Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc Tỷ - Chương 126
Bên trong thiệp mời màu đỏ, rơi ra một tờ giấy.
Ở giữa có hai chữ ‘ Phó Chi ‘ do giáo sư Hà tự tay viết.
Từ Đồng Đồng trợn tròn mắt, Lục Sơ Uyển cũng không ngoại lệ.
Các cô ấy náo loạn một màn như vậy, toàn bộ giáo viên trong văn phòng đều vây quanh xem.
“Thì ra là thiệp mời của Phó Chi? Cô bé nhìn có vẻ vô tư, vậy mà lại là một học bá ẩn danh!”
“Quan trọng là rất xinh đẹp nữa, lần trước trong cuộc thi hùng biện tiếng anh còn dành được giải quán quân đúng không?”
“Dễ thương so với con trai tôi nhiều, đúng là sinh con gái vẫn tốt hơn, ba mẹ con bé quả thật có phúc!”
Thậm chí còn có giáo viên lên tiếng chúc mừng Mã Minh Quyền: “Thầy Mã không hổ danh là giáo viên xuất sắc, quả thật dạy học rất giỏi!”
Mã Minh Quyền như Ô Lạp Na Lạp Thị rơi từ trên trời xuống: “…”
Mã Minh Quyền còn chưa phản ứng lại, con cừu đi lạc của hắn dường như đã biết đường.
“À, tôi không dạy Phó Chi cái gì hết, là con bé lén lút trở nên xuất sắc sau lưng tôi.”
Mã Minh Quyền rất xấu hổ, vì hắn không phân tốt xấu giáo dục Phó Chi trong một khoảng thời gian lâu như vậy.
Lục Sơ Uyển không thể nghe bất cứ âm thanh bên ngoài nào nữa, trong lòng tràn đầy cảm giác trống rỗng.
Rõ ràng là cô ấy đã tự mình giải được cả hai câu hỏi, không giống Phó Chi sao chép đán án, tại sao giáo sư Hà không chọn cô ấy?
Từ Đồng Đồng cũng không hiểu chuyện này, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt hóng chuyện của các giáo viên khác, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Ôm một bụng tức giận, chỉ tay vào đàn em mang thiệp tới: “Nếu là đồ của Phó Chi, sao lúc nãy không nói rõ sớm cho tôi? Muốn biến tôi thành trò cười sao?”
“Không phải, đàn chị, do chị lấy quá nhanh, em không kịp phản ứng.”
“Vậy cái miệng của cậu không biết giải thích sao?”
Đàn em cũng rất ấm ức, không lựa lời nói: “Mọi người mỗi người một câu, tất cả đều là mèo khen mèo dài đuôi, em có thể chen vào nói như thế nào? Hơn nữa, em vừa nói đây là thiệp mời của đàn chị Phó Chi, không phải chị liền lao lên giật lấy và mở toạc nó ra sao?”
“Được rồi!” Mắt thấy Từ Đồng Đồng còn muốn nói, Lục Sơ Uyển tay mắt lanh lẹ kéo bạn lại, cô ấy không gánh nổi nữa rồi.
Lấy thiệp mời từ trên tay Từ Đồng Đồng, cũng không biết là ghen tị hay cái gì khác, Lục Sơ Uyển mân mê một hồi lâu, cuối cùng mới không cam lòng mà đưa tấm thiệp đặt lên trên bàn của Mã Minh Quyền.
Hành động khéo léo, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng, Chi Chi, rất may mắn.”
Trên mặt Phó Chi vô cảm, hơi nhướng mày.
Lục Sơ Uyển có thể nhìn thấy sự thờ ơ trong mắt cô, giống như không để người chị họ như cô ấy vào trong mắt.
Lục Sơ uyển cảm thấy vô cùng mất mặt, cũng may chuông vào học rất nhanh đã vang lên, lúc này cô ấy mới đi theo Tiền Văn Nhụy rời khỏi văn phòng.
Phó Chi thành học trò được giáo sư Hà chỉ định, mặc kệ những người khác thấy thế nào, Tô Tỉnh cảm thấy đây là điều đã nằm trong dự tính, đặc biệt lôi kéo Phó Chi đi mua trà sữa ở quán ngoài trường để ăn mừng.
Tiệm trà sữa rất rộng rãi, có mười chỗ ngồi, những chiếc ghế rất cao, cao gần bằng quầy tính tiền.
Trên mấy chiếc ghế cạnh cửa sổ có một nhóm thiếu niên.
Dễ thấy nhất là thiếu niên ngồi bên phải, đeo một chiếc kính gọng vàng, mặc một chiếc áo sơ mi được đặt may tỉ mỉ, tôn lên vóc dáng cao ráo và ưu nhã, từ trên xuống dưới không thể giấu nỗi khí chất cao quý.
Cánh tay lộ rõ đường gân thản nhiên đặt trên mặt bàn cẩm thạch đen, cúi đầu, những sợi tóc con che khuất đi cặp lông mày.
“Đó không phải Phó Chi sao?” Trong đám người, không biết ai đã lên tiếng.
Thiếu niên lúc này mới buông cánh tay, chậm rãi ngồi thẳng dậy.