Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi - Hải Vân Phạm Phan - Chương 121: Đoạn kết đẹp cho hành trình mới (End)
- Trang Chủ
- Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi - Hải Vân Phạm Phan
- Chương 121: Đoạn kết đẹp cho hành trình mới (End)
Từng cơn sóng biển dìu dập đều đặn trên mặt biển, tiết trời tháng 10 ở nơi đây thật dễ chịu. Mùa mưa cũng dần cất bước ra đi chừa lại chỗ cho khí hậu nhiệt đới gió mùa đặc trưng.
Hôm nay cũng chính là ngày trọng đại nhất trong cuộc đời của Minh Hào và Hạ Vân.
Nơi tổ chức tiệc cưới mà họ chọn là một nhà hàng có cách bố trí và thiết kế vô cùng đặc biệt.
Bên trong đại sảnh sẽ được bố trí xung quanh theo yêu cầu của khách hàng và cậu và cô đã chọn tạo nên một không gian thiên nhiên xanh mát, và dress code của những vị khách cũng là màu hồng hoặc vàng để trông như nơi này là một vườn hoa.
Và điều đặc biệt thì vẫn còn ở sau.
Lễ ăn hỏi rước dâu đã diễn ra trước đó hai ngày, trong tiệc ăn hỏi có đầy đủ sự hiện diện của hai bên gia đình cũng như cả hội bạn thân thiết của Hạ Vân.
Khi lên trao quà cưới cho cô, bỗng nhiên một đứa bật khóc làm mấy đứa còn lại cũng mếu theo khiến cả hai bên dòng họ không nhịn được cười…
Bà nội Minh Hào đã trao cho Hạ Vân một bộ trang sức bằng vàng trắng đẹp đến độ huyễn hoặc. Bà cầm tay cô nói:
“Cảm ơn con vì đã yêu thương cháu trai của bà. Bà mong cho hai đứa sẽ luôn hạnh phúc, mạnh khỏe như bây giờ. Đó chính là ước nguyện lớn nhất trong đời bà.”
Hạ Vân đáp lời rồi tiến đến ôm bà.
Lễ ăn hỏi đã diễn ra theo cách truyền thống nhất vì cả hai luôn quan niệm dù có đi đâu về đâu thì những điều đã đi vào nếp phong tục tập quán của Việt Nam sẽ không bao giờ bị họ quên lãng.
…
Vào ngày diễn ra tiệc cưới chính thức, quy mô khách mời rất lớn. Từ những người đối tác, đồng nghiệp thân thiết của cả hai bên Singapore, đến cả những đối tác quen thuộc từ những đất nước khác, cả chủ tịch Jame và bác Jose cũng bay đến Việt Nam để dự đám cưới của cả hai.
Minh Hào ở ngoài cùng ba mẹ hai bên, dì Nguyệt và dượng Journal đón tiếp khách mời còn Hạ Vân ngồi chờ trong phòng riêng của cô dâu.
Đã có rất nhiều người quen và đối tác đến nói chuyện với Hạ Vân. Trong đó không thể thiếu hai người đã giúp đỡ cho Minh Hào nơi đất Mỹ.
“Cô dâu hôm nay rất xinh. Từ nay mong cho hai cháu sẽ yêu thương và chăm sóc lẫn nhau nhé!” – Bác Jose cười hạnh phúc nói với cô.
“Dạ vâng ạ, cháu cảm ơn bác.”
“À, ờm, chú chúc hai đứa mãi yêu thương nhau và… Có gì khi nào có tin vui phải báo cho chú nhé, chú thích con nít lắm…”
Nghe lời em trai mình bộc mà bác Jose không nhịn được cười. Hạ Vân cũng vui vẻ đồng ý với ông.
“Dạ, cháu cảm ơn chú.”
…
Khi còn 30 phút nữa sẽ đến giờ làm lễ, Minh Hào tự dưng cảm thấy trong lòng bồn chồn. Bà nội nhìn ra được sự tình hiện rõ qua vẻ mặt của cháu trai mình thì cầm tay cậu, xoa xoa nói:
“Cháu đang lo lắng vì điều gì?”
Minh Hào thành thật nói:
“Dạ không hẳn là lo lắng, chỉ là vì đây là lần đầu con được trải nghiệm cảm giác này ngoài đời thì con mới hiểu được cảm xúc của mọi người đàn ông khác qua những thước phim. Đến giờ con vẫn không tin được cô ấy đã đồng ý kết hôn với con. Thế nên con mới có chút run và hồi hộp…”
Bà nội cười rồi xoa đầu cậu:
“Cháu trai của bà đã lớn thật rồi này. Không sao cả, con hãy tận hưởng khoảnh khắc này đi, nó thật sự sẽ là giây phút con cảm thấy hạnh phúc nhất khi được nhìn thấy người con gái mình yêu khoác lên mình bộ váy cưới tinh khôi. Nếu có xúc động cũng không cần kiềm chế, con hiểu chưa?”
…
Hội trường dần được lấp đầy, trời bên ngoài cũng dần sập tối. Các quan khách đều đã ổn định chỗ ngồi để chờ đón sự xuất hiện của cô dâu.
Minh Hào hồi hộp đứng phía trên nhìn về hướng nơi cánh cửa.
…
Khoảnh khắc Hạ Vân bước vào với chiếc váy cưới trắng tinh khiết, tay cầm bó hoa cẩm tú cầu bằng pha lê được chế tác tinh xảo, cả thế giới của cậu dường như chỉ gói gọn trong người con gái này.
Sống mũi cậu đã cay cay, không biết phải biểu lộ cảm xúc lúc này ra sao. Minh Hào cứ ngẩn người nhìn ngắm Hạ Vân được bố của cô dắt tay bước từng bước trên lễ đường.
Phút giây ông đặt tay con gái mình lên bàn tay Minh Hào, cậu cuối cùng cũng không khống chế nổi những giọt nước mắt hạnh phúc của mình.
Vốn Minh Hào là một người gần như không bao giờ khóc, chỉ trừ lần cậu vì quá bất lực khi không biết phải làm gì để cứu cô. Đó là giọt nước mắt dằn xé đau khổ còn hai hàng nước mắt trong suốt lúc này chắc hẳn chính là sự hạnh phúc được kết tinh thành.
Minh Hào nhẹ nhàng nắm tay Hạ Vân bước lên tầng bục cao nhất.
Lúc đó cậu nhìn vào đôi mắt cô khiến Hạ Vân bỗng dưng không giấu nổi xúc cảm trong trái tim mình, chỉ dám len lén nhìn cậu ấy, vì nếu có lẽ khi Hạ Vân nhìn thẳng vào mắt cậu chắc hẳn nước mắt cô sẽ làm nhòa đi hình bóng người đàn ông trước mặt.
Rồi họ cùng nhau đọc lời thề, trao nhẫn cho nhau, cùng cầm tay nhau tưới nước cho một chậu cây xương rồng lớn như cách mà tình yêu của họ vẫn tồn tại khoẻ mạnh kể cả trong những lúc khắc nghiệt nhất.
…
Không gian xanh tươi như một khu rừng xung quanh bất ngờ được hạ thấp tấm che xuống, để lộ ra là những tấm kính trong suốt có thể quan sát được bãi cát trắng với biển khơi. Mái vòm bên trên được mở ra. Bầu trời đêm đầy sao cùng tiếng sóng vỗ rì rào khiến cả hội trường như vỡ òa cảm thán.
Cả hai trao cho nhau một nụ hôn dịu dàng, đong đầy tình yêu và hạnh phúc.
Tiếng sóng vỗ nhè nhẹ, cơn gió biển cùng những vì sao sáng lấp lánh toả sáng trên bầu trời có lẽ chính là món quà chúc phúc mà mẹ thiên nhiên muốn gửi đến cho cuộc tình đẹp này.
Bữa tiệc bắt đầu và kết thúc đều tràn ngập tiếng cười. Và vào cuối tiệc, khi Hạ Vân đang say sưa trò chuyện cùng những người bạn thì bỗng cô trông thấy dượng Journal, bố của cô, ba của cậu, có cả chú Jame và bác Jose, họ đều mang một chiếc kính đen trông rất bảnh bao.
Minh Hào chầm chậm tiến lên sân khấu, cậu cầm lấy chiếc micro rồi nhìn về phía cô cất lên tiếng hát bà cùng với đó là những điệu nhảy nhiệt tình từ họ khiến cả hội trường được một phen cười nắc nẻ và Hạ Vân cũng thế, duy chỉ khác một điều, nụ cười của cô còn chứa đựng cả sự hạnh phúc không thể nói bằng lời.
“It’s a beautiful night, we’re looking for something dumb to do
Hey baby, I think I wanna marry you
Is it the look in your eyes or is it this dancing juice?
Who cares, baby, I think I wanna marry you
Well, I know this little chapel on the boulevard we can go
No one will know, oh, come on girl
Who cares if we’re trashed, got a pocket full of cash we can blow
Shots of patron and it’s on, girl
Don’t say no, no, no, no, no
Just say yeah, yeah, yeah, yeah, yeah
And we’ll go, go, go, go, go
If you’re ready, like I’m ready
‘Cause it’s a beautiful night, we’re looking for something dumb to do
Hey baby, I think I wanna marry you
Is it the look in your eyes or is it this dancing juice?
Who cares, baby, I think I wanna marry you, oh!”
…
Khi hai ánh mắt lại chạm nhau, họ đã biết đây chính là định mệnh.
Cảm ơn vì khi đó cô đã từng đơn phương cậu.
Cảm ơn vì cậu đã nhận ra và đón lấy tấm lòng của cô.
Cảm ơn vì cậu đã không bỏ cuộc vì cô.
Cảm ơn vì cô đã chờ cậu.
Và thật may quá. Họ là của nhau.
…
Gấp lại trang sách cuối. Minh Hào như chìm đắm trong hạnh phúc.
Hạ Vân trông thấy bộ dạng vui vẻ của chồng mình liền hỏi:
“Anh đang xem gì thế?”
Minh Hào nhìn cô rồi kéo Hạ Vân vào lòng mình:
“Anh vừa hoàn thành xong một tác phẩm đầu tay lấy cảm hứng từ chính câu chuyện tình yêu của anh và em nhưng anh vẫn chưa nghĩ được cái tên cho bộ truyện. Em có đề xuất gì không?”
Hạ Vân nhìn Minh Hào rồi suy nghĩ một lúc:
“Ừm… ‘Cẩm tú cầu dưới ánh ban mai’ anh thấy sao?”
“Anh đùa em thôi chứ anh đã quyết định được tên từ đầu rồi.”
Hạ Vân nhéo vào hông cậu một cái rồi ghé gần lại cậu hỏi:
“Anh nói xem?”
Minh Hào xoa xoa đầu Hạ Vân rồi dõng dạc nói:
“Bộ truyện này sẽ tên là ‘Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi ”
Hạ Vân không thể kiềm chế được cơn buồn cười trong lòng. Khi đã cười hả hê, cô nhẹ nhàng đặt lên môi Minh Hào một nụ hôn cùng nụ cười hạnh phúc:
“Được rồi. Em yêu anh, Âu Minh Hào.”
Minh Hào cũng ghé đến hôn nhẹ lên chóp mũi cô:
“Anh cũng yêu em, yêu em rất nhiều, Phùng Hạ Vân.”
…
THE END