Không Phải Ánh Trăng - Trương Nhược Dư - Chương 5
15.
Nghe nói…
Mẹ Chu qua đời, Chu Duật Xuyên thất hồn lạc phách chạy về nhà nhưng lại chẳng được nhìn thấy mẹ lần cuối.
Chu Diên Xuyên không cho anh ta bước vào cửa nhà.
Ngay cả lễ tang, đứa con trai út như anh ta cũng bị ngăn ở sảnh ngoài.
Mà sau khi lễ tang kết thúc, Chu Duật Xuyên một mình ôm bó hoa đến trước bia mộ, dập đầu ba cái rồi rời đi.
Sau đó lại nghe nói Chu Duật Xuyên nhảy lầu.
Nhảy xuống cùng với Tiết Uyển.
Tin tức này tôi cũng nghe từ dì Ngô.
Bà gọi điện cho tôi, nói trời lạnh nên có dệt cho tôi một chiếc áo lông, tôi làm một bàn thức ăn rồi mời dì Ngô tới.
Lúc ăn cơm, dì Ngô kể cho tôi nghe mọi chuyện, khi nhắc đến chuyện này vẫn là thổn thức vô cùng.
“Thật ra thằng bé Duật Xuyên hồ đồ quá nên khổ thân, ngay cả nhìn mặt mẹ lần cuối cũng không được. Ba thì mất sớm, anh trai duy nhất lại không chịu nhận cậu ấy, tình yêu không có, lăn lộn đến nỗi giờ chỉ còn hai bàn tay trắng, mà ả Tiết Uyển hại cậu ấy thành ra như vậy còn đi theo người khác ăn ngon mặc đẹp, suốt ngày khoe xe sang hàng hiệu với người khác.”
“Thế là Duật Xuyên đi tìm Tiết Uyển, nghe nói là cậu ấy trói cô ta mang lên sân thượng, sau đó cùng nhau nhảy xuống.”
“Chẳng qua lúc nhảy xuống thì Tiết Uyển chết ngay tại chỗ, Chu Duật Xuyên đè lên người cô ta nên không chết. Nhưng đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, nghe nói sẽ thành người thực vật.”
Tay đang cầm đũa của tôi cũng khựng lại.
Sau một lúc lâu.
Tôi lấy lại tinh thần, giọng điệu nhàn nhạt: “Vậy đúng là thảm thật, hy vọng anh ta có thể vượt qua.”
Đương nhiên có vượt qua hay không cũng chẳng liên quan đến tôi.
Nghe dì Ngô nói, Chu Diên Xuyên thay mặt em trai bồi thường tiền cho nhà Tiết Uyển, sau đó lại dùng tiền để dùng những phương pháp chữa bệnh tân tiến nhất để cứu Chu Duật Xuyên.
Nhưng…
Anh chưa từng đến thăm em trai mình.
Tôi cũng vậy.
Sau này tôi vẫn đến thăm Chu Duật Xuyên một lần, vẫn là nhiều năm sau khi tôi kết hôn.
Chia tay với Chu Duật Xuyên xong, tôi độc thân rất lâu bởi vì cảm thấy một mình cũng tốt.
Mà vài năm sau tôi lựa chọn kết thúc cuộc sống độc thân, là bởi tôi cảm thấy người kia đáng giá.
Ở bên anh hạnh phúc hơn khi ở một mình rất nhiều.
Cho nên tôi hẹn hò với anh. Yêu nhau ba năm, tôi xác nhận anh chính là người mình có thể gửi gắm những năm tháng còn lại của cuộc đời, tôi chấp chận lời cầu hôn của anh.
Anh tên Phương Tự.
Cũng là một bác sĩ, còn là một thầy giáo.
Chúng tôi có chung đề tài nói chuyện, chung sở thích, chúng tôi ăn ý yêu nhau.
Tôi cũng kể cho anh nghe chuyện tình của mình và Chu Duật Xuyên.
Đếm trước ngày tổ chức hôn lễ, đột nhiên anh hỏi tôi có muốn đến gặp Chu Duật Xuyên không.
Tôi nghĩ một lát rồi nói được.
Vì thế tôi vào phòng bệnh của Chu Duật Xuyên, còn Phương Tự đứng chờ ngoài cửa.
Đây là sau khi anh ta xảy ra chuyện, lần đầu tiên tôi đến thăm, anh ta mặc đồ bệnh nhân, yên tĩnh nằm trên giường.
Mấy năm không gặp, anh ta gầy đi rất nhiều.
Chu Diên Xuyên chi rất nhiều tiền vào phí trị liệu cho em trai, có mấy y tá mỗi ngày đểu tỉ mỉ chăm sóc nên anh ta cũng sạch sẽ ngăn nắp.
Tôi đứng ở bên mép giường, trong lúc hoảng hốt nhớ lại quá khứ cả hai từng yêu nhau, xa xôi như thể đó là chuyện của kiếp trước.
Từ biệt mấy năm, bây giờ cảnh còn người mất.
Tôi hơi khom người, đặt lên tủ đầu giường một hộp kẹp mừng nhỏ.
“Chu Duật Xuyên, em sắp kết hôn rồi. Em đến tặng kẹo cưới cho anh.”
“Dù em biết anh không ăn được.”
“Nhưng vẫn chúc anh sớm ngày khoẻ lại.”
Thời tiết hôm nay rất đẹp.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa kính, mạ một vầng sáng nhỏ vụn ở đuôi lông mày cùng khoé mắt của anh ta.
Tôi nhớ đến rất nhiều năm trước, ngày đầu tiên tôi và Chu Duật Xuyên gặp nhau, thời tiết hôm ấy cũng đẹp như hôm nay vậy.
Tôi xoay người đi ra ngoài, Phương Tự hơi kinh ngạc:
“Nhanh vậy à?”
“Bằng không đâu?”
Tôi ôm lấy tay anh: “Em là bác sĩ khoa sản chứ đâu phải bác sĩ khoa thần kinh. Cũng không thể ở trong đó chữa bệnh cho anh ấy được.”
Tôi cùng Phương Tự thảo luận xem lát nữa nên đi ăn lẩu hay ăn nướng, dần dần đi xa phòng bệnh.
Mà bên trong phòng bệnh….
Người đàn ông lẳng lặng nằm trên giường, khoé mắt chậm rãi chảy xuống một giọt nước mắt.
Nhưng rất nhanh đã bị cơn gió nhẹ ngoài cửa sổ thổi khô.