Khờ Nữ Thổ Hệ - Mộc Mộc Mộc Tử Đầu - Chương 105
Còn không có tiến Linh Bảo Các, nàng liền nhìn đến có người mặc một cái Uẩn Khê Thạch giáp y màu đỏ rực, Tiêu Thiến Giới ai không biết ái nữ của Khu Thú Tông thích mặc hồng y? Vậy mà nữ nhân này thế nhưng ăn mặc một kiện Uẩn Khê Thạch giáp y màu đỏ rêu rao khắp nơi, này không phải đang đánh mặt nàng sao?
Chưởng sự nghe vậy đầu tiên là nhìn về phía Hàn Mục Vi, thấy nàng tuy mặt mang cười khẽ nhưng hoàn toàn không có muốn có ý thoái nhượng, liền lại lần nữa nói với Đổng Nhàn: “Nhìn pháp y, giày, phụ tùng trên người cô nương, bao gồm mũ có rèm trên đầu ngài không có chỗ nào mà không phải là xuất từ đại gia, nghĩ đến ngài hẳn là rõ ràng quy củ của Tu Tiên giới?”
Lúc này Đổng Nhàn rốt cuộc bỏ được giương mắt nhìn về phía chưởng sự: “Như thế nào, ngươi muốn cùng ta nói quy củ sao?”
Mẹ của nàng tuy là xuất thân từ Âm gia, nhưng nàng họ Đổng, Đổng gia ở Nhạc Dương thành chẳng những là nhất lưu thế gia ở Tiêu Thiến Giới, hơn nữa ở sáu đại tông chi nhất thì Khu Thú Tông cũng hết sức quan trọng, cha nàng là xuất từ dòng chính của Đổng gia, lại là Xuất Khiếu đạo tôn, này hết thảy đều chú định nàng sinh ra tôn quý, mà những cái đó quy củ trước nay liền không phải để áp chế nàng.
Từ Hãn Kiều đến gần, ánh mắt lướt qua Đổng Nhàn, nhìn về phía nữ tử áo vàng đi theo sau, nghĩ nàng có bao nhiêu lâu chưa thấy qua Âm Thượng Nguyệt, mười một năm vẫn là mười hai năm? Vừa định lên tiếng đã bị Hàn Mục Vi ngăn cản, thấy nàng đưa mắt ra hiệu, nàng liền hiểu rõ.
Âm Thượng Nguyệt mặc tiên vũ váy màu vàng có mạt ngực không nghĩ tới vừa tới Dục Tây thành liền gặp gỡ Từ Hãn Kiều, vị này ở trong tay nàng ăn không ít mệt. Mười năm hơn không thấy, nàng cho rằng Từ Hãn Kiều đã thông minh, nhưng nhìn biểu hiện của nàng hôm nay, dường như lại chứng nào tật nấy đâu?
Nhìn về phía nữ tử tóc quăn đứng ở cạnh Từ Hãn Kiều, trong lòng Âm Thượng Nguyệt có một tia suy đoán, chỉ là không biết đoán đúng hay không? Hai mắt Hàn Mục Vi nguyên bản đang rũ xuống đột nhiên ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Âm Thượng Nguyệt, thấy nàng hơi kinh ngạc, không khỏi nhoẻn miệng cười.
Đổng Nhàn đang bực chưởng sự của Linh Bảo Các không biết điều, thoáng nhìn Hàn Mục Vi cười, tức khắc tìm được cớ, lập tức phát tác: “Ngươi cười cái gì?”
“Đương nhiên là nhìn buồn cười mới cười,” Hàn Mục Vi thu hồi ánh mắt, đảo mắt nhìn về phía Đổng Nhàn, cô nương này lớn lên không tồi, ngũ quan tinh xảo, da như ngưng chi, thân hình cũng cao gầy lả lướt, chính là phần thịnh khí lăng nhân này có điểm đột ngột, làm người thích không nổi: “Bằng không cô nương cho rằng ta là bởi vì cái gì mà cười?”
Đổng Nhàn bị câu phản hỏi này ngăn chặn cổ họng, hơi nhấp một trương miệng anh đào, nhìn chằm chằm Hàn Mục Vi chừng mười tức, đột nhiên không giận phản cười: “Ta coi vị muội muội này hảo lạ mắt, nghĩ đến là ít có ra cửa, ta là Đổng Nhàn xuất từ Khu Thú Tông, không biết muội muội tên họ là gì?”
“Đổng Nhàn?” Hàn Mục Vi một tay để ở quầy, không có ý tứ muốn trả lời nàng, ngón tay chỉ chỉ đầu mình, tựa như đang suy nghĩ: “Úc, ta nhớ ra rồi, ngươi là cái kia Âm.. Âm..”
Từ Hãn Kiều đúng lúc mà nhắc nhở bạn tốt bên cạnh không có trí nhớ tốt: “Âm Hồng Mân,” thấy Đổng Nhàn rốt cuộc không nhịn được cười, trong lòng nàng vui cực, Đổng gia đích xác còn tính không có trở ngại, nhưng đối với Cơ gia ở Trọng Nguyên thành, đừng nói là Đổng Nhàn, liền tính là tổ tông của Đổng Nhàn đều phải kẹp chặt cái đuôi ngồi xổm.
“Đúng vậy,” Hàn Mục Vi đập tay trên quầy: “Âm Hồng Mân, ngươi là con gái của Âm Hồng Mân, ta nhớ ra rồi.” Người mà trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát nàng đã thấy nhiều, loại người này khinh thường người có địa vị thân phận không bằng chính mình nhất, nhưng bọn hắn lại thích bị truy phủng.
Bất quá nếu Đổng Nhàn buông chiếc giày trong tay xuống có lẽ nàng còn có tâm tình bận tâm cảm thụ của nàng ta, nhưng hiển nhiên vị cô nương này không tự giác, vậy không nên trách nàng bái da của nàng ta.
Cầm giày, đôi tay không khỏi dùng sức nắm chặt, nàng là con gái duy nhất của Đổng Dược Hổ, Xuất Khiếu đạo tôn của Khu Thú Tông, nàng không thích người khác mang theo khinh miệt khẩu khí nói nàng là con gái của Âm Hồng Mân nhất, điều này làm nàng không tự chủ được mà nghĩ đến cảnh tượng khi còn bé nương nàng ôm nàng quỳ gối trước Đổng gia bị người phỉ nhổ, lực đạo trong tay càng lúc càng lớn.
“Động tác người xách giày không đúng,” Hàn Mục Vi liếc liếc đôi tay của nàng ta: “Lực đạo quá lớn, sẽ làm hư giày của ta.” Tùy ý nhiều năm, nàng ta đại khái đã quên chính mình vẫn là người, không phải thần.
Đổng Nhàn hai mắt rùng mình: “Ngươi,” Nàng nói nàng chỉ là người xách giày, tức khắc khóe mắt muốn nứt ra, nàng làm sao dám? Tăng lớn lực đạo, nếu nàng không chiếm được, kia ai cũng đừng nghĩ được đến, “A..”
Chưởng sự Linh Bảo Các nhận thấy được ý đồ của Đổng Nhàn liền không chút do dự ra tay, một cái Nguyên Anh tu sĩ đối với một cái nữ tử Trúc Cơ hậu kỳ tự nhiên là không nói chơi.
Đoạt lại thanh vân ủng, tay áo vung lên, liền đem Đổng Nhàn cùng Âm Thượng Nguyệt tính cả hai khối cực phẩm linh thạch cùng nhau ném ra Linh Bảo Các, sau chưởng sự lập tức đem giày bỏ vào hộp, đôi tay nâng lên đưa Hàn Mục Vi: “Chuyện vừa nảy thỉnh tiên tử nhiều thông cảm.” Khu Thú Tông cùng Nhạc Dương Đổng gia đích xác thế đại, nhưng Linh Bảo Các thuộc sở hữu Thiên Cương Tông, hắn ấn quy củ làm việc, lại có gì sợ?
Hàn Mục Vi thu hồi giày, làm Tiểu Thiên Bồ lấy ra một giọt Băng Cực Hàn linh tuyền: “Đây là cho ngài,” xem như đối hắn làm việc nhanh nhẹn ngợi khen, “Tái kiến.”
Chưởng sự của Linh Bảo Các cái gì hảo vật chưa thấy qua, tiếp nhận Tiểu Ngọc bình lập tức liền cảm giác được cổ lạnh băng dị thường đến xương, liền biết trong bình là vật gì, hai mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Hàn Mục Vi rời đi, trong lòng đã xác định, vị này chính là con gái của Cơ gia thiếu chủ Cơ Tĩnh Nguyên cùng Lăng Âm kiếm tôn– Cơ Hàn Hinh.
Ra Linh Bảo Các, đi không đến mười bước thì hai người Hàn Mục Vi đã bị Đổng Nhàn cùng Âm Thượng Nguyệt cản lại. Nhà này Linh Bảo Các xây ở chỗ náo nhiệt nhất Dục Tây thành, hiện lại Nghịch Dục bí cảnh sắp mở ra, có thể nghĩ trên đường này có bao nhiêu người?
Hàn Mục Vi nâng mi cùng Từ Hãn Kiều liếc nhau, mắt lộ ra nghi hoặc, có phải hay không các nàng nhìn thực dễ khi dễ? Từ Hãn Kiều lĩnh hội ý tứ, bất đắc dĩ trề môi nhún vai: “Ai biết?”
Đổng Nhàn biết Từ Hãn Kiều, nhưng vạn năm trước yêu thú đại loạn, Từ gia gần vạn thú sơn ở Hồng Vân thành đã chịu thương nặng, đã dần dần xuống dốc, nếu không có Quy Nhất Tông trấn, Từ gia đã sớm bị nhà khác gôm thâu.
Nàng đều không hiểu Từ Hãn Kiều có cái gì đắc ý, trên dưới đánh giá một phen nữ tử tóc quăn này, nhìn thấy nàng đôi giày dính tro bụi trên chân nàng, mắt lộ ra khinh thường nói: “Hiện tại tính nợ của hai chúng ta đi.” Nàng muốn đồ vật, trước nay liền không có không chiếm được.
“Nợ?” Hàn Mục Vi đầy mặt mạc danh: “Nợ gì?” Giữa các nàng không có nợ, đôi giày là của Linh Bảo Các, nàng cùng Linh Bảo Các là công bằng giao dịch, mà từ đầu đến cuối, đều không liên quan đến Đổng Nhàn chuyện gì.
Từ Hãn Kiều cười lạnh một tiếng: “Ngươi mới vừa không phải là ngã đập hỏng đầu rồi đi?” Không biết vì cái gì nàng tổng cảm thấy khí vận của Đổng Nhàn ở trước mặt tiểu cô tổ dường như không có tác dụng, nếu là dĩ vãng gặp gỡ việc này, người có hại xui xẻo khẳng định không phải là Đổng Nhàn.
“Ngươi câm miệng,” Đổng Nhàn nhìn cũng chưa nhìn Từ Hãn Kiều, nàng căn bản cũng chưa đem nàng để vào mắt, hôm nay nàng muốn thu thập người này: “Ngươi biết ta là ai sao?”
“Biết,” Hàn Mục Vi như cũ phong khinh vân đạm: “Ngươi vừa rồi ở Linh Bảo Các có nói qua, ta lại không điếc.” Thỉnh tha thứ nàng trời xa đất lạ, chưa từng hiểu biết thế lực của Đổng gia có bao nhiêu lớn, nàng chỉ biết Tiêu Thiến Giới không họ Đổng, mà nàng về một tông là đệ nhất đại tông của Tiêu Thiến Giới, này đó là đủ rồi.
Đổng Nhàn thấy nàng vẫn là không chút để ý, hoàn toàn bực: “Nếu biết ta là ai thì phải tự tay hủy đi đôi giày mà ngươi vừa mua, sau đó quỳ xuống xin lỗi ta, bằng không..”
“Bằng không như thế nào?” Hàn Mục Vi cười nhạo ra tiếng: “Đổng cô nương, ngươi có ăn qua mệt sao?” Nàng đoán nàng không có, nếu không cũng sẽ không kiêu ngạo như thế.
Ám sắc trong mắt Đổng Nhàn dần dần dày, nàng cũng không sẽ có hại: “Ngươi..”
“Đổng gia ở Nhạc Dương là so không được Cơ gia ở Trọng Nguyên thành,” bàng quan nửa ngày Âm Thượng Nguyệt đi phía trước, cùng Đổng Nhàn song song: “Nhưng Cơ cô nương cần gì phải ỷ vào gia thế hùng hổ dọa người đâu?” Nàng nhìn Hàn Mục Vi bị xuyên thân phận vẫn như cũ không đổi sắc mặt, tựa đào tim đào phổi mà nói, “Thượng Nguyệt khuyên Cơ cô nương vẫn là cẩn thủ bổn phận, điệu thấp làm người?”
“Cơ?” Đổng Nhàn nghe tiếng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Âm Thượng Nguyệt: “Trọng Nguyên thành Cơ gia?” Không đợi Âm Thượng Nguyệt đáp lại, lại lập tức quay đầu nhìn về phía Hàn Mục Vi, tóc quăn hạnh mục, Hàn Lăng Âm?
“Ta như thế nào nghe ra một chút ý tứ uy hiếp ở bên trong đâu?” Hàn Mục Vi không để ý tới Đổng Nhàn kinh ngạc, nàng nhìn Âm Thượng Nguyệt: “Ta giống như ở đâu gặp qua ngươi, làm ta hảo hảo ngẫm lại,” hai mắt hơi nghiêng, như đang suy nghĩ, lại liền mở miệng, “Đại khái là hai tháng trước, ta cùng cha đến ngoại ô của Vô Ưu thành..”
Vừa nghe đến Vô Ưu thành, sắc mặt Âm Thượng Nguyệt chợt biến: “Cơ cô nương nhận sai người, Thượng Nguyệt gần nhất không có đi qua Vô Ưu thành.”
“Phải không?” Hàn Mục Vi nhìn chằm chằm nàng: “Nếu không đi qua, ngươi hoảng cái gì?” Nói nàng liền lấy ra túi trữ vật của La Y, “Đây là ta ở bên ngoài Vô Ưu thành nhặt, cũng thật là tình cờ, chủ nhân túi trữ vật này chính là nội môn đệ tử La Y của Quy Nhất Tông ta,” nàng rũ mắt nhìn túi trữ vật trong tay, “La Y chết thực thảm, tông nội đang tra xét.”
Ngày ấy ở Vô Ưu thành giết La Y xong nàng liền cảm giác đáy lòng phát lạnh, Âm Thượng Nguyệt nhìn chăm chú nữ tử trước mặt này, chẳng lẽ nàng ta lúc ấy ở đó?
Không có khả năng, nếu nàng ta ở đó, người của Quy Nhất Tông sớm tìm được nàng, huống chi người này cùng Cơ Tĩnh Nguyên vềTiêu Thiến Giới, như vậy vừa nói nàng hẳn là ở Vô Ưu thành nhìn đến nàng, đúng, nàng ta khẳng định đang lừa nàng.
“Nguyên lai ngươi do Hàn Lăng Âm tư sinh,” ngay từ đầu Đổng Nhàn biết nàng họ Cơ, còn có chút ghen ghét nghĩ mà sợ, hiện tại hiểu được nàng là Hàn Lăng Âm sinh hạ dã loại, lập tức nàng liền cảm thấy chính mình eo thẳng: “Nhìn đến ngươi, ta liền biết ta tỷ phu của ta vì cái gì muốn vứt bỏ Hàn Lăng Âm?”
“Cái này ta cũng biết,” Hàn Mục Vi thu hồi túi trữ vật: “Ngươi không đề cập tới, ta đều đã quên, xem vì chúng ta quen biết một hồi, các ngươi trở về nhất định phải nhớ rõ truyền lời giúp ta,” phát ra từ nội tâm thành ý hiện ra ở trên mặt, một chút đều không mang theo giả tạo.
“Chúng ta cả nhà già trẻ trên dưới đều cảm ơn Âm Kỳ Lâm cô nương xả thân quên mình, không có sự hy sinh của nàng thì Hoàng Sùng Mẫn cũng sẽ không tha nương của ta, cha mẹ ta muốn gặp nhau đoàn viên liền không biết phải chờ tới năm nào tháng nào,” Hàn Mục Vi thành khẩn mà chắp tay khom lưng, leng keng hữu lực mà nói: “Cảm ơn!”