Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi - Hải Vân Phạm Phan - Chương 119: Thế giới của anh luôn là em
- Trang Chủ
- Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi - Hải Vân Phạm Phan
- Chương 119: Thế giới của anh luôn là em
Cơn gió biển mát mẻ thổi nhè nhẹ như thôi thúc cậu thực hiện điều sắp xảy ra.
Minh Hào quỳ một chân xuống, cậu nhẹ nhàng mở chiếc hộp ấy ra và bên trong là một chiếc nhẫn được thiết kế với những viên đá nhỏ lóng lánh dưới ánh đèn vàng bất ngờ được thắp sáng khắp cả con thuyền.
“Anh ao ước rằng em sẽ nhận lấy cả quãng thời gian còn lại của anh. Tất cả hạnh phúc của anh là của em, tất cả nỗi buồn của em là của anh. Anh muốn mình được già đi cùng với em. Hạ Vân à, làm vợ anh nhé?”
Nước mắt cô cứ chảy mãi không ngừng được, Hạ Vân gật đầu liên tục với lời cầu hôn của Minh Hào.
Cậu không giấu nổi ánh mắt hạnh phúc, đứng lên đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.
Cậu dịu dàng hôn lên đôi mắt của Hạ Vân rồi ôm cô rất chặt.
Con thuyền vừa đáp bờ họ đã nghe thấy tiếng hò hét không ngớt của mọi người.
Một bản nhạc du dương vang lên xen lẫn với những tràng pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm.
“My whole world changed from the moment I met you
And it would never be the same
Felt like I knew that I’d always love you
From the moment I heard your name
Everything was perfect, I knew this love is worth it
Our own miracle in the makin’
‘Til the world stops turning
I’ll still be here waiting and waiting to make that vow that I’ll…
I’ll be by your side, ‘til the day I die
I’ll be waiting ‘til hear you say I Do
Something old, something new
Something borrowed, something blue
I’ll be waiting ‘til I hear you say I Do!”
…
Minh Nguyệt cười hạnh phúc rồi hài hước nói lớn về phía Minh Hào:
“Từ nay là con nuôi nó nhé! Dì không còn cần phải tốn cơm nữa rồi!”
“Dạ vâng ạ!” – Cậu đáp lời.
Cậu nắm tay Hạ Vân bước xuống bờ. Journal bước đến gần Minh hào vỗ vai cậu:
“Phiền con chăm sóc con bé nhé. Nhưng nếu con làm Hạ Vân khóc thì dượng sẽ không hiền lành như mọi khi đâu.”
Nói rồi ông cũng ôm Minh Hào chúc mừng cậu.
Hạ Vân khi đã ngừng khóc mới bắt đầu hiểu mọi chuyện:
“Vậy là ai cũng biết chuyện hôm nay trừ con sao?”
“Đúng vậy!” – Cả đoàn ekip cùng dì Nguyệt và dượng Journal đồng thanh nói.
Hạnh phúc thật nhưng sao cô cứ thấy mình như bị mọi người phản bội nhỉ?…
…
Có một sự thật rằng đội ekip đến từ trụ sở của Samsung cũng đã thảo luận với cả dì dượng và Minh Hào đó là họ sẽ lặn ở dưới biển để ghi hình lại khoảnh khắc pháo hoa bắn dưới lòng biển rồi sẽ ghép với những phân cảnh cầu hôn sao cho phù hợp nhất để tạo ra một video vừa có thể quảng cáo lại còn vừa thúc đẩy được truyền thông.
…
Tối hôm đó khi họ trở về nhà của bố mẹ Hạ Vân, lại một điều không thể ngờ hơn đã xảy ra.
Cô vừa bước vào nhà đã thấy trong phòng khách có đủ cả ba mẹ và bà nội của Minh Hào ngồi chung bàn với bố mẹ cô.
“Ôi con chào bà, chào hai bác. Tại sao mọi người?…”
Không đợi Hạ Vân thắc mắc thêm, Minh Hào nắm lấy tay cô rồi nói:
“Là anh đã gọi cho hai bên gia đình để thông báo trước.”
“…”
Được biết, cả hai gia đình đều đã nghe tin Minh Hào trở về. Cậu đã lên kế hoạch hẹn hai nhà sẽ gặp mặt sau khi cậu cầu hôn Hạ Vân.
Và dù ở chung nhà… Cô không hề biết bất cứ kế hoạch nào của cậu cả…
“Được rồi, con ngồi xuống đi, đừng ngơ ngác nữa.” – Minh Nguyệt điềm tĩnh cầm miếng ổi trên tay nói với Hạ Vân.
Minh Hào còn tỏ ra vô tội vỗ xuống chỗ ngồi gần cậu.
“Bà đã nghe chuyện hai đứa rồi, hôm nay cả nhà không có gì muốn nói với hai đứa cả mà chỉ muốn nói chuyện về kế hoạch sắp tới qua lại giữa hai gia đình thôi.” – Bà nội Minh Hào nói.
Đến cả khi ngồi tại chỗ Hạ Vân vẫn như một người vô hình, chỉ có Minh Hào nói chuyện với cả nhà về các kế hoạch sắp tới như tiệc cưới và nơi sinh sống.
“Vậy hai đứa sẽ định cư chủ yếu ở Singapore phải không?” – Mẹ cô hỏi.
“Dạ vâng ạ, ở đó sẽ tiện lợi cho công việc của con và Hạ Vân. Và chắc chắn tụi con cũng sẽ thường xuyên về Việt Nam để chu toàn hai bên gia đình ạ.”
Cả nhà đều đồng ý với Minh Hào. Sau một lúc nói chuyện hăng say, cô cũng dần hoà nhập được với cuộc trò chuyện…
“Vậy được rồi, cả nhà đã nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn dưới nhà. Hai đứa và cả Minh Nguyệt, Journal vào dùng bữa với cả nhà nhé.” – Bố của Hạ Vân nói.
Bữa ăn tràn ngập tiếng cười với không gian ấm cúng. Đến khi ăn xong bữa rồi Minh Hào vẫn còn mắc lại ở bàn nhậu của hai ông bố… Journal bằng một cách nào đó đã chạy thoát thành công và cùng 3 người phụ nữ rửa chén đĩa. Bà nội Minh Hào cũng ngồi ở dưới trò chuyện với họ trong lúc dọn dẹp.
…
Trên bàn nhậu, khi rượu đã ngấm, bỗng dưng bố của Hạ Vân nói một câu như thọc trúng tim đen của cậu…
“Con có làm gì bậy bạ con gái bác chưa?”
Cậu đứng hình một lúc khiến ông cũng biết được câu trả lời.
“Bác không vui cho lắm đâu. Thật là, giới trẻ bây giờ sao lại sống thoáng quá thể.”
Ba của Minh Hào thấy vậy mới cười xòa chữa cháy cho con trai mình:
“Ôi bây giờ chúng nó sống thoáng lắm, không giống chúng ta ngày xưa đâu. Thằng bé này, xin lỗi bố vợ một tiếng đi!”
Cậu truyền cho ba mình ánh mắt biết ơn rồi quay sang bố Hạ Vân nói:
“Dạ quả thật con đã không kiềm lòng được trước cô ấy nhưng con khi đó đã chắc chắn sẽ cưới Hạ Vân nên mới quyết định làm vậy. Con không hứa quá nhiều về tương lai nhưng duy có một điều con dám cam đoan rằng Hạ Vân sẽ được hạnh phúc.”
Ông nhìn Minh Hào, thở dài một hơi rồi mới đi đến một chiếc tủ kính lớn, đem bình rượu đặt ở nơi cao nhất xuống.
Ông nhìn cậu ý muốn rót rượu, Minh Hào vội đỡ bình rượu nhưng ông cản lại vẫn kiên quyết sẽ là người rót cho cậu.
Ông đợi Minh Hào uống cạn ly rượu rồi nói:
“Con gái của bác cũng giống như bình rượu quý đó, ủ rất lâu và được cất rất cẩn thận. Bác không muốn bất cứ ai chạm vào bình rượu đó ngoài hai bác cả. Nhưng bây giờ, cháu sẽ là người đầu tiên bác cho phép.”
Nói rồi ông đưa ly của mình ý muốn Minh Hào rót rượu cho ông.
Cậu mừng rỡ nhận lấy bình rượu rót đầy ly cho bố Hạ Vân. Ba của Minh Hào cũng vui vẻ vỗ vai cậu.
Rồi cậu lại nói với bố Hạ Vân:
“Con cảm ơn bố!”
“Cũng khôn khéo lắm.”
Không khí từ đó cũng giãn ra, ba người đàn ông nói chuyện với nhau rôm rả suốt buổi.
…
Tối hôm đó Minh Hào, Hạ Vân cùng Minh Nguyệt và Journal đều ra một khách sạn gần đó để nghỉ ngơi.
Lần đầu tiên Hạ Vân được thấy bộ dạng khi say xỉn của Minh Hào.
Từ khi vào phòng cậu cứ nói lung tung về đủ thứ trên đời từ những việc cậu trải qua ở nhiều đất nước đến mấy thứ linh tinh trên thời sự khiến cô thật sự không hiểu gì cả…
“May cho anh là em chưa nghe được tên của cô nào đó.”
Hạ Vân tẩm ướt khăn bông rồi lau chân tay cho Minh Hào. Sau một hồi chật vật mới đỡ cậu lên giường nổi.
Bỗng dưng cậu bật dậy, áp hai bàn tay lên mặt cô, ngắm nghía một lúc lâu khiến cô cứ buồn cười.
“Phó giám đốc của anh xinh thế!”
Nói rồi Minh Hào hôn liên tiếp lên khắp cả khuôn mặt của Hạ Vân.
Chẳng qua là vì cậu quá đáng yêu thôi chứ với cái mùi rượu nồng nặc này xứng đáng bị đạp xuống giường…
…