KHOẢNG CÁCH VÔ HÌNH CỦA THỜI GIAN - Bạc Tư Văn Lạc Nhan - Chương 2 - Chương 2
Bạc Tư Tễ nằm viện ba ngày, nhưng Lạc Nhan đặc biệc chưa bao giờ đến thăm anh dù chỉ một lần.
Lúc Lạc Trường Thanh đến thăm anh ấy chỉ nói vài câu.
Mãi đến ngày xuất viện, Lạc Nhan bởi vì “áp lực đạo đức” mà Lạc Trường Thanh gây ra cho cô, cô mới chịu đến bệnh viện.
Cô không dám đối mặt với Bạc Tư Tễ.
Sợ rằng trong lúc kích động mình sẽ lại gây ra chuyện gì đó, có một số chuyện nếu như bị lộ ra, sẽ không thể lấy lại được hình tượng trước đây nữa.
Trong phòng bệnh, Bạc Tư Tể một tay vẫn quấn băng, tay kia đang bấm laptop.
Từ trước đến nay anh luôn là một người nghiện công việc, thậm chí bị thương cũng không ngoại lệ.
Lạc Nhan tự nhiên đi tới, lấy đi laptop trước mặt, nhét một quả cam vào tay anh ấy.
“Chú nhỏ, dưỡng thương cho tốt đi.”
Anh ấy tất nhiên có chút kinh ngạc, khựng lại một chút mới nói: “Sắp xong rồi.”
Nghĩ kỹ thì hình như lời này cũng có chút oán trách, như muốn nói, chú sắp khỏi bệnh rồi, cháu còn đến làm gì?
Lạc Nhan cũng cầm lên một quả cam, gọt vỏ, không khỏi nghĩ đến mấy lời của anh cùng Chương Nhã ngày hôm đó nghe được ở ngoài cửa.
Sau khi gọt quả cam xong liền đưa cho anh.
Cô ấy thản nhiên nói: “Chú nhỏ, cảm ơn chú đã cứu cháu, nhưng tại sao mỗi lần đối xử tốt với cháu, chú đều phải tìm một lý do vậy?”
Bạc Tư Tễ nhận lấy quả cam và không nói gì.
Giọng cô bình tĩnh: “Những lời mà cháu nói ba năm trước, chú vẫn còn nhớ đúng không?”
Không phải là thăm dò cũng không phải là chất vấn, cô nói một cách kiên định.
Làm sao có thể quên được? Rõ ràng người say rượu ngày hôm đó, là cô.
Bạc Tư Tễ không trả lời, Lạc Nhan cũng không để tâm, tiếp tục nói: “Chú nhỏ, nếu chú quên rồi, vậy thì để cháu nói lại lần nữa.”
Người đàn ông trước mặt cau mày, trong mắt cuối cùng cũng có cảm xúc:”Đừng làm loạn.”
“Làm loạn?” – Cô cúi xuống ngồi ở mép giường, chậm rãi đến gần mặt anh.
“Chú nhỏ, ba năm trước cháu cháu đã làm loạn như vậy, nhưng vẫn chưa nói ra ba từ mà chú không muốn nghe nhất.”
Cô gằng từng chữ một với sự quyết tâm cao độ: “Chú nhỏ, cháu – thích – chú.”
“Từ nhỏ đến lớn, cháu đã luôn thích chú.”
“Nhưng chú là chú của cháu.”
Hơi thở của anh trở nên gấp gáp hơn mấy phần, nhắm mắt lại nhấn mạnh, hết lần này đến lần khác làm rõ mối quan hệ giữa hai người.
“Cháu vẫn còn là một đứa trẻ, Lạc Lạc, sau này cháu sẽ gặp được người phù hợp hơn với mình.”
“Vậy sao?”
Sự mất mát hiện lên trong mắt Lạc Nhan, cô ấy dường như đã lấy hết dũng khí để nói ra, khuôn mặt của cô gần với Bạc Tư Tễ đến nỗi ngay cả hơi thở cũng phả vào mặt anh.
Giây tiếp theo, cô nhắm mắt lại và nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Bạc Tư Tễ.
Ngay cả khóe môi của anh cũng lạnh lẽo, cô vừa nghĩ xong điều này, đột nhiên bị một lực cực lớn đẩy ra, Lạc Nhan không kịp giữ thăng bằng ngã xuống đất, khi ngước mắt lên, cô nhìn thấy sự tức giận không che giấu trong mắt Bạc Tư Tễ.
Cô không quan tâm, chậm rãi đứng dậy, hỏi anh: “Chú nhỏ, một đứa trẻ sẽ hôn chú như vậy sao?”
Bạc Tư Tễ không trả lời, cũng không nhìn cô nữa mà chỉ về hướng cửa, lạnh lùng quát: “Ra ngoài.”
Lạc Nhan đỏ hoe mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của Bạc Tư Tễ, nói một cách rõ ràng:
“Bạc Tư Tễ, cháu thích chú, dù chú có trốn tránh thế nào đi nữa, cháu vẫn thích chú, chú là đồ hèn nhát, đến việc thích cháu chú cũng không dám.”
Nói xong cô ấy chạy ra ngoài.
Tình cờ đúng lúc trở lý bước vào, trợ lý nhìn người vừa mới khóc chạy ra, sau đó lại nhìn ông chủ sắc mặt đang tái nhợt trên giường bệnh: “Bạc tổng, đó là… cô Lạc?”
Khuôn mặt của người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh bình thoáng hiện lên vẻ khó chịu, đặt tay lên thái dương đang đau nhức xoa xoa, giọng nói lạnh lùng đến khó tin.
“Đi theo cô ấy, đừng để cô ấy làm chuyện gì dại dột.”
7. Thử lại lần nữa.
Trợ lý Tiểu Vương sau rất nhiều cố gắng cuối cùng cũng đuổi kịp Lạc Nhan.
Lúc này cô ấy đã chạy đến bên đường, vừa khóc vừa bước đi, Tiểu Vương lo lắng nhìn, sợ đại tiểu thư không vui sẽ chạy ra giữa đường.
Đợi cho Lạc Nhan khóc đến phát chán, đi bộ đến mệt, ngồi bên lề đường không quan tâm đến hình tượng, vùi đầu vào chân mình.
Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, cuối cùng cô cũng đứng dậy và đi về nhà.
Lúc Tiểu Vương quay lại báo cáo với Bạc Tư Tể thì anh ấy đã xuất viện và trở về biệt thự riêng của mình.
Sau khi nghe báo cáo chi tiết của Tiểu Vương về việc anh ấy đã theo Lạc Nhan về nhà như thế nào, Bạc Tư Tễ chỉ “ừm” một tiếng rồi bảo anh ấy về đi.
Biệt thự sáng sủa và yên tĩnh, nhưng lòng anh lại cảm thấy bất an.
Anh cảm thấy bực dọc lấy trong tủ lạnh ra một lon bia, vừa mở ra đã nhận được cuộc gọi từ nhà cũ Bạc gia: “Tư Tễ, xuất viện rồi à?”
Đó là giọng Bạc lão phu nhân.
Bạc Tư Tề lập tức trả lời: “Vâng.”
Bạc Lão phu nhân luôn phải cằn nhằn anh ấy: “Thế thì tốt, có thời gian hãy về nhà cũ. Đúng rồi, dẫn theo Chương Nhã về, con cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc quyết định chuyện của hai đứa.”
Anh ngớ người ra, một lúc lâu sau mới trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, anh uống hết lon bia trên tay.
Mặt khác, sau khi Lạc Nhan trở về nhà, Lạc Trường Thanh lập tức nhìn ra cô có gì đó không ổn.
Hai đôi mắt sưng tấy như hai quả óc chó, ai cũng có thể nhận ra.
“Em không phải đi gặp Bạc Tư Tễ sao? Sao lại khóc thành thế này?”
Lạc Trường Thanh nắm lấy tay cô ngồi trên sô pha, từ trong tủ lạnh lấy ra mấy túi nước đá chườm để giảm sưng.
Lạc Nhan không trả lời, nhưng Lạc Trường Thanh dường như hiểu hết mọi chuyện, thở dài: “Em thích Bạc Tư Tễ đến thế à?”
Cô sửng sốt, thậm chí còn nói lắp bắp: “Anh…anh…anh, sao anh biết?”
Lạc Trường Thanh cười nhẹ, ngoài Bạc Tư Tễ ra, còn ai có thể khiến em gái yêu quý của mình đau lòng như vậy?
Lúc Bạc Tư Tễ ra nước ngoài, Lạc Nhan đã thầm khóc một mình suốt ba ngày, cô tưởng không ai biết.
Trước đây chẳng qua là Lạc Trường Thanh lười vạch trần cô thôi.
“Anh cứ nghĩ lúc đó em còn nhỏ, chỉ là nhất thời ngưỡng mộ cậu ta mà thôi, ai biết em có thể kiên trì nhiều năm như vậy? Lạc Lạc, nghe lời anh, từ bỏ đi.”
Lạc Trường Thanh chân thành nói.
Lạc Lạc chườm túi nước đá lên, giọng điệu đờ đẫn nói: “Tại sao?”
“Em thích cậu ta, ngay cả anh còn nhìn ra, sao cậu ta có thể không nhìn ra chứ? Nhưng cậu ta có hồi đáp lại em chút nào không?”
“Theo những gì anh biết về cậu ta, có lẽ cậu ta không những không bao giờ đáp lại em mà còn tránh mặt em ở mọi nơi, làm gì cũng sợ em hiểu lầm, có đúng không?”
Từng lời nói như một mũi tên lao thẳng vào trái tim đang tổn thương của Lạc Nhan, cô thậm chí không phản bác được.
Sống mũi cô không khỏi cay cay, vẫn không chịu bằng lòng: “Nhưng, em vẫn muốn thử…”
Thích một người là như vậy, rõ ràng biết sẽ không tránh khỏi thất bại, nhưng vẫn tự nhủ hãy làm lại lần nữa, thử lại lần nữa biết đâu sẽ thành công?
Lạc Trường Thanh thấy cô vẫn không chịu cam lòng, cũng không khuyên nhủ nữa.
Có một số việc, quả thật nên để cô tự mình suy nghĩ mới có thể kết thúc, còn không, ai thuyết phục cô cũng vô ích.
8. Đính hôn.
Trong những ngày tiếp theo, Lạc Nhan không hề gặp Bạc Tư Tễ ở đoàn múa.
Cứ như thể hai người đã trở lại ba năm trước, khi cô mới tỏ tình và anh tránh mặt cô, thậm chí còn tệ hơn thế.
Tuy nhiên, vì thời gian ở đoàn múa ngày càng ngắn nên Lạc Nhan rất trân trọng, không đến gặp Bạc Tư Tễ nữa.
Cho đến một hôm, Chương Nhã, người đã không gặp đã nhiều ngày, đột nhiên đến đoàn múa và bị một nhóm người vây quanh.
Trên khuôn mặt của Chương Nhã tràn ngập nụ cười ngượng ngùng và vui vẻ, các cô gái trong đoàn múa nhìn vào tay phải của cô với vẻ mặt không khỏi ghen tị.
“Chị Chương Nhã, chiếc nhẫn kim cương to quá. Chúc mừng, chúc mừng!”
“Cuối cùng cũng đính hôn, từ nay phải đổi sang gọi là Bạc phu nhân rồi.”
“Bạc tổng đối xử với chị tốt quá, ghen tị ch/ết đi được.”
“……”
Những từ nhẫn kim cương, đính hôn, Bạc tổng lọt vào tai Lạc Nhan, khiến cô cảm thấy như có ngàn cân nặng đè dưới chân mình, không thể bước đi được.
Chương Nhã đi tới, Lạc Nhan nhìn chiếc nhẫn kim cương to như quả trứng bồ câu trên tay cô ta, sắc mặt tái nhợt.
Cô ta vẫn giữ nụ cười dịu dàng: “Lạc Nhan, chị và chú nhỏ của em đính hôn rồi.”
“Chị biết mối quan hệ của hai người rất tốt. Anh ấy từ nhỏ đã chứng kiến em lớn lên, em nhất định là rất mừng cho tụi chị phải không?”
Chói sáng.
Cả chiếc nhẫn kim cương và nụ cười kiêu hãnh trên khuôn mặt Chương Nhã đều rạng ngời.
Lạc Nhan không trả lời, quay người bỏ chạy.
Mọi người trong đoàn múa lập tức vây lại với nhau, chỉ trích Lạc Nhan:
“Chị Chương Nhã, chị không cần để ý đến cô ấy. Từ lúc không còn là vũ công chính, lúc nào cũng chưng ra bộ mặt hậm hực với mọi người.”
“Đúng vậy, tôi đã sớm chán ghét cái tính đại tiểu thư của cô ấy rồi.”
Chương Nhã mỉm cười nhẹ nhàng, ngăn mọi người phàn nàn về Lạc Nhan, nhìn về hướng cô ấy rời đi, cảm xúc thật sự ẩn giấu trong đôi mắt.
Sau khi ra khỏi vũ đoàn, Lạc Nhan nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và bấm số của Bạc Tư Tễ.
Sau hai hồi chuông, cuộc gọi được kết nối, cô hỏi thẳng vào vấn đề:
“Chú cùng Chương Nhã đính hôn à?”
Bạc Tư Tễ đang ở nhà cũ của Bạc Gia, vừa cãi nhau xong với Bạc Lão phu nhân một số chuyện, lại nghe Lạc Nhan gọi điện chất vấn, giọng điệu tự nhiên không tốt.
“Chú cùng ai đính hôn thì có liên quan gì đến cháu?”
Lạc Nhan do dự rồi hỏi lại: “Cháu hỏi chú, chú đã cùng Chương Nhã đính hôn rồi phải không?”
Cô chưa bao giờ nói chuyện với anh bằng giọng điệu thẳng thừng như vậy, im lặng một lúc, sau đó anh ấy trả lời: “Phải, sau đó thì sao?”
Nước mắt của Lạc Nhan lập tức chảy xuống, dù Chương Nhã có khoe khoang thế nào, cũng không thể sánh bằng sự tổn thương mà một tiếng “phải” đơn giản mà anh nói với cô.
Cô chợt hối hận vì những hành động đi quá xa của mình lúc trong bệnh viện, khiến cho Bạc Tư Tễ nóng lòng muốn đính hôn với người khác.
Lời giải thích không mạch lạc của cô:
“Chú nhỏ, cháu biết, ngày đó là cháu đã quá xúc động, cháu sẽ không bao giờ tái phạm lại, cháu sẽ không quấy rầy chú nữa…”
“Không liên quan đến cháu.”- Bạc Tư Tễ ngắt lời cô với giọng điệu xa cách:
“Lạc Nhan, cháu vẫn không hiểu sao, tình cảm của chú, trước nay không liên quan gì đến cháu.”
Lạc Nha khựng lại trong giây lát: “Chú nói cái gì?”
Đầu bên kia điện thoại, giọng Bạc Tư Tễ trầm xuống:
“Chú ở bên Chương Nhã, chú đính hôn cùng Chương Nhã, vốn là chuyện đương nhiên. Dù cháu có thích chú hay không, chú cũng sẽ cưới cô ấy. Cháu có hiểu không?”
Cô nắm chặt lấy điện thoại: “Chú thực sự thích cô ấy đến thế sao?”
“Phải.”
Đầu bên kia trả lời không chút do dự.
Giọng của Lạc Nhan càng ngày càng nhỏ: “Vậy… chú thật sự không thích cháu một chút sao?”
Sau một hồi im lặng, Bạc Tư Tễ cười khẩy một tiếng: “Lạc Nhan, chú chưa bao giờ thích cháu.”
9. Bỏ cuộc.
Vào lúc này, Lạc Nhan tựa hồ đã hiểu được tất cả.
Cô run rẩy cúp điện thoại, cúi đầu bước về như một thây ma.
Về đến nhà, cô lập tức nhốt mình trong phòng, dù Lạc Trường Thanh có gõ cửa mạnh thế nào cũng không chịu mở.
Cô còn bật loa và phát những bản nhạc sôi động nhất, để dù có khóc to đến đâu cũng không sợ bị người khác nghe thấy.
[“Lạc Nhan, chú chưa bao giờ thích cháu.”]
[“Lạc Nhan, chú chưa bao giờ thích cháu.”]
Còn gì có thể đau đớn hơn câu nói này?
Lạc Nhan vừa khóc vừa nghĩ, nếu đã không thích cô, tại sao lại đối xử tốt với cô, chiều chuộng cô, cứu mạng cô và khiến cô thích anh đến vậy?
Mười hai năm, cô hết lần này đến lần khác cố gắng kìm nén, biết rõ là không nên, nhưng vẫn không nhịn được muốn người mình thích.
Từ lần đầu tiên gặp Bạc Tư Tễ năm mười hai tuổi, từ lần đầu tiên anh mỉm cười với cô, cô đã không còn có thể loại bỏ người này khỏi trái tim mình nữa.
Anh sẽ kiên nhẫn dạy kèm cô môn vật lý trước kỳ thi, tặng cô một món quà nhỏ đầy ý nghĩa khi cô giành được giải thưởng khiêu vũ, nhẹ nhàng đỡ lấy sau khi cô trượt tuyết bị ngã, sau đó từng bước dạy cho cô ấy.
Thậm chí đối với cô còn kiên nhẫn hơn cả anh trai.
Lạc Nhan lại còn là một thiếu nữ, cô hoàn toàn không có lý do gì để không thích Bạc Tư Tễ.
Thậm chí cô còn nghĩ rằng chỉ cần cô thích đủ nhiều và đủ lâu, sớm muộn gì anh cũng sẽ nhìn thấy và động lòng.
Thật không may, anh đã nhìn thấy nó, nhưng không hề động lòng mà thay vào đó lại ngày càng xa cách cô hơn.
Đang khóc, cô thấy điện thoại để bên cạnh rung lên, nhìn xem thì thấy chính là mẹ cô đang ở nước Mỹ xa xôi gọi đến.
Mẹ của Lạc Nhan là một nghệ sĩ đàn Violin và có sự nghiệp riêng ở Mỹ, bà không thường xuyên về nước.
Lần này Lạc Trường Thanh thực sự sợ Lạc Nhan sẽ làm điều gì đó ng/u ng/ốc trong phòng nên đã kể cho bà nghe về Lạc Nhan.
Lạc Nhan lau nước mắt, nghe điện thoại: “Mẹ.”
Mẹ Lạc nghe thấy tiếng khóc không giấu được của cô trong điện thoại, dùng một giọng nói dịu dàng nói: “Con yêu, sao lại khóc thành thế này?”
Vừa nghe được giọng nói của mẹ, cô không khỏi rơi nước mắt tủi thân:
“Con… con rất buồn, vì sao con lại thích anh ấy đến thế, nhưng anh ấy một chút cũng không thích con…”
Mẹ Lạc an ủi cô: “Sao anh ấy lại không thích con?
“Bảo bối, ngay cả mẹ cũng biết, A Tễ luôn đối xử rất tốt với con, từ khi còn nhỏ nó đã đối với chiều chuộng vô điều kiện, có thể nó không thích cách thể hiện tình cảm của con chứ không phải là không thích con.”
Lạc Nhan bỗng nhiên cao giọng: “Nhưng con chỉ hy vọng anh ấy cũng thích con như con thích anh ấy thôi!
Mẹ Lạc im lặng một lúc, mới nói: “Bảo bối, nếu như con cứ ép buộc nó, có thể nó thậm chí sẽ không bao giờ thích con như ban đầu nữa.”
Lạc Nhan lập tức ngừng khóc, nghĩ đến thái độ ngày càng lạnh lùng của Bạc Tư Tễ đối với cô.
Cô ấy thực sự là người đã chọc thủng mối quan hệ được cho là trong sáng và chân thành này.
“Nhưng mà mẹ, con đã thích anh ấy lâu như vậy rồi, sau này, con còn có thể thích một người khác không?”
“Bảo bối, tin mẹ, nhất định sẽ có thể. Cho nên, buông tay đi.”
Nửa giờ sau, cửa phòng Lạc Nhan cuối cùng cũng mở ra.
Lạc Trường Thanh đứng canh ngoài cửa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngoại trừ đôi mắt sưng tấy, cô không bị thương ở chỗ nào khác.
Anh ấy tức giận nói: “Lạc Nhan, em có thể đừng dọa anh nữa được không!”
Lạc Nhan ngẩng đầu, gương mặt nhăn nhó, giọng nói khàn khàn: “Anh, em đã đồng ý với mẹ sẽ đi Mỹ.”
Lạc Trường Thanh có chút kinh ngạc: “Em đi Mỹ làm gì?”
Thời gian từng chút một trôi qua, Lạc Nhan kiên quyết nói:
“Em sẽ sống với mẹ ở Mỹ, không bao giờ quay trở lại nữa.”
10. Níu kéo
Lạc Nhan hành động rất nhanh chóng, ngày hôm sau liền bắt đầu thu dọn hành lý.
Nhưng khi cô đang dọn dẹp bàn làm việc, cầm lọ đựng sao giấy trên đó lên thì không khỏi nghĩ đến Bạc Tư Tễ.
Vẫn muốn cho mối tình bí mật này một cái kết có hậu.
Lạc Nhan suy nghĩ một chút, sau đó cầm lọ giấy sao đi ra ngoài.
Một giờ sau, chuông cửa biệt thự riêng của Bạc Tư Tễ vang lên, lúc đó anh đang làm việc, vừa cầm cuốn sổ trên tay vừa đi ra mở cửa.
Sau khi mở cửa ra, không thấy ai ở bên ngoài.
Anh bước ra ngoài nhìn bốn phía vẫn không có ai ở đó, chỉ có một hộp quà được lặng lẽ đặt ở cửa.
Bạc Tư Tễ nhặt hộp quà lên, trên đó có một tấm thiệp, dòng chữ tao nhã viết – “Chúc mừng đính hôn.”
Không có tên.
Bạc Tư Tễ cầm tấm thiệp mỏng manh, trong mắt nặng trĩu, anh quay người bước vào cửa với hộp quà trên tay.
Không hiểu sao, anh luôn cảm thấy trong lòng có chút chán nản, như thể sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Vài ngày sau, khi đến vũ đoàn thì được biết Lạc Nhan mấy ngày nay không đến, quản lý Trần nói sau khi Lạc Nhan hướng dẫn cho những người mới xong thì đã nộp đơn xin từ chức.
Dự cảm không lành trong lòng Bạc Tư Tễ ngày càng mạnh mẽ, khi trở về biệt thự, anh lập tức lấy lọ đựng sao giấy trong hộp quà ra, anh biết đó là của cô, anh có thể nhận ra chữ viết của Lạc Nhan.
Tại sao lại gửi một hộp sao giấy nặc danh?
Nghĩ đến đây, anh bấm số điện thoại của Lạc Trường Thanh.
Điện thoại vừa kết nối, Lạc Trường Thanh đã không có thái độ tốt với người đã đuổi em gái mình đi: “Làm sao?”
Bạc Tư Tễ trầm giọng nói: “Lạc Nhan thật sự đã từ chức ở vũ đoàn sao? Cô ấy hiện tại đang ở đâu?”
Lạc Trường Thanh tức giận: “Còn không phải nhờ phúc của cậu sao, vợ sắp cướp của cậu ngày nào cũng đến vũ đoàn, Lạc Lạc nhà tôi có thể chịu đựng được à?”
Bạc Tư Tễ hiếm khi bị chặn họng: “Hãy khuyên cô ấy quay lại, cậu cũng biết cô ấy thích múa cổ điển đến mức nào, đừng bỏ cuộc chỉ vì một phút bốc đồng.”
Lạc Trường Thanh thở dài, trong giọng điệu có chút nghi hoặc:
“Bạc Tư Tễ, cậu rõ ràng quan tâm đến con bé nhiều như vậy, tại sao lại luôn làm tổn thương con bé? Cậu có biết ngày hôm đó sau khi gọi cho cậu con bé đã khóc cả nửa ngày không.”
Bạc Tư Tễ xoa xoa giữa lông mày, cảm thấy có chút mệt mỏi: “Cô ấy đâu?”
Lạc Trường Thanh cười lạnh nói: “Lạc Lạc sẽ đến Mỹ sống cùng mẹ, hiện tại chắc là đang ở trên máy bay rồi.”
Như có một tia sét chợt lóe ngang qua, Bạc Tư Tễ lập tức cúp điện thoại, bấm số của Lạc Nhan, thậm chí động tác còn có chút run rẩy.
Thật không may, điện thoại báo không thể kết nối.
Cô ấy thực sự… đã chặn anh!!!
Tại sân bay, Lạc Nhan đã vượt qua kiểm tra an ninh với hành lý của mình và lên máy bay.
Không lâu sau, máy bay cất cánh, nhìn mặt đất ngày càng nhỏ đi, cô biết mình đã hoàn toàn sắp rời xa Bạc Tư Tễ.
Cô lấy trong túi ra một ngôi sao giấy màu vàng, đó là ngôi sao mà cô đã lặng lẽ lấy ra từ chiếc lọ.
Trong ánh mắt hiện lên một tia chua xót, cô mỉm cười và gỡ ngôi sao giấy màu vàng ra, trên đó có viết một dòng chữ bằng nét bút tinh xảo:
[Chú nhỏ, mở ngôi sao này ra đi, mở ra chú sẽ thấy, cháu – rất – thích – chú!]
Cô nhắm mắt lại nhưng nước mắt vẫn rơi.
Chú nhỏ, tạm biệt.
Cháu sẽ không bao giờ thích chú nữa.