Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương - Trà My - Chương 108: Để nó ở lại mới chính là tàn nhẫn với nó
- Trang Chủ
- Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương - Trà My
- Chương 108: Để nó ở lại mới chính là tàn nhẫn với nó
– Rõ ràng tôi là người gặp em trước, tại sao em lại chọn Long Đại? Mai Hân, chúng ta vốn dĩ sắp đến với nhau rồi, em cũng có tình cảm với tôi mà, là Long Đại ép em đúng chứ?
– Mai Hân, đừng kháng cự nữa, chẳng phải ban đầu Long Đại rất ghét em, thậm chí là đe dọa em sao? Anh ta căn bản không yêu em, chỉ có anh là yêu em.
– Anh yêu em, Mai Hân…
Đột nhiên Mã Phi cất cao giọng, từng lời nói phát ra từ miệng dường như không còn là con người anh nữa, gươg mặt Mã Phi khi nói ra những lời đó dường như rất đau đớn, dường như chính anh còn thây ghê tởm những lời lẽ cặn bã đó.
Mã Phi lại tiếp tục làm ra hành động ***** *** cô nhưng thực ra môi anh còn chưa chạm vào một tấc da thịt nào của cô. Bàn tay anh buông lỏng dần, cô hoàn toàn có thể thoát ra khỏi vòng tay đó.Nhìn từ phía xa, thân hình cao lớn của Mã Phi đã bao bọc lấy cơ thể cô nên cô hoàn toàn bị che khuất, cô không thể thấy rõ chuyện gì đang xảy ra ở phía xa.
– Mai Hân…mau nhảy đi, nước ở đây không sâu,tôi sắp không trụ được nữa.
Mai Hân như đã hiểu mọi chuyện, cô mở to mắt nhìn hành động của Mã Phi, nước mắt không tử chủ được mà rơi xuống, cô khóc, đôi môi mấp máy cô muốn nói gì nữa nhưng không thốt nên thành lời chỉ biết giương mắt nhìn Mã Phi, ánh mắt tóe lên sự hận thù không hề thuyên giảm. Cô hối tiếc,kế hoạch của cô cứ như thế mà thất bại rồi.
Toàn thân cô vẫn còn run lên lẩy bẩy vì hành động vừa rồi của mình, mắt đối mắt, cô nhìn thẳng vào đôi mắt Mã Phi, vẻ mặt Mã Phi đã dần biến sắc, vì đau đớn mà nhăn mặt.
Trước khi có bóng người cao lớn từ xa chạy tới cô đã kịp quay người nhảy xuống làn nước biển lạnh lẽo phía dưới.
– Mai Hân…
Tiếng kêu thất thanh từ đằng xa, kèm theo tiếng nước bị khuấy động như vừa có thứ gì đó rơi xuống náo loạn cả một vùng. Kế tiếp đó một âm thanh chấn động khác lại vang lên, là tiếng của súng nổ.
Những âm thanh phát ra liên tiếp nhau trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, vài giây sau đó thời gian như ngừng lại, mọi thứ im lặng như tờ, không quá lâu sau, tiếng ngưòi nói rầm rộ đã lấn át mọi thứ, tiếng bước chân gấp rút, tiếng chữi bởi, nơi cảng biển bỏ hoang lại một lần nữa có máu chảy.
____
Mở mắt ra, trước mắt cô là trần nhà trắng của bệnh viện, mùi thuốc sát trùng khó ngửi khiến cô tỉnh táo vài phần. Cô biết cô chưa chết, nước biển ngay đó sâu đúng với những lời Mã Phi nói, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức cô vẫn biết người cứu cô lên là Long Đại.
Nghĩ lại những chuyện xảy ra vào lúc đó, cô vô thức rùng mình, gương mặt dần biến sắc cô cảm thấy cơ thể mình như bị rút cạn sinh khí. Việc Long Đại xuất hiện ở đó cô không hề hay biết thế nhưng Mã Phi gần như đã biết trước được điều đó, vậy nên rất có thể Mã Phi đã liên hệ từ trước để Long Đại trở về, chắc lúc đó anh ta nghĩ cô là cảnh sát. Định gọi Long Đại bắt cô tại trận.
Mã Phi đã cứu cô, cô biết, anh ta dùng hết sức lực cuối cùng để diễn nên cảnh tượng anh ta ***** *** cô, còn cô lần này lại nằm trong thế bị động đóng vai nạn nhân bị ***** ***. Lúc đó cô không đoán được mục đích của Mã Phi ngay, trong lúc hoảng sợ cô đã nổ súng, thế nhưng cô biết viên đạn đó không trúng vào chỗ hiểm, Mã Phi không thể chết.
Trong đầu cô lúc này đang tự hỏi rằng Mã Phi rốt cuộc là thật sự yêu cô hay là đang cảm thấy có lỗi vì hành động của mình năm xưa, nên mới cứu cô như thế. Nếu lúc đó Mã Phi không diễn cô cũng sẽ không thoát, cùng lắm là cùng anh ta xuống địa ngục, cô căn bản không cần sống tiếp.
Tiếng mở cửa phòng bệnh cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
Mai Hân chầm chậm quay đầu về phía cửa phòng. Long Đại đi vào vừa nhìn thấy cô đã tỉnh anh vội vàng chạy tới, nắm chặt bàn tay cô.
– Tốt quá, em tỉnh rồi.
Cô thật sự mệt mỏi khi phải tiếp tục diễn, mọi thứ nằm trong kế hoạch ban đầu đã gần như đi lệch khỏi. Thế nhưng lúc này mọi thứ còn chưa thật sự kết thúc, nếu cô không diẽn mọi công sức của không những cô mà còn đội cảnh sát cũng sẽ đổi sông đổ biển.
– Em…
Hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, cô yếu ớt cất tiếng.
– Không sao rồi, mọi chuyện đã qua rồi.
Long Đại vội vàng ôm chặt cô vào lòng, tay liên tục vuốt tóc cô như trấn an.
Nhìn thái độ của Long Đại lúc này, cô biết anh vẫn không hề nghi ngờ gì, có khi đã thật sự tin vào màn kịch tối qua. Nhắc đến đây cô lại nhớ đến gương mặt tái nhợt của Mã Phi, anh ta giờ đang ở đâu? Sau khi làm ra hành động đó Mã Phi chắc chắn cũng không thể sống được, nhưng cũng không thể chết, Long Đại và Mã Phi vốn xem nhau như tri kỉ, cô nghĩ Long Đại sẽ không giết anh ta.
Quả thật Long Đại không giết anh ta nhưng Mã Phi cũng không còn sống nữa…
Cô nghe Long Đại kể rằng, giây phút anh nhảy xuống biển cứu cô Mã Phi trên bờ đã cầm súng tự sát. Long Đại nói rằng anh nhận được tin nhắn của Mã Phi, anh ta nói bản thân có điều muốn nói với Long Đại. Long Đại vốn về sớm hơn dự định, ngay khi nhận tin nhắn anh liền quay xe đổi tuyến đường để đến cảng biển. Mã Phi chưa bao giờ dám yêu cầu với anh như thế, lần này phá lệ chắc chắn là có chuyện gì quan trọng. Thế nhưng không ngờ khi đến nơi anh lại chứng kiến khung cảnh người anh em thân thiết vào sinh ra tử có ý định ***** *** bạn gái mình, lại còn nghe thấy từng lời mắng chữi không cam lòng của Mã Phi, kinh khủng nhất là hình ảnh cô kháng cự đến mức nhảy xuống biển.
Long Đại vừa kể, ánh mắt cũng theo đó mà lạnh dần, cô nhìn thấy thoáng có sự tức giận nhưng không đến mức căm thù, cô biết niềm tin Long Đại dành cho Mã Phi vô cùng lớn, sự việc này xảy ra Long Đại nửa tin nửa ngờ.
Khi nghe tin Mã Phi đã thật sự chết, hơn hết là chính anh ta tự tử, trong lòng cô không một cơn gợn sóng nhưng cô không cảm thấy hả hê vui vẻ như cô tưởng, cô cảm thấy thỏa mãn, thỏa mãn vì sự công bằng, nợ máu cuối cùng vẫn phải trả bằng máu. Mã Phi chết rồi, nỗ lực suốt năm năm qua của cô cuối cùng cũng được đền đáp. Hai phát súng Mã Phi nợ cô cuối cùng cũng trả hết, một phát từ cô, một phát từ chính hắn.
Nằm trên giường bệnh thẩn thờ một hồi, cô bất giác đưa tay xuống bụng mình, cô vừa nghe Long Đại nói mình bị động thai thế nhưng may mắn đứa bé vẫn không sao. Đứa bé này đến bây giờ vẫn là gánh nặng trong lòng cô, trong suy nghĩ của cô, nếu đêm qua nó cũng ra đi có phải sẽ rất tốt không? Cô thừa nhận bản thân tàn nhẫn, vô lương tâm, không có tình người hay bất kì từ ngữ gì ghê tởm diễn tả con người cô nhưng đứa bé còn ở lại với cô ngày nào thì chính là cực hình và đau khổ đối với nó.
Đứa bé không có tội, nó chỉ thiếu may mắn, thiếu may mắn khi nó lại là kết tinh của cô và Long Đại. Nó ở trong bụng cô, chắc chắn cũng cảm nhận được mẹ nó không yêu thương nó, mẹ nó không sắn sàng chờ đón nó, không mong đợi nó, không muốn nó sinh ra, vậy thì để nó ở lại mới chính là tàn nhẫn vớ nó.
Tồi tệ hơn là khi nó được sinh ra, nó sẽ gọi một kẻ tội phạm từng giết hại bao nhiêu người là bố sao? Sẽ phải gọi một người muốn tống bố nó vào tù, không từ thủ đoạn,mưu mô, độc ác tàn nhẫn như cô là mẹ sao? Rồi nó sẽ phải nối nghiệp cái nghề phạm pháp của Long Đại hay sao?