Khoái Ý Trọng Lai - Quất Tử Chu - Chương 2: Tu hú chiếm tổ hào môn
Bên cạnh đặt ba bộ quần áo đặc biệt chuẩn bị cho cậu, cậu chỉ cần chọn một là được.
Một bộ là đồ bệnh nhân rộng thùng thình, một bộ là đồ ngủ còn một bộ là quần áo ở nhà bình thường, bình thường Kiều Thần không có thói quen mặc đồ ngủ mà cho dù là bác sĩ cậu cũng không thích mặc đồ bệnh nhân, cảm giác như đang tự nguyền rủa chính mình. Cậu chọn mặc quần áo bình thường rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Bên giường tướng quân để rất nhiều dụng cụ mới, Kiều Thần nằm xuống bên cạnh tướng quân, nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy đế quốc quân thần chỉ cách cậu có nửa thước.
Những người đảm nhiệm gắn các loại dụng cụ thiết bị máy móc lên đầu và cánh tay đặt ở ngoài chăn của cậu, nói cho cậu biết chức năng và cách sử dụng hệ thống gắn liền với bộ não của mình, viên sĩ quan tên Mutter Furry nói với cậu, bất kể cậu đi đến thế giới nào, chỉ cần có hệ thống này thì tính mạng của cậu hẳn là không thành vấn đề gì, nói không chừng còn có thể sống rất tốt. Nhưng dù là như thế thì Kiều Thần vẫn không thể không khẩn trương.
Sau khi tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị xong, toàn bộ những người khác đều lui ra khỏi phòng, Furry đi đến bên giường nói với Kiều Thần: “Đừng lo lắng, thiết bị và hệ thống của chúng tôi rất hoàn thiện, cậu cứ xem như là đi đến một thời không khác du lịch là được, nhưng cũng đừng quên việc đưa linh hồn của tướng quân trở về.”
Kiều Thần cười một tiếng, mang trách nhiệm nặng nề như vậy đi du lịch, chỉ sợ cả vũ trụ này cậu là người đầu tiên.
Dần dần rơi vào mê man nhưng Kiều Thần vẫn còn giữ vững được lý trí thanh tỉnh, não đột ngột xảy ra một trận choáng váng như thể ngồi xe hơi đường dài, từ điểm xuất phát choáng váng đến tận điểm kết thúc, cảm giác khó chịu buồn bực này khiến cậu có chút muốn ói.
Kiều Thần từ từ mở mắt, tầm mắt còn có chút mơ hồ, khi hình ảnh trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, thứ cậu thấy là một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
Kiều Thần đỡ đầu còn chưa hết choáng váng ngồi dậy, sau khi nhìn chung quanh gian phòng này một vòng, cậu đoán là linh hồn mình đã xuyên qua thành công, chỉ là không biết thân thể này là của ai đây.
Kiều Thần đang chuẩn bị muốn xuống giường, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh, giống như phi ngựa thoáng qua. Cậu không thể làm gì khác hơn là lại nằm xuống, nhắm mắt lại xem những hình ảnh kia, đây là hệ thống nối với trí não của cậu đang tự động đọc thông tin của thân thể và thế giới này.
Thân thể này tên là Tề Bắc Thần, cùng một người khác tên là Tề Vũ Hiên thời điểm vừa mới sinh ra liền bị ôm sai, gia cảnh của hai người khác nhau một trời một vực nên quá trình lớn lên cũng hoàn toàn bất đồng.
Cho đến khi hai người hơn 20, Tề Vũ Hiên gặp tai nạn cần truyền máu, cha ruột của Tề Bắc Thần mới biết Tề Vũ Hiên không phải là con của ông, điều tra ra mới biết là bị ôm nhầm sau đó tìm Tề Bắc Thần đưa cậu trở lại.
Cha mẹ ruột của Tề Vũ Hiên gặp tai nạn đã qua đời nhiều năm trước, mẹ ruột của Tề Bắc Thần vốn là người ốm yếu nhiều bệnh cũng qua đời lúc Tề Vũ Hiên còn rất nhỏ, bà Tề hiện tại chính là vợ sau này của ông Tề.
Cha mẹ Tề nuôi Tề Vũ Hiên nhiều năm như vậy, đã có cơ sở tình cảm rất vững chắc, Tề Vũ Hiên từ nhỏ còn là đứa trẻ khiến họ tự hào nhất cho nên dù đưa Tề Bắc Thần trở về thì họ cũng không có chút ý nghĩ để Tề Vũ Hiên rời đi mà vẫn đối đãi với y như con ruột.
Mà sau khi Tề Bắc Thần trở lại Tề gia thì bi kịch của cậu mới bắt đầu, đầu sỏ gây nên những bi kịch này chính là Tề Vũ Hiên một lòng phải thừa kế tài sản của Tề gia.
Tề Vũ Hiên cố ý dẫn dắt Tề Bắc Thần làm xằng làm bậy trở thành thiếu gia nhà giàu chỉ biết hưởng lạc, cũng nhiều lần thiết kế bẫy dẫn dắt Tề Bắc Thần làm chuyện sai lầm khiến của cha mẹ Tề mất đi kiên nhẫn cũng sinh ra chán ghét với Tề Bắc Thần.
Vào một lần Tề Vũ Hiên tạo ra án bắt cóc, cha mẹ Tề lựa chọn cứu Tề Vũ Hiên bỏ rơi Tề Bắc Thần, Tề Bắc Thần vì thế chết thảm trong tay thủ phạm bắt cóc.
Thấy được hình ảnh Tề Bắc Thần chết thảm, Kiều Thần vô thức rơi lệ, cậu sờ vào gò má (1) ướt đẫm nước mắt của mình, cảm thấy có chút kỳ lạ. Cậu đã làm bác sĩ nhiều năm như vậy, sớm đã quen với sinh ly tử biệt, cũng đã nhìn thấy rất nhiều thảm kịch nhân gian, cậu cho rằng mình đã sớm tê liệt đến lạnh nhạt, sẽ không dễ dàng cảm thấy bi thương vì bi kịch của người khác nhưng chứng kiến cuộc đời của Tề Bắc Thần chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy căm hận cùng uất ức, giống như tất cả những chuyện này đều là chính cậu trải qua vậy.
Nhưng Kiều Thần cũng không nghĩ nhiều, cậu cảm thấy có lẽ bởi vì chức năng liên kết với trí não của cậu của hệ thống, khiến cậu mang theo tình cảm của thân thể này mới có thể dung nhập vào thế giới này tốt hơn.
Đi vào phòng tắm, Kiều Thần nháy mắt không nói nên lời nhìn thấy một chiếc đầu sư tử vàng kim theo trào lưu trong gương, cậu xuyên đến vừa đúng vào ngày thứ hai Tề Bắc Thần được đưa về, Tề Bắc Thần trước đây làm việc trong tiệm làm tóc nên có quả đầu SMART như vậy cũng chẳng bất ngờ lắm.
Vuốt đám lông vàng ngăn cản tầm mắt về phía sau, nhìn kỹ tướng mạo của người trong gương thì gương mặt hay dáng dấp đều tốt, lại có mấy phần giống với cậu kiếp trước, hơn nữa trong tên của hai người đều có một chữ “Thần”, xem ra việc cậu xuyên thành người này nhất định là bởi vì có duyên phận.
Kiều Thần nói thầm trong lòng với người trong gương, nếu đã chiếm thân thể của cậu thì tuyệt đối sẽ không để cậu lặp lại thảm kịch trước, tôi biết trong lòng cậu có oán hận nhưng bằng năng lực của chính cậu cho dù sống lại một đời cũng không đấu lại Tề Vũ Hiên, hãy để tôi tới giúp cậu trả thù!
Sau khi linh hồn của Kiều Thần chiếm cứ thân thể này, ý thức của Tề Bắc Thần liền hoàn toàn biến mất. Một thân thể không thể nào đồng thời có hai ý thức, nhưng Kiều Thần lại có thể cảm nhận được rõ ràng thù hận không cách nào tản đi trong lòng.
Kiều Thần rời nhà tìm một salon lớn nhuộm cái đầu sư tử vàng này về màu đen, cũng để cho thợ cắt tóc cắt cho cậu một mái tóc ngắn gọn gàng.
Sau khi cắt xong, thợ cắt tóc hài lòng thưởng thức thành quả của mình, nói với Kiều Thần: “Lúc cậu mới vào tôi còn tưởng cậu chạy ra từ sở thú đó, thật là phí phạm một gương mặt đẹp như vậy, như bây giờ có phải tốt hơn nhiều không?
Kiều Thần nắm lấy mái tóc vừa mới cắt, tay nghề của thợ cắt tóc này rất tốt, thực sự đắt tiền là có lý do, thành quả tốt hơn nhiều so với một tiệm cắt tóc nhỏ.
“Rất tốt, cảm ơn.” Kiều Thần nhanh chóng lấy tiền lương tháng trước của Tề Bắc Thần thanh toán. Bây giờ hệ thống kết nối với trí não của cậu bây giờ hệt như một thiết bị gian lận, kiếm tiền là một việc rất dễ dàng. Thị trường chứng khoán là nơi mà tiền đến nhiều nhất, hệ thống này có thể kiểm soát thị trường chứng khoán, cậu sẽ ở lại Tề gia một thời gian nhưng cậu không tính sử dụng tiền của Tề gia, nếu đã đáp ứng giúp Tề Bắc Thần trả thù thì cậu không muốn nợ Tề gia bất cứ thứ gì.
Kiều Thần lại đi mua hai bộ quần áo, ném bộ áo phông rẻ tiền nhiều màu sắc và quần jean rách vào thùng rác của cửa hàng quần áo, tiền tiết kiệm của Tề Bắc Thần đã không nhiều lắm, thật ra tiền đi làm mấy năm nay của Tề Bắc Thần vốn cũng chẳng có bao nhiêu, Kiều Thần vừa mới cắt tóc và mua hai bộ quần áo liền hết quá nửa, dù thế nào thì cũng phải chừa lại chút tiền vì chứng khoán cũng cần tiền vốn.
Trở lại biệt thự Tề gia vừa đúng lúc là giờ cơm, hiếm khi cả gia đình đều ở đây, cha mẹ Tề vừa nhìn thấy người ngày hôm qua vẫn trông như một tên đầu đường xó chợ, một ngày một đêm trôi qua lại trở thành một Tề Bắc Thần dịu dàng tuấn tú trước mặt cũng sửng sốt một chút.
Cha mẹ Từ nhìn nhau một chút sau đó mỉm cười vẫy Tề Bắc Thần: “Bắc Thần? Mau đến đây dùng cơm”
Kiều Thần dựa theo tính cách của Tề Bắc Thần của kiếp trước khi mới đến Tề gia, hơi cúi đầu đi tới, yên lặng ngồi xuống bàn ăn.
Tề Vũ Hiên quan sát Tề Bắc Thần từ đầu đến chân hai lần rồi cười nói: “Cậu đi mua quần áo rồi à? Tôi còn đang tính hai ngày nữa đưa cậu đi”
Lời này của Tề Vũ Hiên ngược lại là thật, kiếp trước y đúng thật đưa Tề Bắc Thần đi mua quần áo, nhưng mục đích thật sự của hắn là giới thiệu cậu cho Thư Văn Kiệt biết, sau đó hai người mua cho cậu một đống quần áo kiểu dáng già dặn tầm thường.
Sau khi trở về, Tề Vũ Hiên nói với cha mẹ Tề rằng Tề Bắc Thần nhất quyết chọn những kiểu quần áo này, mặc cho hắn khuyên nhủ và ngăn cản, nhưng Tề Bắc Thần không nghe, vì vậy hắn đành phải để cậu mua.
Đối với đứa con trai đã nuôi nhiều năm và đứa con chỉ vừa mới đưa về, cha mẹ Từ đương nhiên chọn tin tưởng Tề Vũ Hiên, huống chi bộ dạng đầu đường xó chợ trước đó của cậu rất khó để họ tin tưởng vào thẩm mỹ và thường thức của cậu làm sao có thể tốt được thế nào.
Đây chẳng qua chỉ là bước đầu tiên bôi đen Tề Bắc Thần trước mặt cha mẹ của Tề Vũ Hiên, mà Thư Văn Kiệt chính là trợ thủ đắc lực nhất của Tề Vũ Hiên khiến cha mẹ Tề hoàn toàn không thích Tề Bắc Thần.
Tề Vũ Hân từ trên lầu đi xuống, thấy Tề Bắc Thần cũng sửng sốt một chút, sau đó trong mắt lóe lên vẻ giễu cợt và khinh thường, xoay người làm nũng với mẹ Tề: “Mẹ, mẹ cho anh ta tiền mua quần áo mới à? Con cũng muốn mua”
Mẹ Tề nhìn con gái bằng ánh mắt tràn đầy cưng chiều và bất đắc dĩ: “Con cũng mấy tủ quần áo rồi còn mua à? Anh Bắc Thần của con vừa mới trở lại thôi, dù sao cũng phải mua mấy bộ quần áo mới để mặc chứ.”
“Mấy bộ quần áo kia đều lỗi thời rồi, hiện tại vừa đổi mùa, kiểu dáng mới cũng vừa mới ra mà mẹ.” Tề Vũ Hân tiếp tục làm nũng.
“Để cho nó mua đi, Tề gia chúng ta không thiếu chút tiền quần áo.” Cha Tề lên tiếng.
“Cám ơn ba.” Tề Vũ Hân vui vẻ cảm ơn cha Tề, sau đó lại là khinh thường liếc Tề Bắc Thần một cái rồi mới bắt đầu gắp thức ăn.
Tề Vũ Hân là em gái cùng cha khác mẹ của Tề Bắc Thần, từ nhỏ cô ta cũng rất ngưỡng mộ Tề Vũ Hiên, sau khi biết Tề Vũ Hiên không có máu mủ ruột thịt với mình, chỉ sợ người vui mừng nhất là cô ta, bởi như thế cô ta liền có cơ hội gả cho Tề Vũ Hiên.
Nhưng là đối với anh trai cùng cha khác mẹ Tề Bắc Thần này, cô ta thế nhưng vô cùng chán ghét, luôn cảm thấy cậu là kẻ đột nhập đột nhiên xông vào gia đình hạnh phúc của bọn họ, kiếp trước Tề Vũ Hiên đối phó Tề Bắc Thần, cô ta cũng là người lập công lớn.
“Bắc Thần, sau này đây chính là nhà của cậu, cậu không cần quá câu nệ, có cần gì có thể nói với tôi, muốn chơi cái gì cũng có thể hỏi tôi.” Tề Vũ Hiên đưa đũa cho cậu, nhẹ nhàng ân cần nói với cậu.
“Đúng.” Cha Tề gật đầu một cái, nói “Từ giờ trở đi, các con sẽ giống như anh em ruột thịt có thể hỗ trợ lẫn nhau. Bắc Thần, con nên noi gương Vũ Hiên. Trong một gia đình như chúng ta, người quan hệ lui tới đều là nhân vật lớn có tiếng. Con phải thay đổi thói quen rụt rè e sợ kia đi.”
“Vâng.” Tề Bắc Thần nhỏ giọng đáp.
“Anh em ruột thịt cái gì? Vốn dĩ cũng có ruột thịt chút nào đâu.” Tề Vũ Hân có chút vẻ ngượng ngùng nhìn Tề Vũ Hiên một cái, sau đó lại sợ hắn hiểu lầm ý của mình, vội vàng nói “Con cảm thấy anh Vũ Hiên mới càng giống người nhà của chúng ta, cho dù không có liên hệ máu mủ cũng thì cũng trông giống hơn cái người nào đó gầy gò như chỉ toàn xương sườn mà, nhìn xem, ba rất cao lớn uy vũ.”
Cha Tề được con gái cưng khen ngợi liền cười lớn.
“Con đó” Mẹ Tề vỗ nhẹ cánh tay của cô ta một cái, nhưng trong mắt cũng không có ý thật sự trách cứ cô ta, lại gắp rất nhiều thức ăn cho Tề Bắc Thần, nói “Bắc Thần ăn nhiều một chút.”
Bởi vì từ nhỏ bữa no bữa đói nên Tề Bắc Thần bị thiếu dinh dưỡng, quả thật không có đủ cường tráng cao lớn, nhưng cũng không đến nỗi gầy gò như xương sườn như Tề Vũ Hân nói
Cậu xem, gia đình như vậy thật không có gì đáng giá để lưu luyến, cho nên nếu là tôi giúp cậu báo thù, cậu cũng không nên cảm thấy thủ đoạn của tôi quá ác, Kiều Thần nói thầm trong lòng với linh hồn Tề Bắc Thần đã biến mất khỏi thế giới này.