Không Đoán Được - Tác giả: Hạ Quân - Chương 55: Nhập viện
Ninh Nhiễm hôm nay cũng đến ở Ninh gia, cô ta so với Ninh Mạn càng nhiều hơn mấy phần ngạo mạn. Nếu như Ninh Mạn thâm sâu khó đoán thì cô ta chuyện gì cũng viết hết lên mặt, vì thế đã gây ra không ít chuyện.
Ninh Nhiễm biết rõ Ninh Mạn tương lai sẽ là người làm chủ Ninh gia cho nên dù không ưa thích thì ngoài mặt vẫn tỏ ra nịnh nọt.
Thấy Ninh Mạn không vui, cô ta đề nghị: “Chị họ, hay là chúng ta thi đấu bắn cung đi.”
Quản gia nghe vậy thì lên tiếng nhắc nhở: “Nhưng mà mưa to như vậy, sẽ dễ nhiễm bệnh, thưa tiểu thư.”
Ninh Nhiễm phản bác: “Như vậy mới thú vị, chị họ, có muốn không?”
Cô ta biết rõ Ninh Mạn tính tình quái gở, càng là những chuyện đi ngược với lẽ thường Ninh Mạn càng yêu thích.
Quả nhiên, người kia nói: “Được.”
Trường bắn cung của Ninh gia rất rộng, chỉ là nó không có mái che. Ninh Mạn dẫn đầu đi trước, đám người hầu lật đật theo sau, trong tay mỗi người đều cầm theo một cây dù, không dám lơ là.
Người hầu chuẩn bị cung tên đưa đến, Ninh Mạn híp mắt, nhìn về phía mục tiêu ở đằng xa: “Chỉ bắn như vậy thật vô vị.”
Ninh Nhiễm thử dò hỏi: “Ý chị họ muốn…”
Ninh Mạn không trả lời, hất cằm về phía Dạ Hàn: “Ra đó đi.”
Dạ Hàn từ trong đám người hầu lập tức gật đầu, cũng không quan tâm trời đang mưa xối xả, trực tiếp đến giữa đường bắn đứng ở đó.
Những người còn lại hiểu ý, đem một trái nho xanh đặt trên đỉnh đầu của Dạ Hàn.
Ninh Mạn hơi cong môi, tỏ ý hài lòng. Một phát bắn xuyên qua trái nho, đâm thẳng hồng tâm.
Đám người hầu lập tức vỗ tay tán thưởng, cũng không quan tâm Dạ Hàn ở ngoài kia bị nước mưa làm cho toàn thân ướt sũng.
Ninh Nhiễm đưa tay đoạt lấy cung tên từ chỗ một người hầu khác: “Đến lượt em.”
Trái nho xanh lần nữa được đặt trên đỉnh đầu Dạ Hàn, chỉ là Ninh Nhiễm còn chưa kịp bắn đã nghe thấy một giọng nói không có mấy phần cảm xúc vang lên.
“Khoan đã, đổi người đi.”
Ninh Nhiễm hơi nhíu mày: “Chị họ, không cần phiền phức vậy đâu.”
Ninh Mạn ngay lập tức quăng cho cô ta ánh mắt sắc bén hơn cả dao: “Hửm?”
Quản gia tinh ý nhận ra Ninh Mạn đang giận dữ, vì thế ông ra hiệu cho người khác vào thay, để Dạ Hàn trở vào.
Dạ Hàn từ đầu đến cuối không nói lời nào, cô ấy chỉ ngoan ngoãn nghe lời. Quần áo màu đen bị nước thấm ướt dính sát vào cơ thể, không nhìn ra mấy phần da thịt.
“Còn không mau vào thay quần áo.”
Ninh Mạn lười biếng nhắc nhở. Dạ Hàn gật đầu, nhanh chóng vào trong.
Dạ Hàn người này, chỉ có Ninh Mạn cô là được quyền ức hiếp, những người khác đừng hòng.
…
“Tốt, cắt.”
Âm thanh của Quách Tử Du kịp thời kéo mọi người từ trong cảnh phim trở về. Nhân vật Ninh Mạn lần này của Lam Thư Dung là một nữ nhân vừa thông minh vừa sắc sảo, lại có phần kỳ quái. Những người như vậy ngược lại rất có sức hút, cộng thêm diễn xuất của nàng, cứ như thế hết lần này đến lần khác làm nhân viên đoàn làm phim không thể rời mắt.
Lâm Tiểu Linh đã chuẩn bị sẵn một cái khăn, chờ Lam Thư Dung bước ra lập tức đưa tới: “Chị Dung, mau lau khô người.”
Lam Thư Dung lẩm bẩm: “Đây là cảnh quay thứ mười hai chị phải dầm mưa rồi ah, không biết có phải tác giả có thù với mưa hay không mà cứ phải chèn vào mới được.”
Tiểu Linh chớp chớp mắt: “Em thấy cũng rất có khả năng.”
“Không phải đâu, chỉ là do màu sắc bộ này có chút u tối, cho nên bối cảnh dưới mưa mới được sử dụng thường xuyên.”
Đây là giọng nói của Quách Tử Du, người cũng không biết đã đến từ lúc nào.
Lam Thư Dung đáp lời: “Là vậy sao.”
Quách Tử Du cười cười: “Buổi tối nếu có thời gian, chúng ta…”
Lời còn chưa dứt đã bị nàng cắt ngang: “Không có thời gian.”
“Đạo diễn Quách, không phải cô không biết tần suất quay phim rất dày, tôi phải nghỉ ngơi cho đủ.”
Quách Tử Du gãi gãi mũi: “Là tôi suy nghĩ không chu toàn, nếu như em mệt quá có thể nói tôi sắp xếp cho em nghỉ một ngày.”
“Vậy thì không cần, tôi lại muốn đem bộ phim này quay xong sớm một chút, tránh đêm dài lắm mộng.”
Thái độ của nàng thẳng thừng như vậy, Quách Tử Du cũng không tiện nói thêm, chỉ có thể lấy cớ rời đi.
Tiểu Linh nãy giờ ngậm miệng đến bây giờ mới dám lên tiếng: “Chị Dung, vị đạo diễn Quách này không vì thế mà làm khó chúng ta chứ?”
Nàng nhún vai: “Chị cũng không quản được, hay là em kêu Phạm tổng của chúng ta quản một chút đi?”
Tiểu Linh nghe vậy thì lắc đầu nguây nguẩy: “Phạm tổng lại không phải người em muốn gặp là có thể gặp ah.”
Lam Thư Dung bật cười: “Đùa em thôi, đến giúp chị thay đồ, hôm nay còn rất nhiều cảnh ah.”
…
Trên dưới Hỷ Tinh Phong Lạc gần đây đều bận đến đầu tắt mặt tối, hiệu ứng từ Chúng Tôi Là Lữ Khách vượt ngoài sức mong đợi kéo theo rất nhiều lời mời hợp tác. Đó còn chưa kể đến mấy cái hợp đồng đầu tư đổ về như thác, trong đó phần lớn đều đề cập đến cái tên Lam Thư Dung.
“Phạm tổng, đây là những bộ phim vừa được cấp phép, dự kiến sắp tới sẽ lên sóng.”
“Đây là kịch bản một số bên gửi đến, mong muốn Hỷ Tinh Phong Lạc đầu tư vào, đều là đạo diễn hàng đầu.”
“Còn có ngày mai chúng ta sẽ đến Chiêm Thành gặp gỡ bên phía Phong Dực, tôi đã sắp xếp xong, 8 giờ sáng mai sẽ xuất phát.”
…
Mạnh Nguyệt Chi như thường lệ đem công việc và lịch trình nói qua một lượt, Phạm Thanh Khê nghe rất chăm chú, gương mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm.
Cô ấy lại nói tiếp: “Phạm tổng, việc sáp nhập Phong Dực vào Hỷ Tinh Phong Lạc lần này phía Mộc thị cũng rất quan tâm, ngày mai bên họ cũng cử người đi cùng.”
Phạm Thanh Khê lúc này mới có phản ứng: “Tôi biết rồi.”
Chiêm Thành là nơi Lam Thư Dung đang quay phim, hai người đã hơn một tháng không gặp nhau, nhưng mà lần này so với những lần trước có chút khác biệt. Cô đang nghĩ, nếu như bây giờ được nghe giọng nói của nàng thì tốt biết mấy.
“Chỗ chúng ta đi có gần chỗ Lam tiểu thư không?”
Phạm Thanh Khê bỗng dưng hỏi như vậy nhưng Mạnh Nguyệt Chi rất nhanh nhảy số: “Phạm tổng muốn đi thăm ban sao?”
Cô gật đầu: “Muốn ghé qua xem một chút.”
“Từ Phong Dực đến chỗ của Lam tiểu thư mất khoảng một giờ, cô có muốn tôi báo trước một tiếng không?”
Phạm Thanh Khê lắc đầu: “Không cần, để mọi người tập trung làm việc.”
Nói đúng hơn, cô muốn cho nàng một bất ngờ.
…
Buổi chiều hôm nay việc quay phim không quá thuận lợi, lý do là Phương Tử và Bạch Mộng liên tục NG làm tiến độ chậm đi rất nhiều. Quách Tử Du tỏ ra không hài lòng, mắng hai người mỗi người mấy câu rồi bỏ đi mất.
Bạch Mộng trước giờ luôn được đánh giá cao về mặt diễn xuất, lần này gặp lỗi lớn như vậy đương nhiên khó chấp nhận. Mà Phương Tử đương nhiên cũng không muốn nhận phần thua về mình, trực tiếp đổ lỗi cho Bạch Mộng.
Hai người ngoài mặt không có biểu hiện gì nhưng sau lưng đã dấy lên một trận chiến ngầm.
Lam Thư Dung sắm vai người ngoài cuộc, xem đến vui vẻ, nàng còn đem chuyện này kể cho Phạm Thanh Khê nghe.
[Lâu lắm rồi mới được xem chó gà cắn nhau, thật náo nhiệt.]
Đầu bên kia vẫn là không có phản hồi ngay, nàng đưa điện thoại lại cho Tiểu Linh sau đó đến để thợ trang điểm chỉnh trang lại.
Cảnh quay tiếp theo là cuộc đối thoại giữa Ninh Mạn và Ninh Bố. Người vào vai Ninh Bố không ai khác ngoài Trần Quan Hồng, nam diễn viên gạo cội, cũng được xem là cây đa cây đề trong nghề.
Lam Thư Dung đối với ông đều dành sự tôn trọng xuất phát từ nội tâm, hai người phối hợp rất ăn ý, không tìm ra kẽ hở. Điều này khiến tâm tình Quách Tử Du hòa hoãn không ít.
Chỉ là không hiểu sao một lúc sau mặt của Lam Thư Dung lại càng lúc càng đỏ, rõ ràng trạng thái của nàng vẫn rất tốt, không có dấu hiệu ốm đau. Mọi người đều nghĩ rằng có lẽ là do trời nắng nóng, một lát sẽ khỏi nhưng hình như không phải vậy.
Kéo dài cho đến chiều, biểu hiện của nàng ngày càng không tốt, khắp người toàn là mẩn ngứa. Lam Thư Dung muốn đưa tay gãi nhưng bị Tiểu Linh cản lại.
“Có khi nào là dị ứng không? Em đưa chị đến bệnh viện khám thử.”
Quách Tử Du cũng đến: “Đi khám đi, đừng cố chịu.”
Phương Tử ở một bên thấy người bị nạn liền rất hả hê: “Haha, nói xem đây có phải là quả báo không?”
Lâm Tiểu Linh không nhịn được, cô nàng dẹp đi bộ dạng ngây thơ thường ngày, trực tiếp xù lông: “Cô lại nói xằng nói bậy.”
Mấy người trong đoàn làm phim thấy vậy thì can ngăn: “Đừng tranh cãi nữa, trước đến bệnh viện xem đã.”
Xe nhanh chóng đưa Lam Thư Dung đến bệnh viện, bởi vì còn rất nhiều cảnh quay nên chỉ có Lâm Tiểu Linh đi cùng. Vừa đến nơi cô nàng liền gọi cho Đàm Nhiên báo một tiếng, từ lúc cô nàng đi theo Lam Thư Dung đến giờ có lẽ đây là lần đầu tiên phát sinh chuyện này.
Trong trí nhớ của Tiểu Linh, hình như Lam Thư Dung cũng đâu có dị ứng với thứ gì?
…
Sau khi hoàn thành chuyện sáp nhập Phong Dực, Phạm Thanh Khê theo kế hoạch ghé qua chỗ Lam Thư Dung một lát. Cô thừa nhận bản thân đối với việc gặp gỡ này có chút mong đợi.
Nhân viên đoàn làm phim không ai được thông báo hôm nay cô sẽ đến, kể cả QTD cũng vậy. Đối với vị Tổng giám đốc này có người biết, có người không. Vì thế lúc cô xuất hiện lại có không ít lời bàn tán.
Là ai vậy, diễn viên mới sao?
Chắc không phải, tôi lại không nghe nói hôm nay có người gia nhập đoàn.
Các cô không xem tivi à, đó là Phạm Thanh Khê, Tổng giám đốc của Hỷ Tinh Phong Lạc, chắc là đến thăm ban đó.
…
Vài người tinh ý nhanh chóng chạy đến: “Phạm tổng, Đạo diễn Quách còn đang quay phim, đợi lát nữa tôi sẽ thông báo.”
Phạm Thanh Khê xua tay, ý bảo không cần, đôi mắt của cô đảo xung quanh, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Mạnh Nguyệt Chi liền nhỏ giọng: “Để tôi đi xem một chút.”
Một lát sau Mạnh Nguyệt Chi trở lại, cử chỉ có hơi gấp gáp: “Phạm tổng, tôi nghe được Lam tiểu thư nhập viện rồi.”