Khoái Tướng Truy Phu - Tống Diên Phong - Chương 9: Chử Dửng
Cá bông gấm chỉ thích con mồi máu nóng, có người xử lý kẻ xâm nhập thay, bầy “cọp nước” liền lượn đi. Chử Dửng và lính gác của tiến sĩ lên thuyền nhỏ chuẩn bị cuộc săn.
Chuột xạ đứng trên mũi thuyền quan sát mặt nước, bướm tằm đậu trên đầu nó như chiếc nơ nhỏ.
Hạc cổ đen bay vòng quanh dáng vẻ sốt ruột.
Trăn anacoda uể oải không muốn đi theo. Mấy ngày trước nó vừa ăn một con cá sấu nhỏ nên bây giờ rất “hiền lành”, cuộn đuôi nằm trên mình Quỷ Ngạc Ba Nanh, cái đầu tam giác gác lên cái mõm dài, đôi mắt vàng nửa khép vô cùng lười biếng.
Thân hình hơn mười mét của lục ngạc cấp S rẽ nước bơi dọc bờ sông, mang theo tinh thần thể thiên địch trên mình không hề có gánh nặng.
Nếu không phải thường xuyên nhìn thấy, Tống Diên Phong cũng khó mà tin hai sinh vật này ở chung rất tốt.
Chử Dửng là lính gác giải ngũ, sống một mình ở đây từ trước khi cậu đến nhậm chức. Răng của Quỷ Ngạc do anh ta bẻ, nhưng có vẻ cá sấu chúa chưa tính toán trả thù. Trừ những lúc phải rời đi săn mồi, phần lớn thời gian nó đều quanh quẩn ở “sân sau”, trở thành khách quen của khu thí nghiệm.
Thấy hai người kia mang theo mấy cây xiên cá lớn năm tiêu có ngạnh, đầu cán cột dây thừng, Tống Diên Phong định phóng qua giúp chống sào điều khiển thuyền nhỏ. Chử Dửng lập tức ngăn cản.
“Thiếu úy, cậu giúp tôi chặn đầu, có mấy con đã bơi lên phía trước.” Nói xong anh ta nhanh chóng quấn dây quanh hai cây xiên ném qua cho cậu.
Lớn lên ở sông nước, quả thật bản lĩnh di chuyển bằng đường thủy của Tống Diên Phong tốt hơn anh ta nhiều, thuyền nhỏ lướt băng băng đuổi theo con mồi.
Chống sào đi hơn trăm mét, cảm nhận được sóng ngầm dưới mặt nước, cậu lập tức thả tinh thần thể tràm mọc thành hàng ngang giăng kín mặt sông.
Nhược điểm của thực vật là không thể di chuyển, nhưng lúc cần, chúng sẽ trở thành vật cản tuyệt vời.
Bốn con cá hải tượng khá to bị hàng rào tràm bất ngờ hiện ra chắn đường, liền quay đầu bơi ngược lại. Chử Dửng ở phía sau nâng tay xếp sẵn chài, thủ thế chờ chúng đến đủ gần.
“Lý Khắc, giữ thuyền.” Anh ta hô lên, lính gác của tiến sĩ nắm chặt sào cắm xuống đáy sông, cố định vị trí. Chử Dửng quăng lưới.
Cái chài kia khá nặng, cấu tạo rất đặc biệt, nó được đan bằng những sợi thép siêu mảnh nhưng vô cùng bền, bán kính đến tám mét. Một khi bị chụp trúng, lục ngạc trưởng thành cũng khó thoát ra được.
Năm con hải tượng long bị vây khốn không ngừng giãy dụa. Mặc kệ chiếc thuyền tròng trành, Lý Khắc xoay người phóng xiên đâm sượt qua lưng một con lọt lưới. Đường thoát duy nhất đã bị Quỷ Ngạc Ba Nanh chặn mất. Nó hoảng loạn vọt về phía Tống Diên Phong, cậu nhanh chóng nắm chặt cán xiên, chờ khoảng cách thích hợp.
Nhìn chiều dài hơn hai mét của con cá, cậu đoán nó nặng ít nhất hai trăm ký, vừa đủ cho bữa ăn chiều ở trại. Nhẹ nhàng ưỡn người lấy thế, cậu phóng xiên xuống mặt nước. Cảm giác mũi tiêu đã xuyên ngọt qua thân cá, cậu liền thả lỏng dây thừng, xoay hướng thuyền cho nó thoải mái lôi đi.
“Đẹp lắm, thiếu úy.” Chử Dửng hô lên.
Đây không phải lần đầu bọn họ phối hợp bắt cá, nhưng là lần đầu bắt được nhiều cá to như thế.
Cuộc hải chiến làm đục ngầu cả một đoạn sông, kết thúc bằng màn biểu diễn cá kéo thuyền trượt nước của Tống Diên Phong. Lính gác của Đặng Sĩ Khiêm đang giúp Chử Dửng giữ lưới, vẻ mặt không vui lắm. Bướm tằm tri kỷ bay lên vai cậu ta dỗ người.
“Sân sau”cũng có một lồng sắt lớn cột ở mép nước chuyên dùng giữ cá sống. Chử Dửng thả từng con vào xong thì khóa lại, cùng lúc với Tống Diên Phong lôi được cá lên thuyền.
Cả ba người đều ít nhiều bị ướt, dứt khoát cởi áo đồng phục mang ra nắng phơi.
Lý Khắc chạy đến chỗ Đặng Sĩ Khiêm nói chuyện buổi chiều cùng nhau ăn lẩu, ý đồ che tầm mắt, không muốn dẫn đường nhà mình nhìn thân hình vạm vỡ của hai lính gác kia. Hành động trẻ con như thế khiến tiến sĩ chỉ muốn vò loạn mái tóc đen của cậu ta, hiềm nỗi chiều cao kém hơn người ta nên đành giả vờ cái gì cũng không biết.
Bên bờ sông, Tống Diên Phong ngồi xổm cạnh Chử Dửng, nhận điếu thuốc anh ta đưa qua.
“Cậu mang thêm hai con về bên ấy luôn hay ngày mai qua bắt?” Chử Dửng châm lửa cho cậu.
Tống Diên Phong biết đây là chia phần. Tất cả chỉ có sáu con, anh ta quả thật rất rộng rãi.
“Một con kia cũng đủ rồi.” Cậu nhìn về thân hình đầy vảy gần như lấp kín cả khoang thuyền nhỏ. Cái mang khép mở liên tục chứng minh nó vẫn còn sống nhưng dây thừng ràng buộc nên khó mà vùng vẫy thoát ra.
Chử Dửng quay sang muốn nói thêm, cậu thở ra một hơi khói vỗ vai anh ta, phân trần.
“Chúng tôi có nguồn thức ăn ổn định. Còn các anh bên này…” Cậu ngập ngừng.
“Sân sau” gần đây có khuynh hướng ăn bữa nay lo bữa mai. Tống Diên Phong đã mấy lần muốn đề nghị cung cấp một phần thực phẩm cho họ. Nhưng Đặng Sĩ Khiêm ngại nhiều người biết sự tồn tại của khu thí nghiệm sẽ khiến mọi chuyện phức tạp hơn nên từ chối.
Từ đầu năm, khu thí nghiệm bắt đầu bị mạnh tay cắt giảm nhân sự. Hiện tại chỉ còn Đặng Sĩ Khiêm là chuyên viên nghiên cứu. Bảo vệ gồm sáu lính gác nhưng Chử Dửng ngoài biên chế còn Lý Khắc là thành viên không thường trực.
Bọn họ không có đầu bếp hay hậu cần gì cả, Chử Dửng kiêm luôn chức anh nuôi, thật sự rất có cảm giác không trâu bắt “gấu” đi cày.
Cậu chân thành hỏi:
“Định kéo dài… thế này bao lâu nữa?”
“Chưa biết.” Chử Dửng ngậm điếu thuốc hàm hồ đáp.
Ban đầu Tống Diên Phong cho rằng kết quả không như ý nên phía trên muốn dừng dự án.
Nhưng sau hai lần bị tấn công thăm dò vừa qua, cậu nghi ngờ bởi vì “sân sau” có người tiết lộ tin tức nên phải thanh lọc.
“Có thể họ sẽ hủy nơi này.” Anh ta nhìn mặt nước, dáng vẻ bình thản chẳng ăn nhập gì với lời nói. “Tôi sắp thất nghiệp rồi.”
Nhớ lại cuộc trò chuyện trước khi kết thúc bữa trưa với Khoái Triệt. Cậu lắc đầu.
“Không đâu, nghiên cứu này có ý nghĩa rất quan trọng.”
Đôi khi cậu cho rằng Chử Dửng giống cậu, một nửa lý do cắm rễ ở đây là để bảo vệ “sân sau”. Năm năm qua, anh ta không hề rời khỏi Ty Đoan, so với cậu còn có vẻ tự kỷ hơn. Bộ dạng hiện giờ không lẽ nơi này đóng cửa anh ta cũng không định rời đi.
Chử Dửng nhướn mày nhìn cậu:
“Bên trong làm gì cậu biết sao?”
“Không biết.” Tiến sĩ chưa từng nói với cậu.
“Thường xuyên ra vào vậy mà cậu không tò mò?”
Ngó bộ dạng hứng thú của anh ta, cậu rít một hơi rồi dụi tàn thuốc.
“Xem như tôi tò mò đi, tiến sĩ cũng sẽ không nói ra. Anh thăm dò lộ liễu quá đấy.”
“Nào có.” Chử Dửng thở dài, vẻ mặt oan ức. “Rõ ràng tôi đang chờ cậu hỏi để lấy lòng cậu, xem có cơ hội xin vào “sân trước” làm phụ bếp không?”
“Anh đây là tính toán thành cư dân địa phương của Ty Đoan luôn hả?”
Không thể trách Tống Diên Phong thấy ngạc nhiên. Nơi hẻo lánh này không có tiềm năng phát triển, mà năng lực của Chử Dửng, chỉ cần có một dẫn đường hỗ trợ chắc chắn sẽ còn tiến xa. Nhưng anh ta chẳng thà ở đây làm người rừng ngoài biên chế cũng không muốn về với nền văn minh nhân loại.
Nếu cậu vịnh vào cái cớ bài xích tinh thần lực của dẫn đường thì anh ta vì cái gì?
Nhìn sang Quỷ Ngạc Ba Nanh mang theo trăn anaconda bò lên bờ, lủi vào nằm bên gốc cây quen thuộc của chúng, cậu lại có ý tưởng hoang đường.
Như khẳng định suy nghĩ của cậu, Chử Dửng không đáp mà lái sang chuyện khác, anh ta trầm ngâm hỏi.
“Tuổi thọ của cá sấu khoảng bao nhiêu?”
“Ít nhất là năm mươi năm, chúng hầu như không lão hóa nên sống lâu lắm.” Cậu vừa trả lời vừa liếc nhìn anh ta.
Chử Dửng nhét điếu thuốc mới rút ra trở lại bao, lẩm bẩm như tự nhủ với chính mình.
“Vậy tôi cũng cố gắng sống lâu một chút.”
Tống Diên Phong không tin nổi.
“Đừng nói anh muốn ở đây với anh bạn khổng lồ kia nhé?”
Anh ta nhún vai.
“Có sao đâu? Tiểu Ngọc nhận định nó. Huống chi ở đây không tệ. Không gian yên tĩnh, tự do tự tại. Mật ong biến dị giúp tôi cân bằng. Còn ngoài kia… Cái gì cũng không có.” Càng về sau, giọng Chử Dửng càng trầm.
Nhận ra cảm xúc của anh ta xuống thấp, suy nghĩ của cậu nấn ná trên đầu lưỡi không nói ra được, cuối cùng chuyển chủ đề.
“Quý ngài kia tên Tiểu Ngọc? Anh thật khéo đặt.” Cậu nhớ không lầm thì giới tính của tinh thần thể này là đực.
Muốn dùng sự đáng yêu để che đậy bản tính hung tàn sao?
Trăn anaconda khá chậm chạp, nhưng thường tấn công đột ngột khiến con mồi không thể chạy thoát. Món ăn ưa thích của chúng không phải là những con cá tầm thường mà là cá sấu. Nếu không phải Quỷ Ngạc quá to so với Tiểu Ngọc, cậu còn cho rằng nó giữ “anh bạn” ấy lại làm lương thực dự trữ.
“Không phải tôi đặt.” Chử Dửng bỗng nhiên cười khẽ như nhớ đến chuyện vui. “Nhưng nó ưng cái tên ấy lắm.”
Tống Diên Phong chưa kịp hỏi thêm, anh ta đã đứng lên.
“Cậu còn có việc với tiến sĩ đúng không? Để tôi giao cá đến “sân trước”, nhân tiện xin một ít rau về nấu lẩu.”
Nhìn người phủi mông bỏ đi, Tống Diên Phong đành lấy áo đồng phục mặc vào, đến tìm Đặng Sĩ Khiêm, đúng lúc bắt gặp anh ta đang dõi theo bóng dáng đơn độc của Chử Dửng, trong mắt nồng đậm sự áy náy và khổ sở.