Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương - Chương 62 - " EM SẼ GIÚP CHỊ "
Năm đó anh được một gia đình giàu có nhận nuôi, thế nhưng 1 năm sau khi
nhận nuôi anh họ cũng sinh thêm một đứa con. Giữa đứa con nuôi như anh
và đứa con ruột đó luôn có sự phân biệt kể từ khi nó được sinh ra, họ
lạnh nhạt với anh, hay gắt gỏng, mắng chửi thậm chí là đánh đập anh.
Không lâu sau, chẳng biết có phải quả báo không mà họ bị đối tác làm ăn
chơi xấu, phá sản thậm chí là thuê người ngay trong đêm tàn sát cả gia
đình. Đêm đó vì không ngủ được nên anh mới phát hiện ra có người lạ đột
nhập chỉ kịp thời tìm chỗ trốn còn bọn họ không may mắn như thế. Sau khi nhóm người lạ đó rời đi, anh cũng trốn khỏi đó, trở thành đứa trẻ không cha, không mẹ, không nhà cửa, không nơi để về. Anh lúc đó không một xu
dính túi,không có cách nào về lại cô nhi viện thế nên chỉ có thể một
mình tự sinh,tự diệt trong thành phố này.
Long Đại từ từ kể lại
mọi chuyện với giọng điệu trầm ổn, ánh mắt tĩnh lặng chẳng có cảm xúc
gì, bàn tay vẫn nhẹ nhẹ xoa lên đỉnh đầu cô, mọi hành động và cảm xúc
của anh bình thản quá mức.
Những năm tháng ấy, người ta sẽ thường
bắt gặp một đứa bé tầm 13 tuổi lang thang trên đường phố vào ban ngày
rồi lại ngủ ở ven vỉa hè vào ban đêm. Đứa trẻ với ánh mắt sáng rực ngày
nào chỉ còn sự u ám vô định, thân hình gầy gò lang thang trên đường
không có nổi bộ quần áo đàng hoàng, không có bữa ăn nào no đủ thậm chí
còn bị những đứa trẻ bắt nạt đánh đập khi nhìn thấy cậu bởi cậu lúc nào
cũng trầm mặt, không nói không rằng, khiến đám nhóc khác cho rằng cậu
chảnh, kiêu ngạo.
Những lúc bọn chúng rời đi sau khi đánh đập cậu
thỏa mãn người ta sẽ thấy một thân ảnh co ro trên nền đất vô cùng tội
nghiệp nhưng cũng chẳng ai bỏ ra chút thời gian để đến giúp đỡ cậu. Có
thể họ thương cảm khi nhìn thấy cảnh tượng ấy nhưng giữa lựa chọn bước
vào xó xỉnh đầy rác rưởi và bỏ mặc nhắm mắt đi tiếp, họ đã lựa chon vế
sau.
Mai Hân nhẹ đưa tay tới lưng anh khẽ xoa an ủi, những chuyện này cô không hề biết, ánh mắt chợt hiện lên sự thương cảm, cô im lặng
không nói gì.
– Vậy, tại sao anh lại…
– Được rồi, trời sắp sáng rồi, hôm nay nói tới đây thôi, em mau ngủ đi.
Mai Hân định hỏi về lí do Long Đại lại trở thành ôm trùm vũ khí, lâm vào
con đường phạm pháp nhưng như hiểu cô định hỏi gì Long Đại vội ngăn cô
lại.
– Được.
Cô nhỏ giọng đáp, từ từ nhắm mắt lại chìm vào
giấc ngủ với hỗn loạn suy nghĩ. Cô nằm trong lòng anh yên tĩnh nhắm mắt
chẳng biết là đã ngủ chưa, còn Long Đại, hai mắt anh vẫn mở, con ngươi
trong đêm tối vẫn trầm tĩnh lạnh lùng như thế. Ngày hôm nay anh quyết
định kể cô nghe mọi chuyện, về kí ức anh luôn muốn chôn vùi không bao
giờ muốn nhắc tới bởi nó sẽ kéo anh hồi tưởng lại những chuyện không mấy tốt đẹp, những sự việc, những con người đã khiến anh rơi vào bóng tối
ngày hôm nay.
Sáng hôm sau, lúc Mai Hân tỉnh dậy đã không còn thấy Long Đại nữa rồi. Cô chỉ nghe cô Quế nói lại là anh đã đi từ lúc tờ mờ
sáng.
– Em tới rồi.
Anh Thư ngồi ở một chiếc bàn trong góc
quán cà phê, thấy Mai Hân đến liền đứng dậy. Hôm nay, Anh Thư không còn
xuất hiện với bộ dạng xinh đẹp, kiêu kì với những chiếc váy thời trang,
quyến rũ nữa mà chỉ mặc một chiếc quần tây dài, áo phông trắng, trên mặt mang khẩu trang trông rất giống cô gái năm xưa đến dự đám cưới của cô.
– Chào chị, hôm nay gặp chị em muốn hỏi một số chuyện.
Cô bịt khẩu trang, đeo mắt kính cẩn thận đi vào quán cafe, vừa ngồi xuống
cô liền đi vào vấn đề. Hôm nay nhân lúc Long Đại không có ở nhà cô liền
ra hẹn với Anh Thư gặp mặt.
– Được.
– Dạo gần đây tổ chức của Long Đại có chuyện gì xảy ra không? Sáng nay trời chỉ vừa sáng anh ấy liền đi đâu mất.
Mai Hân tháo kính ra, đưa mắt nhìn xung quanh, nhỏ tiếng hỏi.
– Gần đây chị nghe Trương Bình nhắc đến một phi vụ làm ăn nào đó, lần này có cả Trương Bình tham gia cùng. Sáng nay nhận được một cuộc gọi nào
đó, Trương Bình cũng rời đi.
– Chị có biết gì về vụ làm ăn lần này không?
Mai Hân cất giọng có chút trầm.
– Nghe đâu là một vụ giao dịch vụ khí, không quá lớn nhưng là một khách
hàng quan trọng nên đích thân Long Đại sẽ đi giao dịch. Chị có thử thăm
dò Trương Bình, người giao dịch lần này là một ôm trùm vũ khí của nước
X, ông ta với Long Đại cũng xem như chỗ thân tín quan hệ cả hai không
thân thiết nhưng rất sòng phẳng.
– Em hiểu rồi, còn về địa điểm và thời gian?
Cô gật nhẹ đầu hỏi tiếp.
– Cái này là thông tin nội bộ của Long Đại, sau sự việc bị cảnh sát tóm
gọn năm xưa anh ta cô cùng cảnh giác và cẩn thận ngay cả Trương Bình
cũng không biết, Trương Bình chỉ phụ trách việc đưa ông trùm bên đấy
sang đây an toàn và rời đi an toàn. Nhưng nếu có sự hỗ trợ của rương
Bình thì khả năng cao giao dịch lần này là ở cảng biển.
– Lần này chị không định ra tay sao?
Mai Hân nhìn vào mắt Anh Thư, chờ đợi câu trả lời.
– Chị đang cố gắng tìm thông tin để báo về cho đội nhưng nếu không có địa điểm cụ thể và thời gian, chị quả thật không làm gì được.
– Em sẽ giúp chị.
Mai Hân nhìn Anh Thư đầy nghiêm túc, ánh mắt hiện lên sự kiên định.
– Được, lần này trông cậy vào em. Một lát chị sẽ nhờ người đem đến đây
máy nghe lén, em tìm cách đặt chúng ở trên xe và thư phòng của Long Đại.
Măt Anh Thư thoáng sự lo lắng thế nhưng liền biết mất, chị quan sát Mai Hân một chút để tìm xem có sự do dự nào của cô không nhưng không hề thấy,
sau Anh Thư liền gật đầu.
– Được, sau đó thì sao?
– Việc còn lại chị sẽ lo liệu.Em nhớ cẩn thận một chút, Long Đại hiện giờ hoàn
toàn không đề phong em nhưng chỉ cần một chút sai sót chị không chắc
anh ta sẽ không nhìn ra. Hơn nữa cạnh anh ta còn có Mã Phi…
Mai
Hân nghe thế liền trầm mặc hồi lâu, dạo gần đây cô không gặp Mã Phi nên
không biết sự rung động ban đầu của anh ta dành cho cô còn hay không nên không thể chắc chắn được gì nên cô liền gật đầu.
– Chị, em muốn gặp lại đồng chí Trung, một cảnh sát trong đội của Tuấn Phong lúc trước.
Không lâu sau cô lại lên tiếng.
– Việc này không khó, từ lúc chị nằm vùng đến nay người chị liên hệ là
anh ấy, bây giờ anh ấy đã trở thành đội trưởng rồi. Chị sẽ đưa số liên
lạc cho em.
Một lát sau cô và Anh Thư rời khỏi quán cà phê để đi
đến trung tâm mua sắm, hai chị em đi vào các gian hàng sau đó mua đại
vài món đồ. Tuy cả hai biết sẽ không ai theo dõi nhưng đề phòng vẫn hơn, hai người cứ giả vờ mua đồ hoàn toàn giống như đi mua sắm bình thường.
Cho đến lúc chuẩn bị về, cả hai kiếm cớ vào phòng vệ sinh, bên trong đã
có một cô gái nào đó chờ sắn. Cô và Anh Thư vừa vào bên trong cô gái đó
liền rời đi, cô cau mày nhìn cô cái đó sau lại quay sang Anh Thư. Anh
Thư thấy cô nhìn mình khẽ gật nhẹ đầu một cái.
– Trong phòng vệ sinh cuối cùng.
Anh Thư vừa chỉnh trang mái tóc trong gương vừa nhỏ giọng. Mai Hân liền
hiểu ra liền đi vào phòng vệ sinh cuối cùng. Sau khi khép cánh cửa lại
cô quan sát xung quanh liền thấy một chiếc hộp nhỏ đặt ở một góc.
Vơ tay cầm lên, bên trong là hai chiếc máy nghe lén rất nhỏ chỉ đặt vừa
trên một đốt ngón tay. Nhanh tay bỏ vào trong túi xách, cô bình thản
bước ra ngoài. Anh Thư thấy cô ra liền nhìn lên tấm gương phản chiếu
gương mặt đang bịt khẩu trang của cô chỉ để lộ ra đôi mắt không một tia
cảm xúc. Mai Hân khẽ gật nhẹ đầu rồi cùng Anh Thư bước ra khỏi nhà vệ
sinh.
Về đến nhà đã là quá trưa, Long đại lúc này vẫn chưa về.
– Cô đi mới về ạ.
Người ta hay nói có tật giật mình, dường như là đang làm điều mờ ám nên đang
đi lên lầu lại nghe giọng cô Quế phát ra ở phía sau khiên cô giật nãy
mình.
– À dạ, con mới đi mua ít đồ ạ.
Cô trưng ra bộ dạng bình thường, cầm hai túi đồ nâng lên cho cô Quế thấy.
Cô Quế nhẹ gật đầu rồi lại quay người đi vào bếp. Mai Hân thấy thế cũng
quay đầu đi lên phòng, vừa đi vừa ngẫm lại hành động của mình có điểm
nào bất thường hay không.
Đóng cửa phòng lại, cô đảo mắt nhìn xung quanh, mặc dù đây là phòng ngủ của Long đại nhưng cô không chắc nó
không có camera hay thiết bị nghe lén gì đó nên một mạch đi vào phòng vệ sinh. Lấy chiếc hộp ra, quan sát hai chiếc máy nghe lén một lượt, cô
liền lấy ra một cái. Cái còn lại cô cất ở chiếc hộc đựng trang sức trong tủ quần áo, nơi Long Đại không có khả năng mở ra nhất.