Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương - Trà My - Chương 107: " MỘT KẺ TỘI PHẠM NHƯ ANH...KHÔNG XỨNG"
- Trang Chủ
- Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương - Trà My
- Chương 107: " MỘT KẺ TỘI PHẠM NHƯ ANH...KHÔNG XỨNG"
Những chữ cuối cùng cô gằn lên từng tiếng, nước mắt vừa lau đi cứ thế lại một lần nữa trào ra, ánh mắt cô dữ tợn nhìn thẳng vào Mã Phi.
Mã Phi lãnh đạm nhìn cô,trong tim bất giác nhỏi lên khi nghe những lời chất vấn của cô, bỗng nhiên lúc này anh cảm thấy cơ thể mình dần trở nên vô lực, tay chân dần tê đi mất cảm giác. Trong đầu liền nghĩ đến ly rượu cô rót cho anh. Quả nhiên cô đã chuẩn bị từ trước.
– Anh biết không? Anh là kẻ đã khiến tôi trở thành thế này, anh cướp đi người tôi yêu thương nhất, anh lấy đi hạnh phúc duy nhất của tôi, anh lấy đi gia đình duy nhất của tôi, hết thảy đều bị anh phá hủy vào ngày hôm đó.
– Hai phát súng, anh vì muốn trốn thoát mà bắn hai phát súng vào ngực anh ấy… Mã Phi, ngày hôm nay tôi sẽ trả lại hai phát súng đấy cho anh.
Ánh mắt cô càng ngày càng lạnh đi.Nói đoạn cô đứng lên vòng qua phía Mã Phi nhanh nhẹn lấy đi khẩu súng phía sau lưng quần anh, động tác vô cùng thuần thục, dường như cô cũng đã quan sát rất nhiều.
Mã Phi không kháng cự, một phần anh không thể một phần anh muốn, cơ thể anh sau khi uống ly rượu của cô lúc này đã dần mất đi cảm giác, muốn đứng lên cũng khó khăn nói chi là đoạt lại súng. Hơn hết những lời cô nói anh đều nghe đều hiểu, cuộc đời anh làm chuyện phạm pháp, giết hại bao người, tuy anh không rõ trong số người đêm đó anh nổ súng ai mới là chồng cô nhưng chồng cô đã chết, chết dưới bàn tay anh là điều không thể phủ nhận.
Cô nói đúng, đời này là anh nợ cô, lẽ ra lúc này cô đã không xuất hiện ở đây mà có một cuộc sống của riêng mình, là anh, là anh đã lấy đi hạnh phúc của cô.
Mai Hân cầm khẩu súng đã hằn vết thời gian trên tay, nhìn vào cũng đủ biết nó là vật bất ly thân của Mã Phi và đã được sử dụng rất lâu rồi. Suy nghĩ cây súng này chính là thứ Mã Phi dùng để bắn Tuấn Phong chợt hiện lên trong đầu cô, khiến bàn tay cầm súng khẽ siết chặt lại.
Khi cầm khẩu súng, cô không hề run tay mà ngược lại cầm rất chắc tay bởi năm xưa Tuán Phong đã dạy cho cô cách bắn nó, anh dẫn cô đến một câu lạc bộ súng bắn và dạy cô cách lắp, cách cầm, cách lên nòng và cách bắn. Tuy nhiên cô tập mãi mà chẳng thể thuần thục việc lắp súng, suy chỉ có kĩ năng bắn là cô biết chút ít. Đã lâu mới cầm lại súng, không ngờ lại dùng nó để trả thù cho anh.
– Việc em tiếp cận tôi và Long Đại là vì chồng của em sao?
Mã Phi thấy cô đang chăm chú nhìn khẩu súng đó khẽ trầm giọng, đáy mắt hiện lên tia đau lòng.
– Không sai, ngay từ đầu tôi vốn định tiếp cận anh cơ nhưng Long Đại lại là một lựa chọn tốt hơn, tôi vừa có thể giết anh, vừa có thể tống lão đại của anh vào tù.
Cô khẽ nhếch môi, thong thả ngắm nghía khẩu súng, chân bước nhẹ nhàng quay lại ghế của mình ngồi xuống.
– Em không nghĩ đến, sau khi tôi chết em cũng không có đường lui sao?
Mã Phi lạnh nhạt nhìn về phía cô.
– Tôi biết nhưng tôi sẽ không bỏ trốn, tôi đã có lựa chọn cho mình rồi, anh không cần quan tâm, đừng nói là…đến tận bây giờ anh vẫn còn thích tôi đấy nhá.
Cô cười khiêu khích, nhớ tới ánh mắt Mã Phi lần đầu gặp cô, cô bất giác nói ra câu đó.
– Phải, tôi vẫn luôn thích em.
Mã Phi nhìn thẳng vào cô, giọng nói lạnh nhạt nhưng thoáng nhẹ nhàng đi.
Nụ cười trên môi từ từ hạ xuống,cô không cười được nữa sau câu nói của Mã Phi.
Mã Phi cuối cùng cũng nói ra tâm tư của mình giữ kín từ lâu, đoạn tình cảm sớm nở nhanh tàn, vốn đã được anh giấu kín ở một nơi bí mật lại một lần nữa khơi dậy. Trong thâm tâm anh biết bản thân sắp phải chết, anh biết cô đã làm đến bước này thì đã tính toán mọi thứ, anh biết cô nói đã tính đường cho mình chính là đường chết.
Vô thức nhớ lạ ngày hôm đó, khung cảnh náo loạn, đẫm máu, cuộc đấu súng giữa tổ chức của Long Đại và phía cảnh sát diễn ra quyết liệt, anh đã nổ súng với rất nhiều cảnh sát nhưng anh không biết một trong số đó lại có người chồng mà cô yêu thương.
– Anh định nói nhưng lời này là để tôi tha mạng cho anh?
Mai Hân vội lấy lại tinh thần, nở nụ cười châm chọc.
– Không phải, là tôi có lỗi với em, tôi sẽ trả nợ cho em. Tôi nói những lời này…chỉ là để bản thân không hối tiếc mà thôi.
Mã Phi nhìn cô, vẫn là gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt từ bao giờ đã hiện lên sự dịu dàng.
Cô một lần nữa đứng lên, tiến lại phía Mã Phi, khi chỉ còn cách một bước chân cô liền dừng lại.
– Mã Phi, đời này anh nợ tôi quá nhiều, anh hại tôi tan nhà nát cửa, anh khiến tôi mất đi người tôi yêu nhất, anh khiến tôi sa vào vũng bùn này, anh khiến tôi trở thành con người tôi căm ghét nhất…Kết cục của anh từ ngày gặp tôi vốn đã định sẵn sẽ là thế này… Thế nên đoạn tình cảm rẻ mạt anh dành cho tôi cũng nên chết theo anh đi là vừa.
Cô nâng cao cây súng lên, ánh mắt lạnh lẽo cũng không ngăn được những giọt nước mắt thương tâm.
– Có thể nói cho tôi biết người em yêu là ai được không?
Mã Phi vẫn bình tĩnh mà nhìn thẳng vào khẩu súng không có ý tránh đi, hai tay anh đã buông thỏng, ngồi bất động trên ghế.
– Anh ấy là một đội trưởng mà cả cục cảnh sát sự hào…Muốn biết tên anh ấy? Một kẻ tội phạm như anh không xứng.
Tay cô siết chặt cây súng, từng lời thoát ra nhẹ tựa lông hồng, câu đầu còn là giọng nói mang niềm tự hào câu sau liền khinh bỉ ra mặt.
Lời nói của cô quả thật như một con dao cứa ngang tim anh, lúc này anh mới biết vết thương trong lòng còn đau đớn hơn gâp ngàn lần vết thương bên ngoài thể xác.
Thế nhưng như có luồng kí ức nà vừa lướt qua trong tâm trí anh khiến anh lập tức sửng người, hai mắt không tử chủ được mà nhìn cô chằm chằm. Đầu óc chợt hiện lên kí ức vào đêm hôm đó, những hính ảnh nối đuôi nhau xuất hiện, có rõ có mờ. Hai tiếng ” đội trưởng” là thứ anh nghe rõ nhất vào đêm đó cũng là thứ anh nhớ rõ nhất lúc này. Không hiểu sao trong lòng anh lúc này lại nhẹ đi đôi phần tội lỗi.
Mã Phi như đã ổn định lại sự sửng sốt của mình vừa rồi, anh im lặng nhìn cô với đôi mắt có phần sáng lên kì lạ, anh tập trung nhìn cô mà không màng đến họng súng trước mắt mình có thể sẽ nổ bất cứ lúc nào.
– Em chưa từng yêu Long Đại sao?
Mã Phi dùng hết sức lực cố gắng đứng lên đối diện với cô, đôi chân mạnh mẽ thường ngày giờ đây đến đứng còn không vững, anh cố gắng nắm chặt thành bàn để giữ vững cơ thể.
Thấy Mã Phi đứng dậy, cô có chút hoảng sợ anh ta sẽ phản kháng.
– Yêu? Đến bây giờ anh vẫn nghĩ những cử chỉ thân mật tôi dành cho Long Đại là yêu sao?… Từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ yêu anh ta.
Cô không chần chừ mà đáp lại, trong lòng không hề gợn sóng hay có một chút cảm xúc nào trái với lời cô nói. Bàn tay cầm súng nhẹ đặt lại ngón táy vào đúng còi súng, mọi thứ nên kết thúc thôi.
– Nhưng Long Đại thì rất yêu em, yêu đến tận xương tủy…Mai Hân, tôi có lỗi với em, tôi sẽ giao mạng cho em nhưng Long Đại…ngài yêu em là thật, em phải sống, nếu em chết Long Đại cũng sẽ không sống nổi.
Chưa để cô phản ứng Mã Phi như dùng hết sức bình sinh lao về phía cô, chỉ một cái ôm mạnh Mã Phi đã dồn cô đến sát thành thuyền.
– Mã Phi, anh điên rồi, anh làm gì thế, buông tôi ra…
Mã Phi ôm chặt cô, liên tục vùi đầu vào hõm cổ làm ra động tác hôn, bàn tay tuy đã mất hết sức lực nhưng chẳng biết lúc náy anh lấy sức ở đâu mà lại mạnh mẽ xé đi chiếc áo phông bên ngoài của cô.
– Mã Phi… anh buông tôi ra, á…
Hơi lạnh của gió biển liên tục tạt vào da thịt, cảm nhận được mái tóc Mã Phi liên tục ma sát vào cổ mình khiến cô nhất thời hoảng loạn mà không chú ý rằng môi anh chưa bao giờ chạm qua da thịt cô. Suy nghĩ Mã Phi muốn hủy hoại cô để kháng cự khiến hai hàng nước mắt không tự chủ mà tuôn ra như mưa, cô dùng sức đajp mạnh lên vai của Mã Phi nhưng chẳng lây chuyển được gì.
” Đùng “
Tiếng súng phát ra khiến mọi âm thanh trở nên im ắng, cô vừa nổ súng. Mã Phi trước mặt cô đã dừng hành động, từ bụng anh một dòng máu đỏ bắt đầu chảy ra.
– Mai Hân,mau nhảy xuống biển!
Mã Phi bị cô bắn một phát vào bụng nhưng chẳng hề quan tâm đến vết thương, đôi môi tái nhợt, anh dịu dàng nhìn cô, giọng nói đầy thỉnh cầu. Dường như sắp không trụ được nữa, anh vừa nói vừa buông lỏng tay, hai mắt anh chợt phủ lên một tầng sương, đáy mắt đỏ ửng.
Mai Hân lúc này vẫn ngơ ngác không hiểu ý của Mã Phi, chợt ánh mắt cô nhìn thấy ánh đèn xe từ phía xa chiếu tới.