Không Phải Ai Khác - AnChauNguyen - Chương 3: Con nhà tông
“Cậu không cần cả phép lịch sự tối thiểu của một con người nữa à!”
Mặc kệ lời châm biếm của Huy, Tuấn Anh ngồi ghé lên mép bàn làm việc của người bạn chí cốt, tay xoay xoay cái điện thoại, vui vẻ nói:
“Tiệc tất niên cuối năm ở công ty Thuận Phát tối nay cậu tính thế nào? Xem chừng con gái của ông chủ Thuận Phát đã rơi vào lưới tình của cậu rồi” Nói đoạn nheo nheo mắt như muốn chọc tức Huy.
Huy còn lạ gì cái thằng bạn thân mất nết của mình, một công tử con nhà giàu tay chơi gái số một. Với vẻ ngoài điển trai, thêm cái lưỡi tán gái số hai thì không ai là số một, cùng nụ cười sở khanh mà mấy cô gái cứ chạy theo xin chết. Mỗi lần gặp rắc rối với phụ nữ thì Huy luôn phải đứng ra để giải quyết hộ cho cậu ta. Huy cũng cảm thấy phát mệt với đời tư của bạn mình, nhưng ấy thế mà trong công việc một khi làm thì cậu ta lại nghiêm túc một cách thần kì, và quan trọng là một người bạn trung thành. Đấy cũng là điểm cộng mà đến giờ này Huy vẫn để Tuấn Anh làm cộng sự với mình.
Hai người chơi với nhau từ nhỏ, có thể nói người này hiểu người kia như nắm trong lòng bàn tay. Sau khi tốt nghiệp cấp ba cả hai cùng đi du học cùng một trường, học cùng một chuyên ngành kiến trúc. Sau khi tốt nghiệp, Tuấn Anh chưa muốn đi làm, anh còn muốn chơi thêm vài năm nữa. Trong khi đó Huy đã về công ty của bố mình làm việc, một công ty xây dựng có tiếng ở thành phố biển – công ty Hoàng Huy.
Sau một thời gian Huy đã chứng minh được năng lực của mình không hề thua kém bố của anh, một người nổi danh trong giới kiến trúc. Đúng chuẩn con nhà tông không giống lông, cũng phải giống cánh. Thấy thằng bạn thân của mình có năng khiếu trời phú mà cứ lông bông mãi, cho nên trước khi bị công ty khác cướp mất thì anh phải nhanh chóng lôi kéo cậu ta về phía mình cho bằng được.
Có thể nói Huy rất mát tay, từ khi anh về nước công ty xây dựng Hoàng Huy làm ăn ngày càng đi lên. Tạo được uy tín lớn trong lòng khách hàng ở khắp mọi nơi, bố của anh – ông Hùng rất hài lòng về cậu con trai độc đinh của mình. Huy còn một người chị gái đi du học và lập gia đình luôn ở Thuỵ Sỹ, mẹ anh thương con gái sau khi sinh con không có người đỡ đần nên đã sang bên đó phụ chị gái của anh.
Ngôi biệt thự rộng lớn giờ chỉ có anh và bố. Thật ra Huy cũng không thân thiết với bố của mình. Khi anh còn nhỏ ông lúc nào cũng tỏ ra nghiêm khắc, và ít khi gần gũi con cái. Có khi cả tuần ông còn chẳng ăn cơm nhà, cứ về rồi lại đi, Huy thương mẹ cứ một mình lầm lũi trông nom hai chị em anh. Có những đêm anh thấy mẹ vẫn còn thức đợi bố anh, và đôi lúc anh còn thấy mẹ khóc. Anh từng hứa với bản thân nhất định sau này sẽ không vô tình như ông.
“Cậu bớt lời thì không ai bảo cậu bị câm đâu, tối nay cậu tự đi đi.” Đôi mắt của Huy vẫn dán vào tập tài liệu trên bàn.
“Không được, cô ấy bảo tôi nhất định phải mang được cậu đến. Thật ra tôi cũng đã nói là cậu là hoa đã có chủ, nhưng cô ấy bảo như thế thì càng kịch tính. Lấy được đồ từ tay người khác đó mới là cao thủ. Cậu nói xem có hấp dẫn không?” Tuấn Anh nói dứt lời liền đưa tay với lấy tập tài liệu trên bàn, kèm theo nụ cười gian xảo.
Huy nhìn cậu ta với ánh mắt hãy trả ngay đồ cho tôi nếu không cậu sẽ ăn đủ.
Tuấn Anh nhún vai tặc lưỡi trả lại tập tài liệu cho Huy:
“Cậu có nghĩ đàn ông chung tình là tốt không? Thiên Trang không hợp với cậu đâu, nếu thật sự yêu cậu cô ấy sẽ không bỏ rơi cậu như thế này, tỉnh ngộ đi.” Nói xong không kịp để cho Huy kịp phản ứng Tuấn Anh biến đi nhanh như một cơn gió không quên ném lại một câu:
“Tối nay tám giờ tôi đón cậu!”
Sau một hồi bị Tuấn Anh làm náo loạn Huy cũng chẳng còn tầm trạng làm việc nữa. Huy thở dài mệt mỏi, anh đứng dậy khỏi chiếc ghế tiến đến gần cửa sổ. Bên ngoài, bầu trời hôm nay không một gợn mây, bầu trời u ám đến mức buồn tẻ. Thiên Trang cái tên một thời khi nhắc đến luôn làm cho anh thấy vui vẻ làm sao, thế mà bây giờ khi nghe Tuấn Anh nhắc đến anh lại cảm thấy nặng nề đến mức tim mình nhói đau.
Huy và Thiên Trang là đôi trai tài gái sắc, bố mẹ hai bên là bạn thân lâu năm, hai người dần nảy sinh tình cảm đó cũng là lẽ thường tình. Chẳng cần lời tỏ tình vì thế khi xa nhau hai người cũng chẳng cần lí do.
Yêu nhau là thế nhưng quan điểm sống của mỗi người lại khác nhau hoàn toàn, khi kết thúc thời gian du học. Huy muốn quay về Việt Nam, còn Thiên Trang thì muốn ở lại nước ngoài sinh sống. Vì không tìm được tiếng nói chung, hai người cứ thế rời xa nhau, nhưng Huy vốn dĩ là người bên ngoài thì lạnh, bên trong thì nóng. Tình cảm bao nhiêu năm đâu thể nói quên là quên, trong khi Thiên Trang vẫn sống một cách tự do thoải mái, thì Huy vẫn đau đáu trong lòng về cô, với hi vọng một ngày cô sẽ đổi ý.
Những tin nhắn những cuộc gọi cho cô vẫn diễn ra như một thói quen mà Huy không thể bỏ.
Có rất nhiều cô gái con nhà gia giáo có cảm tình với anh, nhưng Huy vẫn cứ lạnh lùng mà từ chối, đối với khách hàng là phụ nữ độc thân thông thường anh sẽ để cho Tuấn Anh làm việc với họ để tránh những rắc rối không đáng có. Nhiều khi cậu bạn thân muốn chọc tức Huy mà viện đủ mọi lí do từ chối, Huy biết Tuấn Anh vốn dĩ có thành kiến với Thiên Trang từ ngày họ còn đi du học. Huy cũng chẳng mấy bận tâm về điều đó vì đấy là người anh yêu.
Tiếng gõ cửa làm đứt đoạn dòng suy nghĩ của anh, Huy lớn tiếng:
“Vào đi!”
Cô thư kí có dáng người cao ráo với nụ cười thân thiện bước vào:
“Giám đốc, có quà cho anh vừa được gửi đến.”
Cô đặt hộp quà lên bàn rồi nhanh nhẹn bước ra.
Huy ngó qua hộp quà rồi đưa tay cất vào ngăn kéo bàn, trên hộp quà có dòng chữ nắn nót rất đẹp mắt “Trúc Linh từ công ty Thuận Phát”.