Khoảnh Khắc Năm Ấy - Tác giả: Gió - Chương 71 - Buông bỏ tình cảm thôi
Cô lướt bài và đọc những bình luận, xem ra phản ứng từ mọi người tích cực hơn bài đăng trước nhiều nhỉ?
“Ha, người nổi tiếng yêu người nổi tiếng cũng là một cái tội sao? Mọi người có cần lật mặt nhanh như vậy không thế?”
Chị Mục Giao kế bên liền đánh vào vai cô một cái chát oan nghiệt khiến cô phải thét lên:
“Au!”
“Em đó, coi chừng hình tượng chút đi. Đừng gây ra nhiều tin đồn nữa.”
“Em chỉ thắc mắc thôi, người nổi tiếng cũng là con người mà. Họ muốn yêu ai hay quen ai là quyền tự do của họ, nếu có lỗi gì thì chính họ sẽ chịu trách nhiệm. Có phải đổ lỗi cho fan hâm mộ đâu mà nghe tin ai hẹn hò họ cũng nhào vô ý kiến vậy?”
“Đó là chuyện đương nhiên, đúng là mọi người đều có quyền tự do yêu đương nhưng đã gắn mác là người nổi tiếng thì chắc chắn sẽ gặp những trường hợp như vậy. Fan hâm môn họ cũng rất quan tâm đến đời tư của người họ thích và xen vào chuyện tình cảm cũng là một chuyện. Haizz…tốt nhất là em nên đừng tạo tin đồn nào nữa.”
Nghe Mục Giao nói vậy cô có chút trầm tư rồi hỏi chị một câu.
“Nếu vậy thì…người nổi yêu đương với cấp trên của mình được không nhỉ?”
“Hả?”
Nghe cô nói vậy Mục Giao liền sờ tay lên trán cô tỏ ra vô cùng lo lắng.
“Chết rồi Giai Nghiên à, có phải trán em nóng quá nên mới nói chuyện nhảm không vậy?”
“Chị…”
Cô liền hất tay Mục Giao ra rồi sờ sờ lên trán mình.
“Nóng gì chứ, em chỉ tò mò thôi.”
Thật tức chết chị Mục Giao này mà!
“Hừm…theo chị thấy đó cũng là điều không phải là hiếm gặp.”
“Vậy…vậy là được hả?”
“Thì đó, yêu ai là quyền tự do của mỗi người. Mà nếu em chịu được nhưng lời nói như dụ dỗ cấp trên, đi cửa sau, nhờ cấp trên nâng đỡ mới được,…và nhiều lời nói ác ý khác thì cứ việc yêu.”
“À…”
Cô cũng quên bén mất vụ này, yêu cấp trên chắc chắn sẽ trải qua loại trải nghiệm như vậy. Nhưng biết sao giờ…cô đã lỡ yêu cấp trên của mình mất rồi. Có thoát ra cũng không thể được nữa.
“Mà chị khuyên em, còn trẻ đẹp, còn tài năng, còn hết mình với đam mê thì đừng nên yêu đương. Không phải chị cấm em, nhưng chị sợ em không chịu được áp lực từ cộng đồng mạng. Vụ vừa rồi cũng khiế. chị đã phải chịu cực hình như thế nào không? Nhất là phải đối mặt với tổng giám đốc đó.”
Mục Giao ôm đầu tái mét mặt, có chết thì chị cũng không muốn đối diện với anh trong tình huống như vậy thêm một lần nào nữa. Ánh mắt sắc lẹm, chân mày nhíu lại cả gương mặt đều tối sầm lại khiến chị sợ hãi đổ mồ hôi.
“Làm nghề bao nhiêu năm chị không nhớ em đã phải trải qua biết bao nhiêu lời nói ác ý từ mọi người rồi sao? Cả chiêu trò em cũng đã trải nghiệm qua, em không phải là Dương Giai Nghiên mới chập chững bước vào nghề nữa rồi. Bây giờ em là Dương Giai Nghiên có các hậu bối phía sau, là người trong làng lâu năm và được giải thưởng lớn, chị không thấy sao?”
Cô nắm chặt lấy vai Mục Giao nhìn chị với ánh mắt vô cùng mạnh mẽ. Ánh mắt này thay đổi thật rôi không rụt rè và e ngại như trước nữa.
“Phải, trưởng thành thật rồi. Phải gọi là lão sư nhỉ?”
“Haha, em vẫn thích gọi tiền bối hơn.”
“Được rồi được rồi, hãy làm việc thật năng nổ để xứng với danh tiền bối nào.”
“Vâng.”
Lửa nhiệt bỗng dừng bừng cháy lên xung quanh cả hai người. Nhiệt huyết của tuổi trẻ là đây sao?
Bên phía Trình Hải, cậu cũng vừa mới đọc xong bài đăng từ phía công ty của cô đăng.
“Haizz…”
Cậu thở dài rồi dựa lưng ra ghế, thấy vậy quản lí cậu liền nói:
“Vẫn chưa nói sao?”
“Nói gì chứ? chưa nói mà em thấy đã thất bại rồi. Thà để cứ giữ trong lòng rồi làm bạn thì hơn.”
“Ôi Trình Hải đẹp trai đa tài có biết bao nhiêu cô theo đuổi mơ ước mà lại si tình vì một người như vậy sao?”
“Anh, đừng có chọc em nữaa. Sắp khóc đến nơi rồi nè.”
Cậu hờn dỗi liếc nhìn quản lí của mình, thấy cậu có vẻ khó chịu quản lí cũng không chọc cậu nữa mà ngồi xuống kế bên cậu.
“Trình Hải nhà ta lần đầu tiên biết yêu nhỉ?”
“Anh coi thường em đấy à? Em đã trải qua rất rất nhiều mối tình, tình trường em hơi bị nhiều đấy nhé!”
Cậu găng giọng lên kể cho anh quản lí nghe sự tích tình trường của mình. Anh quản lí ngồi kế bên chỉ gật gù rồi lại nói tiếp.
“Rất nhiều sao? vậy mà anh nhìn vào thấy em như kiểu một đứa học sinh mới biết yêu vậy. Một chút ngây ngô một chút nhút nhát.”
“Có sao??”
“Nói thật đi, theo em lâu vậy không lẽ anh không nhìn ra?”
Nghe quản lí mình nói vậy cậu liền đánh mắt đảo sang chỗ khác. Có lẽ quản lí đã nói trúng tim đen cậu rồi.
“Haizz…phải, đây là lần đầu tiên em yêu. Cũng là lần đầu tiên yêu nhiều đến vậy, không lẽ biết yêu lần đầu mãnh liệt đến vậy sao?”
“Cũng tùy mỗi người thôi, căn bản là xuất phát từ trong cảm xúc, từ con tim của mỗi người mà thôi. Tình yêu em dành cho người đó vô cùng to lớn nhưng cố kiềm nén cũng đâu thể được, đến một ngày nào đó khi không chịu được nữa nó sẽ vỡ ra mà thôi. Và đến lúc đó có lẽ em đã thấy nó quá muộn và có khi cả hai lại lỡ nhau đấy!”
“Anh như trải đời rồi ấy nhỉ? Lần đầu anh yêu cũng như vậy sao?” – cậu nhìn quản lí rồi trêu.
“Phải, lần đầu anh yêu cũng như em vậy. Mãnh liệt và cớ ngỡ như mình chỉ yêu mỗi mình họ vậy. Nhưng cho đến khi gặp vợ anh, một người con gái với nụ cười nắng mai và cử chỉ nhẹ nhàng lại khiến anh rung động đến lạ thường. Đến nỗi anh quên đi mất mình đã từng thích người khác nhiều lắm.”
“Oh…” – Trình Hải tròn xoe mắt nhìn quản lí, cậu lại không nghĩ rằng anh quản lí của mình lại có thứ cảm giác mãnh liệt này.
“Trình Hải, em còn trẻ còn tuổi trẻ và còn những thành tựu to lớn khác đang chờ. Đừng nóng vội cũng đừng vội nản lòng vì một cuộc tình không thành. Có lẽ là khi cả hai không có nợ nên không thể bên nhau, nhưng lại có duyên để ở bên nhau với tư cách là bạn bè. Cũng được quan tâm và lo lắng cho họ. Và nếu không thành thì dù có cố cũng không thể thành được. Em nên học cách chấp nhận buông bỏ để tìm được một tình yêu mà em chưa được trải nghiệm đấy!”
“…”
Nghe quản lí nói xong Trình Hải như đã giác ngộ ra điều gì đó, có lẽ những lời của anh quản lí nói đúng và nó như đã chạm vào trái tim cậu. Nó như liều thuốc khiến cậu tỉnh ngộ để không còn chìm đắm vào cái sự thất tình ấy nữa.
“Ha, anh…nói có vẻ có lí đấy nhỉ?”
“Haha, nên là đừng có buồn nữa tên nhóc này. Đừng làm hư khuôn mặt đẹp trai này chứ!”
Quản lí vỗ vào lưng cậu thật mạnh để thúc đẩy tinh thần cho cậu. Cũng như làm cho cậu tỉnh ra.
“Vậy nha, ngồi nghỉ đi. Anh đi gặp cấp trên phát.”
“Vâng…”
Đợi khi quản lí đi rồi cậu mới thở dài một hơi, cậu nằm dài trên ghế vắt tay lên trán suy tư và ngẫm nghĩ lại những điều mà quản lí đã nói với mình. Có lẽ đã đến lúc cậu nên tự mình buông bỏ tình cảm từ một phía này rồi, từ khi bắt gặp ánh mắt mà cô nhìn Dạ Tư Thành thì cậu đã biết chuyện tình này không nên rồi. Và đúng như quản lí nói, cả hai có duyên nhưng không có nợ, thôi thì có duyên để gặp nhau để được làm bạn để được giúp đỡ nhau khi hoạn nạn cũng là điều đáng quý trọng. Có khi nó lại hơn cả tình yêu mà cậu mong muốn, dù sao thì làm bạn vẫn tốt hơn.
“Làm bạn thôi vậy…”
Cậu lẩm bẩm rồi ngủ thiếp đi, có vẻ cậu đã làm việc quá sức lắm rồi. Cầu mong cho cậu sẽ rũ bỏ được tình cảm này và sẽ tìm được một người tốt với cậu hơn nữa. Họ sẽ ở bên, chia sẻ, săn sóc cậu với tư cách là một người yêu. Là người sẽ truyền lửa cho tình cảm của cậu được bùng cháy.