Khoảng Cách - Rosannryy - Hạ Tuý - Tần Nhược Anh - Chương 39
Tần Nhược Anh đặt ly nước xuống bàn, sau đó im lặng nhìn Hạ Túy, vì cô biết nàng đến đây chắc chắn là có chuyện muốn nói, mà cô cũng không vội.
Hạ Túy uống một ngụm rồi lại bỏ xuống, ngước lên nhìn Tần Nhược Anh: “Chuyện ở nhà vệ sinh…là cô có điều muốn nói với em sao?”
“Không có, chỉ là trùng hợp cô thấy em đi vào trong nên muốn đi theo thôi.”
“À…” Hạ Túy không biết nên nói thêm cái gì, nàng cầm ly nước lên, lại uống thêm một ngụm. Sau đó lén ngước lên nhìn Tần Nhược Anh, bị cô phát hiện liền cụp mặt xuống. Nàng đến đây là có chuyện muốn hỏi, nhưng hỏi cũng đã hỏi xong rồi, hiện tại nên làm gì đây.
“Vậy em…”
“Em ở lại với cô thêm một chút nữa đi.”
Hạ Túy lần này lại dám nhìn thẳng vào mắt Tần Nhược Anh, không nghĩ cô sẽ muốn nàng ở lại, cười đồng ý: “Vâng.”
“Tiết mục nhảy lúc nãy…” Chuyện này như cây đinh đóng mãi trong lòng Tần Nhược Anh, đóng xuống không được, gỡ ra cũng không xong. Từ lúc xác định tình cảm của bản thân đối với nàng thì cảm giác ghen tuông của cô ngày một nhiều.
Vì tình yêu chính là sự ích kỷ.
Tần Nhược Anh ngập ngừng không nói hết câu, Hạ Túy không thể suy đoán cô muốn nói điều gì, nhưng được một lúc Tần Nhược Anh lại lên tiếng: “Ban giám khảo rất hài lòng màn trình diễn của lớp em, nhất là…màn kết hợp ở cuối.”
“À…vâng.” Hạ Túy nhớ lại màn kết hợp của nàng và Thục Tâm liền có chút không được tự nhiên, nàng biết đó chính là cảm giác chột dạ, trông bộ dáng của cô bây giờ dường như rất để ý đến việc này, nàng nhanh chóng giải thích: “Em và cậu ấy…là được chỉ huy yêu cầu, thật ra ngay từ đầu em cũng không nghĩ em và cậu ấy sẽ được chọn…lúc đó em và cô vẫn chưa…nên cuối cùng em vẫn đồng ý, chỉ là không nghĩ tới tình huống hiện tại sẽ phát sinh.” Không nghĩ tới em và cô sẽ đi đến bước này.
Dư vị tình yêu, Hạ Túy là lần đầu tiên trải nghiệm. Cuối cùng nàng cũng biết, cũng sẽ có người nói thích nàng, cũng sẽ có người ghen tuông vì nàng, cũng sẽ có một ngày nào đó nàng vì sợ người nọ hiểu lầm mà ngập ngừng giải thích. Hạ Túy cảm thấy lo lắng, nhưng cũng cảm thấy vui vẻ.
“Ừm, cô biết rồi.” Ngay từ đầu Tần Nhược Anh đã biết nàng sẽ không làm gì có lỗi với cô, cũng biết nàng sẽ vì cô mà giải thích, nhưng trong thâm tâm vẫn muốn nghe những lời biện hộ của nàng, muốn nàng suy nghĩ đến cảm nhận của cô.
“Nếu cô không thích, lần sau em sẽ không tham gia đội nhảy nữa.”
“Không cần đâu, em thích nhảy mà…”
“Gì chứ?! Em thích nhảy khi nào? Em còn hận tại sao chủ nhiệm không đuổi em ra khỏi đội nhảy sớm hơn.”
“Thế không phải em yêu thích bộ môn này à? Cô thấy năm nào em cũng tham gia.”
Hạ Túy xua tay: “Em bị ép buộc đấy ạ.” Trước giờ nàng chỉ thích đọc sách, đọc tiểu thuyết, chụp ảnh, tóm lại là những sở thích không cần phải vận động, cũng không cần phải sử dụng đến trí não, chỉ cần điều đó làm nàng thấy thoải mái là được.
Thông thường những tiết mục thế này nàng sẽ không tham gia. Dù cấp hai đã từng làm lớp trưởng nhưng nàng chỉ đăng ký những hoạt động không cần phải lộ mặt trên sân khấu hay những nơi đông người. Những tiết mục thế này Hạ Túy phân công cho người khác, cũng có thể nói là quỳ lạy cầu xin bọn họ tham gia. Lời nói của nàng chỉ có cân lượng đối với giáo viên, đối với bọn họ cần phải có phương thức khác, không thể chỉ cần dùng lời nói là bọn họ sẽ nghe theo. Bạn bè Hạ Túy, còn hận không thể leo lên đầu nàng ngồi.
Tần Nhược Anh bất đắc dĩ cười, làm sao đây, cô khá thân thiết với chủ nhiệm lớp nàng, có nên đi mách lẻo một tiếng không a.
“Những trò chơi dân gian em có tham gia không?”
“Không ạ, việc đó chủ nhiệm sẽ phân công cho những người ít có “công” nhất. Riêng em đã tham gia hai tiết mục rồi, chắc cũng sẽ không đì em đến nỗi đó. Huống hồ phải ở trong trường cả ngày, em ngại bẩn lắm.” Những trò chơi này chắc chắn sẽ không thiếu đi sự xây xát ngoài da, Hạ Túy sợ đau, cũng sợ bẩn.
Hạ Túy nói xong lại uống một ngụm nước, ánh mắt vô tình đập vào cái tủ trưng bày ở phòng khách, không thấy gì nhiều, đa số là những vật dụng trang trí. Hạ Túy nhớ ra gì đó, lại hỏi: “Nhà cô không có rượu thật sao?” Điểm này nàng cảm thấy khá kì lạ. Dù Hạ Đình Chấn đã tiết chế việc uống rượu nhưng tủ trưng bày nhà nàng đa số đều là rượu quý, rượu cổ của ông ấy, đơn giản là vì ba nàng thích sưu tầm, cũng là để trang trí. Theo nàng biết, những người trưởng thành đều sẽ uống rượu, trừ phi là Tần Nhược Anh không thích.
Tần Nhược Anh khựng lại đôi chút, cuối cùng vẫn bình tĩnh trả lời: “Cô không thích rượu.”
Là không thích rượu, chứ không phải là không thích uống rượu. Hai câu nói nếu cẩn thận phân tích sẽ cảm thấy khác biệt, nhưng chung quy là cùng một nghĩa.
Hạ Túy phát hiện các nàng có rất nhiều điểm chung, chỉ là Tần Nhược Anh không hề biết điều này, dường như cho đến bây giờ cô vẫn không biết nàng sợ bóng tối…
Càng nghĩ cảm xúc của nàng càng tuột dốc, nhưng suy cho cùng là do nàng không nói cho cô biết, cũng không biểu hiện ra bên ngoài. Hạ Túy không giống bao cô gái khác, nàng sợ côn trùng, nhưng không phải mỗi lần thấy chúng đều sẽ la hét ầm ĩ, ngược lại sẽ bình tĩnh di chuyển, tránh xa chúng tám trăm mét.
Dường như sở thích của nàng người khác dễ nhận biết hơn là nỗi sợ. Vì thích, Hạ Túy sẽ thường xuyên làm, chú ý một chút sẽ phát hiện ra, nhưng nỗi sợ, Hạ Túy chỉ bình tĩnh trốn tránh, không hồ không nháo.
Nhìn nàng trầm mặc rất lâu, Tần Nhược Anh lên tiếng gọi: “Có vấn đề gì sao?”
Hạ Túy hoàn hồn đáp: “Không ạ.”
Buổi tối, một trận bùng nổ xảy ra ở điện thoại Hạ Túy. Mọi chuyện đều như Hi Phương mong chờ, Hạ Túy đã thật sự đã “bạo hồng”.
Hàng trăm thông báo lời mời kết bạn, Hạ Túy vừa nằm lên giường ngay lập tức liền tỉnh ngủ.
Nàng bị ai phốt rồi?
Một lúc nữa có phải sẽ có thông báo “được thêm vào nhóm” không?
Hạ Túy vừa mở lên liền thấy thông báo trên trang Confession, cuối cùng nàng cũng hiểu.
Hạ Túy: Có gan thì ngày mai đừng đi học, bà đây sẽ tẩn mày.
Hi Phương:…
Hạ Túy lại không tiếp tục chất vấn cô, nàng nhấp vào trang Confession, muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với nàng.
Nàng đi học chỉ muốn sống ẩn dật cho qua ngày, thế mà lại vô tình có một người “bạn tốt” như Hi Phương. Lần này thì hay rồi, kinh động đến cả Tần Nhược Anh.
Tần Nhược Anh: Em có xem Confession chưa?
Hạ Túy: Rồi ạ.
Tần Nhược Anh: Nổi tiếng rồi nhỉ, được nhiều người chú ý đến rồi.
Thông thường những trang Confession thế này đều không do nhà trường quản, nhưng vẫn không ít giáo viên tò mò “vấn đề sinh hoạt” giữa học sinh các nàng nên nhấp vào theo dõi, Tần Nhược Anh biết cũng là chuyện bình thường.
Cách nhau một chiếc điện thoại nhưng Hạ Túy có thể ngửi được mùi giấm chua qua tin nhắn của Tần Nhược Anh. Cũng chẳng trách, đa số trên Confession chỉ có những nội dung đại loại như muốn làm quen với nàng.
#1556: Trước đây không biết đến em khoá dưới tên Hạ Túy này, không ngờ lại xinh đẹp như vậy, đã có bạn trai chưa nhỉ? Nếu chưa em có thể suy xét đến anh không? Anh là lớp trưởng 12A4.
#1557: Tài khoản của Hạ Túy là gì ấy nhỉ? Mình muốn kết bạn với cậu ấy.
#1558: Hạ Túy, mình biết người này. Thật ra lúc còn học cấp hai bọn mình có học chung trường. Dù nổi tiếng nhưng bình thường cậu ấy rất ít tham gia hoạt động, không ngờ lần này lại có thể xem cậu ấy nhảy như vậy, chuyện hiếm thấy.
#1559: Hạ Túy cười lên còn có thể xinh đẹp như vậy? Mình đã để ý cậu ấy rất lâu rồi, nhưng cảm thấy quá khó gần nên bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Hiện tại sau khi thấy cậu ấy cười mình lại có ý chí hơn rồi, ai có thể cho mình xin tài khoản của cậu ấy được không?
#1560: Có ai giống mình không? Cảm thấy Hạ Túy và đối tác của cậu ấy trong màn kết hợp cuối cùng rất có cảm giác couple. Máu lại nổi lên rồi, muốn ship.
#1561: Mình không biết các bạn nữ lớp 11D1 toàn cực phẩm như vậy, nếu có cổ máy thời gian của Doraemon mình sẽ đăng ký vào khối D, khối A toàn đực rựa không a.
#1562: Phải thừa nhận một điều, các hoạt động thế này chính là thế mạnh của lớp 11D1, lần nào tham gia mình cũng thấy bọn họ mang giải về, không nhất cũng nhì, chủ nhiệm 11D1 lần này lại được một phen nức mũi rồi. Huhu vậy là lần này mình lại sắp được nghe chủ nhiệm hát bài ca triết lý nhân sinh nữa rồi.
Dưới phần bình luận còn có vài người bạn tốt bụng gắn thẻ Hạ Túy. Nàng quyết định đăng xuất tài khoản cho không cần phải tiếp tục phiền não.
Hạ Túy thở dài, tắt điện thoại, đi vào giấc mộng, nhưng lại vô tình quên mất tin nhắn của Tần Nhược Anh.
Bên kia, cô chỉ đành ôm một bụng hoả mà đi ngủ.
Đến sáng hôm sau, cái bụng hoả của Tần Nhược Anh đã hoá thành hai quầng thâm trên mắt. Cô nhìn cặp mắt mình trong gương, nghiến răng nghiến lợi: “Hạ Túy, em giỏi lắm.”
Hôm nay lớp phấn trên mặt Tần Nhược Anh lại dày thêm một tấc.
Hạ Túy bên kia sau khi thức dậy liền thấy tin nhắn trong nhóm lớp, cả ba tiết mục của lớp nàng đều vào chung kết. Điều này không nằm ngoài dự đoán của Hạ Túy, chỉ có một chuyện, khung trò chuyện của nàng và Tần Nhược Anh…Tối hôm qua, nàng đã ngủ quên, bỏ mặt tin nhắn của Tần Nhược Anh…
Hiện tại phản hồi cô ấy còn kịp không?
Hạ Túy bước xuống giường, hôm nay nàng không cần chạy ra công viên, quyết định tập thể dục ở nhà.
Hạ Túy nhìn thời khoá biểu lại một lần nữa mới yên tâm, hôm nay không có tiết của Tần Nhược Anh, nàng buồn hay nên cảm thấy may mắn đây.
“Hạ Túy, hôm qua được lắm, hiện tại nổi tiếng rồi. Tất cả đều là nhờ vào Hi Phương này.”
“Ừ, tao rất biết ơn mày, ra về chờ tao ở cổng.” Hạ Túy vừa nói vừa nhìn qua chỗ ngồi trống không bên tay phải nàng.
Thục Tâm vẫn chưa vào.
Hạ Túy lại liếc nhìn đồng hồ được treo chính giữa lớp, chỉ còn hai phút nữa.
Nàng không cảm thấy lo lắng, chỉ cảm thấy kỳ lạ. Thường ngày Thục Tâm đều đến trường rất sớm, với tác phong của cô ấy chắc chắn sẽ không để bản thân trễ nải.
Lớp trưởng đã cầm phấn lên bảng điểm danh cho buổi sáng, vắng một, Thục Tâm.
Hi Phương cũng cảm thấy kỳ lạ, Hạ Túy chỉ trả lời qua loa: “Chắc là có việc đột xuất.”
Cô gật đầu, đồng tình, “Có thể, đầu năm tao cũng có việc đột xuất nên đến trễ.”
Hạ Túy lục lại trí nhớ, “Bị ngã xe đấy à?”
“Ừ.”
Sau khi tiếng chuông reo được năm phút, kết thúc truy bài đầu giờ, Thục Tâm mới hớt hải chạy vào, cô lia mắt đến bục giảng, thấy giáo viên vẫn chưa đến lớp mới yên tâm thở phào một hơi.
“Có chuyện gì à? Sao đến trễ vậy?” Hạ Túy nhướng người sang, nói nhỏ với Thục Tâm. Sau tiếng chuông bọn họ bỗng nhiên im lặng lạ thường, không một ai có gan mở miệng, vì vậy Hạ Túy cũng chỉ có thể nhỏ giọng hỏi Thục Tâm.
Trên trán Thục Tâm vẫn còn lấm tấm mồ hôi, cô cười gượng trả lời nàng: “Không có gì, chỉ là chút việc trong nhà.”
Hạ Túy cảm thấy Thục Tâm không có ý định trả lời thành thật, nàng cũng không tiếp tục hỏi, nghiêng người trở lại vị trí.
Một lúc sau, giáo viên bước vào.
Hạ Túy khó khăn trôi qua năm tiết, đến khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, cả lớp ào ạt chạy ra ngoài, nhưng người nhanh nhất vẫn là Thục Tâm. Cô ôm cặp chạy ra cửa, còn hận bản thân không thể bay.
“Sáng thì đến muộn, lúc về lại hấp ta hấp tấp như vậy, rốt cuộc là cậu ấy có chuyện gì vậy?”
“Tao không biết.”
Hi Phương dùng cùi chỏ đẩy tay nàng, “Mày thân với cậu ấy mà, sao không hỏi thử đi?”
“Cần thiết sao? Cậu ấy không muốn nói với tao, tao cũng không thể bám riết không tha cậu ấy.” Trước giờ nàng thích lo chuyện bao đồng sao? Rõ ràng lúc sáng khi hỏi Thục Tâm câu đó đã đạt đến giới hạn của nàng.
“Được được, vậy không hỏi nữa.”
Thời gian của Hạ Túy trôi qua gần hết ngày, dù không gặp Tần Nhược Anh ở trong trường nhưng nàng vẫn còn tiết học thêm vào buổi tối.
Cho đến khi cả nhóm dường như đã vào đầy đủ Tần Nhược Anh mới hỏi: “Còn thiếu Hạ Túy thôi đúng không?”
Hà Uyển Ngưng nhìn sang vị trí bên cạnh, quả thật là Hạ Túy chưa đến, cô nâng giọng nói với Tần Nhược Anh: “Đúng rồi ạ.”
Hà Uyển Ngưng quên mất vẫn còn Thục Tâm chưa đến…
Sau khi đã được xác định, cô cười một cái, nói Hà Uyển Ngưng: “Vậy em ra khoá cổng giúp cô, còn cửa chính không cần khoá, đóng lại là được.”
Hà Uyển Ngưng không hiểu nhưng vẫn làm theo.
Cho đến vài phút sau, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
“Cô, có vẻ Hạ Túy đã đến…”
“Đừng bận tâm, các em lấy đề tiết trước ra, chúng ta bắt đầu học.” Cô vừa lắp đặt camera vào mấy hôm trước, sau cuộc nói chuyện của Hạ Túy và Thục Tâm vào buổi tối hôm nọ, cô quyết định phải lắp một cái ở trước nhà. Vừa hay, để xem Hạ Túy còn có thể làm gì.
Hà Uyển Ngưng: “…” Hạ Túy là bạn cô a. Vừa nãy cô nghe theo Tần Nhược Anh đi khoá cổng, có phải đã gián tiếp hại nàng rồi không? Tội lỗi, tội lỗi.
Hạ Túy chống nạnh đi tới đi lui ngoài cổng, nàng nhìn vào bên trong, xe của bọn họ chất đóng ở đó, rõ ràng hôm nay có học, nàng cũng không thấy thông báo nghỉ ở trong nhóm, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Hạ Túy vứt cặp vào bên trong, quyết đình leo cổng. May là cổng nhà Tần Nhược Anh không quá cao, dù khá chật vật nhưng vẫn có khả năng leo vào.
Hạ Túy thuận lợi đáp xuống mặt đất, phủi phủi tay, đeo cặp lên tiêu sái đi đến cửa chính.
A, nàng quên mất, vẫn còn chiếc xe.
Hạ Túy quay đầu lại, mở cổng, dắt xe vào.
Cho đến khi vào đến chỗ ngồi cũng đã mất mười phút. Nàng không thắc mắc cũng không hỏi lý do vì sao lại khoá cổng, một mạch lưu loát mở cặp, lấy đề và bút viết.
Cặp nàng để ở dưới chân bàn, Hạ Túy cúi đầu xuống mò mẫm, cho đến khi tay chạm đến vật thể hình chữ nhật, chiều dài ngang tầm bàn tay. Trong đầu Hạ Túy lúc này như một thước phim tua chậm, chiếu lại hình ảnh của nàng khi ném chiếc cặp qua khỏi cổng nhà Tần Nhược Anh.
Điện thoại của nàng!!!
“Điện-” Hạ Túy ngẩng đầu lên, đầu lập tức đụng phải cạnh bàn, “A” lên một tiếng.
Hôm nay chính ngày xui xẻo nhất trong tuần của nàng.
“Này, không sao chứ?” Hà Uyển Ngưng vẫn còn cảm thấy tội lỗi khi gián tiếp nhốt nàng ở bên ngoài, nhưng người này bước vào lại không oán trách một câu nào càng khiến cô cảm thấy bứt rứt. Hiện tại vừa nghe tiếng la của nàng liền quan tâm hỏi.
“Kh-không sao.”
Hạ Túy lại cúi xuống một lần nữa để xem chiếc điện thoại thân yêu của mình, Hà Uyển Ngưng còn tốt bụng lấy tay che chắn cạnh bàn cho nàng.
Bị vỡ màn hình rồi a.
Trong lòng Hạ Túy rướm nước mắt, ngay từ đầu nàng nên dùng kính cường lực mới phải.
Một phút nhạc đệm của Hạ Túy không những thu hút sự chú ý của cả lớp, còn thu hút đến Tần Nhược Anh. Cô nghiêng đầu nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy tội lỗi.
Cho đến năm phút sau mới bắt đầu ổn định vào tiết học. Hà Uyển Ngưng vẫn kìm không được tò mò hỏi nàng: “Làm sao mày vào được vậy?”
“Tao leo rào.”
“Phụt! Haha, thật à?”
Tần Nhược Anh nghe tiếng cười không chút tiết chế của Hà Uyển Ngưng liền gõ lên mặt bàn mấy cái, nhắc nhở các nàng im lặng.
“Suỵt! Mày nhỏ tiếng thôi.”
“Nhưng mà mày còn có thể leo rào à?”
“Làm sao không?” Hạ Túy ngẩng cao đầu, vỗ ngực dõng dạc. Nhưng đột nhiên lại nhận ra điều gì đó, nheo mắt hỏi Hà Uyển Ngưng: “Mày biết cổng đã khoá?” Lúc đầu nàng còn nghĩ là do Tần Nhược Anh không cố ý, nhưng có vẻ là không phải.
Hà Uyển Ngưng nghe nàng hỏi liền chột dạ, lắp bắp trả lời: “Kh-không phải…tao…là…là cô bảo tao khoá. Tao vô tội, Hạ Túy, đừng giận tao.”
“Cô Nhược Anh?”
“Ừ.”
“Cô quên là tao vẫn chưa vào à?”
“Không có, trước khi khoá cô còn hỏi tao để xác nhận là mày chưa vào, sau đó mới bảo tao đi khoá cổng.”
Có ngốc mới không biết Tần Nhược Anh là cố tình nhốt nàng ở bên ngoài.
Là không chào đón nàng sao? Nhưng đã có lòng muốn nhốt nàng ở bên ngoài vậy tại sao chỉ khoá cổng mà không khoá cửa chính? Hạ Túy lại đột nhiên trở nên giận dỗi, nàng tự cảm thấy tính khí của mình không quá tốt, còn có lòng tự trọng rất cao, nếu đã không chào đón nàng, vậy…vậy nàng đi về!
Hạ Túy hùng hổ đứng lên, đeo cặp lên vai. Động tác của nàng rất quyết tuyệt, chiếc ghế cũng vì vậy mà bị đổ ra phía sau, âm thanh không kiêng nể gì vang lên trong phòng học im ắng.
Tần Nhược Anh quay xuống nhìn nàng, “Có chuyện gì vậy Hạ Túy?” Giọng nói cô trầm xuống, không còn dịu dàng như lúc trước, rõ ràng là đang cảm thấy không vui.
Hạ Túy nhìn vẻ mặt không nóng không lạnh của Tần Nhược Anh lại có chút nhụt chí. Nàng vốn đã mang trong người bản chất sợ giáo viên, trước giờ cũng chỉ làm học sinh ngoan, chưa từng nổi lên tính khí muốn bỏ về ở giữa tiết thế này.
“Em…em, hình như ở dưới chân em có con gì đó.”
“Con gì?”
“Em không biết, có vẻ đã chạy đi mất rồi.”
“Vậy sao? Ngồi xuống đi.”
“Vâng.”
Hạ Túy âm thầm cảm thấy bản thân vô dùng. Nếu người đứng ở trên đó là giáo viên khác mà không phải Tần Nhược Anh chắc chắn nàng đã có thể dùng hết can đảm mà tiêu sái bỏ về, nhưng tiếc lại là Tần Nhược Anh, nàng không có cái lá gan đó.
“Vừa nãy định bỏ về à?”
“Không có, tao…”
“Giấu gì chứ, tính tình mày tao còn không hiểu sao? Nếu là tao bị nhốt ở bên ngoài tao cũng sẽ tức giận mà bỏ về.”
Vẫn còn có người hiểu cảm giác của nàng, đứng về phía nàng, Hạ Túy cảm động nhìn cô, “Uyển Ngưng…Vậy tại sao mày còn tiếp tay khoá cổng nhốt tao ở bên ngoài?”
“Tao…Vì lúc đó tao không biết cô muốn nhốt mày a. Tin tao đi Hạ Túy, tao một lòng một dạ đứng về phía mày.”
Thấy Hà Uyển Ngưng nhào tới, nàng ghét bỏ né sang một bên, mắt lại vô tình nhìn thấy bàn học ở phía trên, “Thục Tâm vẫn chưa vào à?”
“À, nhắc mới nhớ, sao chưa vào nhỉ?”
Hạ Túy cảm thấy Thục Tâm rất kỳ lạ, sáng thì đi muộn, buổi trưa thì hấp tấp chạy về, tối lại không thấy bóng dáng. Cô nói gia đình có việc, là thật sự có việc?
Nhắc tới gia đình Thục Tâm nàng mới nhớ nhà cô ở đối diện Tần Nhược Anh. Gần như vậy mà vẫn lười đi học? Nhưng với sự hiểu biết của nàng đối với Thục Tâm thì việc này không thể nào xảy ra trên người cô ấy.
Trên đầu nàng lại truyền đến cảm giác đau đớn, chính là chỗ vừa nãy đã đụng trúng cạnh bàn. Hạ Túy lại không muốn tiếp tục suy nghĩ, chuyên tâm vào tờ đề trước mặt.
Buổi học thêm trôi qua trong nước mắt, Hạ Túy ra về với một cục sưng trên đầu.
Tần Nhược Anh vào phòng check camera, lại một phen chứng kiến được trò vui, không uổng công cô bỏ tiền ra lắp camera.
Tần Nhược Anh không biết nhóc con nhà cô còn có khả năng leo rào a.
____
Gần đây mình khá bận nên sẽ không thể ra chương thường xuyên, mong mọi người thông cảm, nhưng dù vậy mình vẫn sẽ cố gắng lấp cái hố này, cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện của mình.