cô đều do thím Chu đưa lên. Thím Chu chỉ nghỉ phép vài ngày, không ngờ mọi việc lại chuyển biến lớn như vậy. Bà cũng xót thương cho cô, nhưng lệnh của Dịch Thiên Kỳ thì không thể làm trái. Chỉ tội cho cô, ngày ngày bị nhốt trong phòng, ngày cũng như đêm, không thể ra ngoài, cũng không thể gặp ai.
Cơm đưa lên Từ Đan Đan không động vào chút nào. Dịch Thiên Kỳ nhìn thấy cũng không thể làm được gì. Hắn lo lắng cho cô, nhưng không dám bước vào phòng, chỉ sợ lại xảy ra cãi vã với cô. Ban ngày đi làm, ban đêm về nhà lại chỉ ở phòng khách, trằn trọc không ngủ được. Mấy ngày liền như vậy, sức khỏe của hắn cũng sắp không chịu nổi rồi.
Hắn còn có thể gắng gượng, nhưng Từ Đan Đan thì không chịu được nữa. Cô không chịu ăn uống gì, ngủ cũng không đủ giấc, khiến cơ thể càng ngày càng yếu. Cô lê thân nặng nề xuống giường, đi được vài bước thì cả người ngã xuống. Cô muốn đến bên cửa để gọi người, nhưng cơ thể không đủ sức. Cô cố lết người đến bên cửa, cánh tay chỉ kịp đập lên cửa một cái rồi buông thõng xuống. Từ Đan Đan ngất rồi, có lẽ vì quá mệt mỏi nên đã ngất đi. Cô nằm trong phòng, không ai phát hiện ra.
Dịch Thiên Kỳ đang có cuộc họp trong công ty thì điện thoại đổ chuông. Hắn chỉ liếc nhìn một cái rồi tắt chuông điện thoại. Hắn biết là thím Chu gọi, có thể là thông báo về chuyện của cô. Nhưng hiện tại cuộc họp này rất quan trọng, quyết định tương lai của Kỳ Viễn. Hiện tại đây là cơ nghiệp duy nhất của hắn và Tô Viễn, hắn không dám lơ là. Dịch Thiên Kỳ lần này chỉ đành làm người xấu thôi. Đợi lo cho công ty xong, hắn sẽ trở về nhà xem tình hình của cô, lựa lời an ủi, xem có thể khiến cô hồi tâm chuyển ý không. Tô Viễn ngồi bên cạnh nhìn thấy hắn vất vả như vậy, bản thân không giúp được gì, chỉ đành bên cạnh an ủi hắn, rồi lại chung tay kéo Kỳ Viễn khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện nay.