Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương - Trà My - Chương 106: " TẤT CẢ ĐỀU LÀ SỰ CHUẨN BỊ ĐỂ CÓ NGÀY HÔM NAY..."
- Trang Chủ
- Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương - Trà My
- Chương 106: " TẤT CẢ ĐỀU LÀ SỰ CHUẨN BỊ ĐỂ CÓ NGÀY HÔM NAY..."
Đứng trước vẻ mặt không rõ thật giả của cô,Mã Phi cuối cùng cũng nói ra câu hỏi ẩn chứa trong lòng suốt thời gian qua. Khi hỏi câu này, anh không cảm thấy hối hận mà ngược lại rất nhẹ nhõm, dù sao cũng đã đến nước này, cô và Long Đại sắp kết hôn, hiện giờ cô còn đang có thai.
Anh biết Long Đại yêu cô nhiều như thế nào, anh biết tận sâu trong tiềm thức câu hỏi về thân phận của cô vẫn chưa có câu trả lời, anh cũng biết Long Đại cũng muốn chôn vùi nó, làm ngơ nó xem như chưa từng biết đến. Thế nhưng anh không muốn Long Đại sẽ sống trong sự lừa dối cả đời như thế cả đời.
– Uống đi rồi tôi sẽ nói cho anh biết.
Cô thẳng thắn nói không hề phủ nhận hay giả vờ nữa. Cô nhẹ cười nhìn thật sâu vào đôi mắt Mã Phi. Truyện Điền Văn
Tuy cả hai không ai trực tiếp nói ra nhưng hai người đều đã ngầm hiểu đối phương. Mã Phi vốn đã nghi ngờ thân phận của cô từ ngày Triệu Minh chết, anh âm thầm điều tra còn bên ngoài lại vờ như bình thường, cho đến khi xác thực được dấu vân tay của cô trên máy nghe lén Mã Phi mới thật sự chắc chắn nhưng anh không có ý muốn vạch trần cô trước mặt tổ chức căn bản là anh không nỡ. Anh đối với cô ngay từ đầu đã nảy sinh thứ cảm xúc mập mờ thế nên anh không thể ra tay được với cô.
Còn Mai Hân,cô cũng ngầm hiểu Mã Phi đã nghi ngờ và biết điều gì đó về thân phận của cô thế nhưng cô vẫn tiếp tục diễn, vờ như bản thân chẳng biết gì, đóng vai một cô gái vừa yếu đuối vừa bản lĩnh trước mặt bao người mặc cho mọi thứ sắp phơi bày. Cũng bởi cô nắm chắc tình cảm của cả Long Đại và Mã Phi. Có thể Mã Phi sẽ không yêu cô sâu đậm như Long Đại nhưng ít ra vẫn có thứ cảm giác không thể nói thành lời mà cô đã xay dựng lúc ban đầu ngăn cản lý trí của Mã Phi.
Như bị đôi mắt của cô làm cho mất đi lý trí, Mã Phi không chần chừ liền cầm ly rượu lên uống hết.
Khi anh đã uống xong đặt ly rượu xuống bàn cũng là lúc nụ cười của cô thu lại. Ánh mắt cô dần lạnh đi, cô khẽ nhếch môi nhìn anh đầy ẩn ý.
Mã Phi bị ánh mắt cùng sự thay đổi biểu cảm của cô làm cho bất ngờ, không kịp thích ứng chỉ biết giương mắt nhìn cô. Lần đầu tiên anh thấy đôi mắt cô trở nên lạnh lẽo như thế.
– Không sợ tôi bỏ độc vào đó sao?
Cô lạnh giọng vẫn có chút yêu kiều hỏi, ánh mắt có chút thỏa mãn nhìn vào ly rượu trên bàn vừa được Mã Phi uống sạch.
– Em sẽ không làm thế.
Mã Phi bị câu hỏi của cô làm cho sững người như vẫn bình thản trả lời lại.
– Đúng thế, tôi đương nhiên sẽ không làm thế, nếu anh chết bây giờ thì làm sao nghe câu trả lời của tôi được chứ.
Cô bật cười vui vẻ nhưng nước mắt nơi khóe mắt lại nhẹ nhàng chảy ra. Cả Mã Phi và Long Đại đều có cùng một câu trả lời kh bị cô hỏi ” Không sợ tôi bỏ độc vào đó sao?”. Họ lấy cái gì mà tự tin như thế chứ, họ nghĩ cả đời này sẽ không ai có thể trừng trị được họ sao, chỉ có họ mới có thể giết hại người khác còn những ngưòi khác gì không thể sao? Thái độ ngạo mạn lẫn cao ngạo đó của cả hai đều làm cô căm ghét đến tận xương tủy.
– Anh biết gì về tôi rồi?
Cô bây giờ đã hoàn toàn trút bỏ lớp mặt nạ bấy lâu nay xuống, quay trở về đúng cảm xúc thật của mình, ánh mắt hận thù dành cho Mã Phi cũng thẳng thắng mà nhìn không cần trốn tránh nữa.
Mã Phi bị cô làm cho ngạc nhiên hết lần này đến lần khác. Mai Hân ở trước mặt anh lúc này và Mai Hân lúc trước, rốt cuộc cái nào mới là thật. Tại sao cô lại nhìn anh với ánh mắt đầy hận thù như thế?
– Không biết gì khác ngoài những thông tin cơ bản.
Mã Phi thành thật trả lời, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô.
– Cũng phải thôi, thứ tôi cố tình che giấu hơn 5 năm qua, làm sao anh có thể biết đươc chứ.
Cô cười có phần chua xót, khẽ cụp mắt xuống nhìn ly rượu trên bàn.
– Mã Phi, anh thấy cảng biển này có quen không?
Tiếng của cô nhẹ nhàng vang lên nhưng Mã phi vẫn đang hốt hoảng vì câu cô vừa nói ở trên, anh cảm thấy bản thân đang đến gần với một sự thật nào đó, rất gần rồi, anh sắp biết được những thứ cô đang che dấu rồi.
Sự nghi ngờ của anh với cô chưa bao giờ là sai, chỉ là anh bị cô liên tục đánh lừa không thể nhìn thấu được chuyện gì hoặc có nhìn thấu cũng sẽ bị lung lay, và đến giờ phút này anh đã thật sự chắn chắc cô không phải một người bình thường, tiếp cận Long Đại chắc chắn là có mục đích và mục đích đó không hề tầm thường.
Suy nghĩ cô là cảnh sát ngầm được cài vào để tìm bằng chứng bắt Long Đại vội lướt qua trong đầu nhưng khi nghĩ lại nếu cần bằng chứng cô vốn đã có từ lâu rồi chứ lại còn gọi riêng anh đến đây rồi nói những lời này với anh để làm gì? Mục đích của cô hình như còn liên quan đến anh nữa.
Lẽ ra lúc này khi mọi thứ đã quá rõ ràng rồi anh nên rời khỏi đây hoặc trực tiếp áp chế cô lại đem về tổ chức hoặc thậm chí là giết chết cô nhưng anh sẽ không làm thế, anh bước lên du thuyền này ngay từ đầu là vì sự thật và đến bây giờ mọi thứ đã sắp rõ ràng anh phải biết được tất cả bằng mọi giá.
Vội hoàn hồn lại, nhớ lại câu hỏi vừa rồi anh liền phóng tầm mắt nhìn xung quanh cảng biển.
Nơi nay đối với anh khá quen thuộc, vào thời điểm nơi đây chưa bị cảnh sát nhắm đến, các vụ giao dịch lớn của tổ chức đều diễn ra ở đây vô cùng thành công thế nhưng từ sau lần giao dịch bị cảnh sát bao vây bất ngờ từ năm năm trước thì nơi này không còn thích hợp nữa.
– Cảng biển này là nơi thường diễn ra các vụ giao dịch của tổ chức.
Mã Phi bình tĩnh trả lời.
– Phải, nhưng mà đã không còn giao dịch từ năm năm trước rồi đúng chứ?
Cô gật đầu tán thành.
– Tại sao lại không giao dịch được nữa anh biết không?
Cô lại tiếp tục hỏi nhưng Mã Phi vẫn yên lặng nhìn cô, mốn nói gì đó nhưng rồi lại quyết định yên lặng.
Cô chép miệng một cái rồi lắc đầu tỏ ý không vui.
– Khó nói lắm sao? Vậy để tôi đoán… có phải là vì địa hình không đẹp, hay là đã bị cảnh sát để ý rồi? Hay là… tại đây đã giết quá nhiều người.
Những chữ cuối cùng cô nói rất nhẹ nhàng nhưng lại như có ma lực đánh thẳng vào tâm lí Mã Phi.
– Năm năm trước lẽ ra tôi đã có một cuộc sống tốt đẹp, nói đúng hơn là vô cùng hạnh phúc nhưng mà…chỉ sau một đêm mọi thứ liền biến mất, mất hoàn toàn, cứ như là chưa từng xuất hiện vậy. Chính tại cái cảng biển chết tiệt này tôi đã mất đi hạnh phúc của đời mình.
Phớt lờ sự hoảng hốt của Mã Phi cô chầm chậm nói tiếp.
Nói đến đây cô nhẹ phóng tầm mắt ra xa như hồi tưởng điều gì đó.
– Anh biết không, ngày hôm đó là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời tôi nhưng cũng là ngày đau khổ nhất của cuộc đời tôi… Ngày hôm đó tôi kết hôn, tôi mặc lên người chiếc váy cưới thật đẹp để gả cho người tôi yêu, tôi bước vào lễ đường trước sự chứng kiến của mọi người, trước nụ cười hạnh phúc của người tôi yêu, mọi nghi thức của lễ cưới đang diễn ra suôn sẻ thế nhưng chiếc nhẫn cưới vẫn còn chưa kịp đeo thì anh ấy phải đi thực hiện nhiệm vụ.
Nói đến đây nước mắt cô đã chảy ướt đẫm cả khuôn mặt. Ánh nhìn cô càng thêm đau đớn, cứ vô định nhìn như thế.
– Anh ấy phải đi bởi vì cuộc giao dịch phạm pháp của các anh, anh ấy phải đi để bắt những kẻ tội phạm như các người vào tù. Anh ấy phải đi…vì anh ấy là cảnh sát…
Gương mặt Mã Phi như bị rút cạn máu trắng bệch cả đi, anh mở to mắt nhìn cô như không thể tin nỗi những điều mình vừa nghe từ cô. Anh vốn đã chuẩn bị tâm lí để nghe sự thật từ cô nhưng sự thật này có phần ngoài sức tưởng tượng của anh.
– Anh nhớ rồi chứ? Hôm đó các người đã giao dịch tại cảng biển này, hôm đó cũng là ngày tôi cùng anh ấy kết hôn. Anh ấy hứa với tôi sau khi bắt tất cả các người sẽ quay về…anh ấy vẫn giữ lời hứa với tôi…anh ấy thật sự trở về, nhưng… anh ấy lúc đó chỉ còn lại một cái xác.
Cô gần như mất kiểm soát không thể giữ được bình tĩnh,càng nói nước mắt càng rơi,ánh mắt cô vừa có hận thù lại vừa đau khổ nhìn chằm chằm Mã Phi. Mai Hân cố gắng kiềm lại cơn nấc nghẹn ngào để giọng nói được rõ ràng nhất.
– Mã Phi, anh nhớ thử xem, hôm đó anh đã giết bao nhiêu người?
Cô vẫn nhìn Mã Phi, ánh mắt tràn ngập lửa hận nhưng cảm xúc đã dần ổn định lại.
Mã Phi vẫn im lặng cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt chỉ toàn là hận thù đó của cô. Lời cô nói, từng lời từng chữ đều nhẹ nhàng nhưng anh vẫn có thể nghe ra sự kìm chế, sự uất ức lẫn thống khổ trong đó.
– Nhiều quá không nhớ nổi sao?
Cô cười khẩy, nhẹ đưa tay lau nước mắt.
– Từ lần đầu gặp anh, anh có biết tôi muốn một nhát đâm chết anh như thế nào không? Anh biết nhìn anh hằng ngày một thân đồ vest sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật khiến tôi căm thù đên cỡ nào không? Những thứ tôi đánh đổi, những điều mà tôi không từ thủ đoạn để đạt được, tất cả đều là sự chuẩn bị để có ngày hôm nay…ngày mà tôi đợi suốt năm năm, ngày mà tôi phải tự tay giết chết anh để trả thù cho chồng tôi.