Khi Gió Nổi Lên - Mộng Tiêu Nhị - Chương 21: Anh tự tay thiết kế quà
Trời còn chưa sáng Mộ Cận Bùi đã vội vã đến sân bay.
Anh vốn tưởng rằng hơn nửa năm mẹ không về nhà nên nhân dịp Giáng Sinh sẽ ở lại lâu hơn với ba, không ngờ chưa đến hai tuần đã trở lại. Trừ hai ngày đi đi về về bà dành hai phần ba thời gian bên cạnh ông bà ngoại và thăm người bạn Corey.
Tính ra mẹ và ba ở cùng nhau cũng chỉ có hai ba ngày, mà trong hai ba ngày đó, ban ngày mẹ cơ bản đều ở trong phòng vẽ của mình.
Anh không dám tưởng tượng ngày Giáng Sinh hôm đó ba nuôi hết thẩy nói cùng mẹ mấy câu và mẹ đáp lại ba mấy câu.
Bùi Ngọc đi ra từ đại sảnh.
Mộ Cận Bùi nhắn tin cho Mộ Ôn Hoài: 【 Ba, con đón được mẹ rồi. 】
Ngay sau đó Mộ Ôn Hoài trả lời: 【 Chăm sóc mẹ con cho tốt. 】
Ngừng một lát Mộ Cận Bùi lại hỏi ba: 【 Ba, ba sẽ không trách mẹ bận quá không có thời gian bên ba chứ? 】
Mộ Ôn Hoài: 【 Bà ấy vui là được rồi, bà ấy vui thì ba cùng con còn có một mái nhà. 】
Bùi Ngọc đến gần, Mộ Cận Bùi thu lại điện thoại, anh nhẹ nhàng ôm mẹ một cái, “Mẹ có mệt hay không?”
“Không mệt, đúng lúc là ban đêm nên có sao để ngắm.”
“…”
Mộ Cận Bùi vờ như không biết về những yêu hận tình thù giữa ba mẹ và Tạ Quân Nghị, anh có vẻ lơ đãng nhưng lại hiểu rõ trong lòng mẹ lúc này.
“Sao mẹ lại vội vàng trở về như vậy?” Anh nói: “Bên phòng trưng bày cũng không bận nhiều việc.”
Bùi Ngọc liếc nhìn con trai từ khóe mắt, “Con từ khi nào cùng một ruột với ba con vậy?”
Mộ Cận Bùi không trả lời mà hỏi lại: “Có phải mẹ cãi nhau với ba hay là ba làm gì khiến mẹ buồn không? Mẹ, sáu tháng cuối của năm mẹ không về nhà lần nào.”
Bùi Ngọc trầm mặc giây lát, trả lời lấy lệ với anh, “Ba con dám làm mẹ buồn hả?” Sau đó bà lại đem chủ đề đưa đến người anh “Nhưng thật ra ba và mẹ có mâu thuẫn, mẹ hi vọng con sớm kết hôn, ba con cảm thấy mẹ xen vào việc của người khác.”
Nói chuyện kiểu này có trời cũng không nói lại được, Mộ Cận Bùi tự giác im miệng.
Bùi Ngọc từ lúc ngồi lên xe vẫn nhìn chằm chằm con trai, bà cũng không nói chuyện, ánh mắt nồng nàn ý vị trêu đùa.
Mộ Cận Bùi làm bộ như không nhìn thấy, cúi đầu đọc những tin tức tài chính quan trọng của các quốc gia được thư ký gửi vào hòm thư.
“Khụ khụ.” Bùi Ngọc ho nhẹ hai tiếng, vẫn như cũ không phá vỡ chủ đề.
Mộ Cận Bùi không chịu được ánh mắt hóng chuyện của mẹ một mực rơi trên người mình, anh bất đắc dĩ ngẩng đầu, “Mẹ muốn nói gì thì nói đi.”
“Ai nha, không dám, mẹ sợ quấy rầy Mộ tổng làm việc.”
“…”
Bùi Ngọc nhìn vẻ bất lực của con trai mình bà không khỏi trêu chọc: “Là ai nói một đằng làm một nẻo, nói cái gì mà ký hợp đồng với Tinh Dao là để báo hiếu cho mẹ?”
“Mẹ…” Còn không đợi Mộ Cận Bùi nói hết lời Bùi Ngọc đã cướp lời “Không cần giải thích, không cần giải thích, mẹ hiểu, con và Tinh Dao ở bên nhau là vì hiếu kính mẹ, dù sao mẹ thích Tinh Dao cũng hợp ý con.”
Cái từ “hợp ý” này dùng rất tinh diệu, đặc biệt mỉa mai.
Mộ Cận Bùi xem hết tin tức rồi rời khỏi hòm thư. “Mẹ, mẹ tha cho con đi.”
Bùi Ngọc không trêu chọc con trai nữa, bà trở lại chuyện chính, “Mẹ hơi buồn bực khi con vắng mặt trong bữa tiệc mừng năm mới của đối tác với M.K, dù con hay Trữ Chinh thì từ trước đến nay đều làm việc cẩn thận, loại sai lầm cấp thấp như việc thời gian hiệp đàm những thương vụ lớn trùng với thời gian của bữa tiệc các con sẽ không phạm phải. Hóa ra là gấp gáp trở về đi cùng Tinh Dao, tiểu Mộ tổng ơi, con động tâm rồi.”
Mộ Cận Bùi cụp mắt xuống và không trả lời.
Bùi Ngọc hỏi: “Hợp đồng đại diện chia như thế nào?”
Mộ Cận Bùi: “Ba – bảy.”
Bùi Ngọc cười và lắc đầu nhưng bà rất vui mừng, con trai có người nó thích lại còn để nó cam tâm tình nguyện thỏa hiệp đúng là không dễ dàng.
Mộ Cận Bùi không nói tiếp chủ đề này nữa, anh nói với mẹ hành trình gần đây của mình, sau Tết Nguyên Đán anh muốn về New York ở đó một thời gian.
Bùi Ngọc hỏi: ” Vì chuyện của công ty à?”
Mộ Cận Bùi chỉ trả lời mơ hồ và không nói cụ thể. Anh không muốn mẹ lo lắng về ân oán giữa anh và Quý Thường Thịnh, những năm qua mẹ cũng không tốt hơn anh bao nhiêu.
Bùi Ngọc căn dặn, “Đến lúc đó con hãy đến thăm ông bà nội con đi, Giáng Sinh năm nay con không ở được mấy ngày đã vội về lại Bắc Kinh.”
Mộ Cận Bùi trả lời: “Vâng.”
Bùi Ngọc: “Tình cảm ông bà nội dành cho con cũng không thua gì Tạ Quân Trình chỉ là người già bọn họ không giỏi thể hiện mà thôi.”
Bầu không khí có chút buồn bực, nhà họ Mộ, Mộ Ôn Nhã cùng Tạ Quân Nghị, thậm chí bao gồm cha nuôi anh Mộ Ôn Hoài đều là cấm kỵ của Bùi Ngọc, cũng là chủ đề mà Mộ Cận Bùi không muốn chạm đến nhất.
Đến biệt thự, quản gia và người làm chạy ra lấy hành lý, Mộ Cận Bùi nhắc nhở bọn họ: “Không cần lấy chiếc túi bạc xuống đâu.”
Bùi Ngọc: “Đó là cái gì?” Bà hỏi: “Quà cho Tinh Dao à?”
Mộ Cận Bùi trả lời: “Vâng, quà năm mới, con chưa kịp tặng cho cô ấy.”
Bùi Ngọc rất tò mò đứa con trai thẳng nam của mình có thể tặng được món quà nào độc đáo, bà hỏi ý kiến con trai: “Mẹ có thể xem không?”
Mộ Cận Bùi đi qua: “Có gì mà xem không được, chỉ là hai cái gối.”
Bùi Ngọc: “…”
Bà thở dài, bất lực nhìn con trai, “Quà năm mới con lại tặng gối ôm? Tinh Dao là cô gái thiếu gối ôm?” Con không thể cho người ta niềm vui bất ngờ à?”
Bà nghĩ về những thứ hiếm có mà Quý Tinh Dao sẽ hứng thú. “Con không thể cầm hai cái gối đi lừa gạt người ta, trước đây mẹ có mua được một chiếc vòng cổ bằng đá quý.”
Bà nói đùa: “Hay như vầy đi, mẹ tiện thể bán rẻ cho con một chút.”
Mộ Cận Bùi lấy chiếc túi từ trong cốp xe ra, “Cái này là gối ôm đặc biệt, là kiểu dáng chính con thiết kế.” Mất hai ngày để thiết kế và cho người tăng ca trong đêm, vội vã gia công bằng tay.
Bùi Ngọc nhìn thấy gối ôm thì hai mắt sáng lên, chiếc gối xa hoa độc đáo, sợi tổng hợp là tơ lụa thượng hạng, bà nhìn đều thấy thích. “Không tồi, không tồi, số kim cương đính trên đây có thể mua được mấy căn nhà.”
Bà cầm gối ôm nhìn tới nhìn lui, không khỏi cảm khái: “Quả nhiên đàn ông đều có bản lĩnh không thầy tự thông, trước đây mẹ còn lo con lần đầu yêu đương sẽ không biết cách lấy lòng con gái.”
Mộ Cận Bùi: “Là con bất giác ảnh hưởng từ ba.”
Những năm qua những món quà mà Mộ Ôn Hoài tặng cho Bùi Ngọc đều là quà đặt làm riêng, rất nhiểu kiểu dáng và ý tưởng đều do Mộ Ôn Hoài thiết kế.
Ba nói tự mình làm quà càng có ý nghĩa kỷ niệm hơn.
Nhắc đến quà của Mộ Ôn Hoài, Bùi Ngọc sững sờ trong giây lát.
Lễ Giáng Sinh năm nay, quà Mộ Ôn Hoài tặng bà cũng là quà mà ông tự làm. Bởi vì bà gấp gáp chạy về Bắc Kinh năm mới không ở nhà nên Mộ Ôn Hoài đã sớm đưa quà cho bà.
Bùi Ngọc đem gối cất đi, “Con chờ một chút lại đi, mẹ cũng tặng con quà năm mới.” Bà bước nhanh đi vào biệt thự, hai phút sau đi ra với một chiếc túi trong tay.
Mộ Cận Bùi: “Cái gì vậy ạ?”
Bùi Ngọc: “Yêu đương thì phải đến chỗ của riêng mình nếu không hẹn hò sẽ không tiện, chúc mừng năm mới.”
Mộ Cận Bùi nhận lấy túi rồi mở ra, là thẻ ra vào, còn có số phòng.
Một căn hộ cao cấp có bể bơi nằm ở tầng cao nhất.
Rời khỏi biệt thự Mộ Cận Bùi gọi điện thoại cho Đường Gia Lai bảo cô ấy mang hợp đồng đến dưới lầu phòng vẽ tranh của Quý Tinh Dao chờ anh.
Đường Gia Lai vẫn đang trên đường đến phòng trưng bày, ngày đầu tiên năm mới trên đường chặt cứng. Cô ấy trả lời Mộ Cận Bùi: 【 Được, Mộ tổng, tôi đi lấy hợp đồng, trước chín giờ tôi sẽ đến phòng vẽ của Tinh Dao. 】
Cô ấy xem đồng hồ, hiện tại là bảy giờ rưỡi.
Trong lúc chờ đèn đỏ, cô ấy bay vào nhóm chat với mấy bạn học nói chuyện phiếm, mọi người đang nói đến Tạ Quân Trình, nói Tạ Quân Trình Tết Nguyên Đán năm nay sẽ về Bắc Kinh ăn tết, không biết là thật hay giả.
Cô ấy tìm số của Tạ Quân Trình muốn nhắn tin hỏi anh ấy có phải tết này sẽ trở về không, đánh được vài chữ lại xóa toàn bộ. Chín giờ mười lăm phút, Đường Gia Lai mới đến dưới lầu phòng vẽ, cô ấy bị kẹt xe, đâu ngờ thời gian lại trễ như vậy so với dự kiến. “Mộ tổng, tôi xin lỗi, để ngài đợi lâu.”
Mộ Cận Bùi: “Tôi cũng mới vừa đến.”
Khóe mắt Đường Gia Lai quét đến chiếc túi bạc trong tay Mộ Cận Bùi, chắc đây là quà cho Tinh Dao, mà quyết định hôm nay ký hợp đồng chắc cũng là một trong những món quà năm mới dành cho Tinh Dao.
Thang máy đến hai người lên lầu.
Vừa rồi giọng điệu của Mộ Cận Bùi rất tốt lại thêm hiện tại anh là bạn trai của Quý Tinh Dao nên đầu óc Đường Gia Lai nhất thời bị chập mạch, hỏi một câu không liên quan đến công việc: “Nghe nói Tạ tổng qua một thời gian ngắn nữa cũng trở về Bắc Kinh.”
Mộ Cận Bùi chần chờ mấy giây, mấy giây ngắn ngủi anh đã hiểu rõ lời nói ngầm này, anh nhìn về phía Đường Gia Lai: “Cô thích Tạ Quân Trình?”
Đường Gia Lai: “…”
Cô ấy không ngờ Mộ Cận Bùi sẽ hỏi một câu trực tiếp và sắc bén như vậy, thoáng chốc nghẹn lời.
Đường Gia Lai trầm mặc như ngầm thừa nhận, Mộ Cận Bùi nhìn thẳng cửa thang máy, “Cô và anh ta không có khả năng.”
Lời này như chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống.
Ngón tay Đường Gia Lai hơi co lại, đáy lòng như có mũi kim đâm vào. Cô ấy không biết vì sao Mộ Cận Bùi lại mất hứng như thế, phải chăng anh biết Tạ Quân Trình đã có người trong lòng?
Dù sao từ khi Mộ Cận Bùi nói câu nói đó tâm trạng của cô ấy đã rất tệ.
“Anh ấy có bạn gái sao?” Quyết định chắc chắn, cô ấy trực tiếp hỏi ra.
Mộ Cận Bùi thản nhiên nói: “Không biết.”
Đường Gia Lai liên tục suy đoán, Mộ Cận Bùi hẳn là cảm thấy gia thế của cô ấy còn chưa đủ cao để với tới nhà họ Mộ của anh, dù Tạ Quân Trình không phải họ Mộ nhưng ông cụ Mộ chỉ có một cháu nội và cháu ngoại, cũng đã sớm coi Tạ Quân Trình thành cháu nội thân thiết mà đối đãi, Tạ Quân Trình nắm giữ không ít cổ phần M.K.
Thang máy đến tầng 52, chủ đề gác lại.
Quý Tinh Dao nghe được tiếng chuông cửa thì đặt công việc xuống đi ra mở cửa.
Cửa mở ra cô trực tiếp ôm lấy Mộ Cận Bùi, vẫn như cũ giống trước đây cô kiễng chân đưa môi tới gần nhưng không chủ động hôn anh.
Mộ Cận Bùi đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô, một tay ôm cô đặt xuống, “Đường Gia Lai cũng đến đây, cùng em ký hợp đồng.”
Quý Tinh Dao: “…”
Cô ném cho anh một ánh nhìn lên án sao không nhắc cô sớm.
Vừa rồi mải mê hôn nên không để ý đằng sau anh còn có ai không.
Đường Gia Lai đứng ở ngoài cửa nhướng mày nhìn cô, khóe miệng mang theo một nụ cười xấu xa trêu trọc.
Quý Tinh Dao đưa dép đi trong nhà cho cô ấy: “Sao chị không gọi điện cho em, em không chuẩn bị cà phê chị thích.”
Đường Gia Lai đưa túi tài liệu cho cô: “Hôm nay chị tới đây làm việc, uống cái gì cũng được, lần sau tới chơi em lại pha cà phê cho chị.”
Quý Tinh Dao mở túi tài liệu bắt đầu nhìn kỹ hợp đồng, bắt đầu từ điều khoản đầu tiên, đọc từng chữ một ngay cả những điều khoản cơ bản cũng đọc hết sức nghiêm túc.
Cô đã đọc bản điện tử trước đó nhưng cô vẫn đọc lại bản giấy một lần nữa.
Đường Gia Lai cũng không xem mình là người ngoài, cô ấy cầm chiếc cốc của mình rót một cốc nước ấm, “Nếu có chỗ không ổn thì nói với chị.”
Quý Tinh Dao: “Giá cả ổn thỏa là được.”
Đường Gia Lai xoa gò má cô lại giơ hai ngón cái lên, nhỏ giọng nói: “Chị phải học tập em, không yêu đương mù quáng nếu không vũng nước trong não sẽ ngày càng sâu.”
Quý Tinh Dao đã đọc toàn bộ và khá hài lòng với cái điều khoản. “Em không có gì muốn thay đổi.”
Đường Gia Lai lấy máy ảnh từ trong túi tài liệu ra, cô ấy hỏi ý kiến của Quý Tinh Dao, “Lát nữa ký hợp đồng chị nhờ trợ lý lên lầu hay nhờ bác Trương chụp ảnh giúp?”
Không đợi Quý Tinh Dao trả lời Mộ Cận Bùi đã đưa tay, “Đưa máy ảnh cho tôi.” Hôm nay anh đóng vai làm trợ lý, lúc Quý Tinh Dao và Đường Gia Lai ký tên anh phụ trách chụp ảnh.
Khi chụp ảnh anh tránh góc có giá đồ cổ trong phòng làm việc.
Hợp đồng được chia làm ba bản, Phòng trưng bày M.K đã đóng dấu, đây là một trong số ít bên B không ký tên mà M.K đã sớm hoàn thành thủ tục hợp đồng.
Toàn bộ ký xong Quý Tinh Dao giữ lại một bản, hai bản còn lại Đường Gia Lai mang đi.
Quá trình và nghi thức phải có, Đường Gia Lai cùng Quý Tinh Dao đứng lên, hai người nắm tay. Mộ Cận Bùi chụp cho các cô mấy tấm ảnh.
Đường Gia Lai thu lại máy ảnh và hợp đồng rồi uống hết cốc nước, cô ấy đứng dậy tạm biệt, “Chờ khi nào rảnh chị lại tìm em chơi, hôm nay chị còn phải tăng ca.”
Quý Tinh Dao mặc áo khoác, tiễn Đường Gia Lai xuống lầu.
Mộ Cận Bùi trong phòng vẽ pha cà phê, trong lúc đó Trữ Chinh gọi điện thoại tới cho anh, “Mộ tổng, gia đình Tạ Quân Nghị đã sắp xếp hành trình, bọn họ lần này nghỉ nửa tháng, ở Bắc Kinh khoảng chừng mười ngày.”
“Tạ Quân Trình và Mộ Ôn Nhã đều đến?”
“Vâng, trước mắt tin tức là như vậy.”
Trong điện thoại có một thoáng yên tĩnh. Mộ Cận Bùi cởi một cúc áo sơ mi, sắc mặt trầm tĩnh nhưng ánh mắt tối đi không ít, anh cân nhắc kỹ lưỡng sau đó quyết định: “Tối ngày mốt tôi sẽ trở về.”
Cúp điện thoại, cà phê cũng pha xong, mùi thơm ngào ngạt.
Bên ngoài có tiếng mở cửa, Quý Tinh Dao tiễn Đường Gia Lai đã trở về.
“Tinh Dao.”
“Em tới đây.”
Mộ Cận Bùi đổ cà phê ra rồi bưng đến bàn trà, anh chỉ vào chiếc bàn bên cạnh ghế sô pha.
Quý Tinh Dao lúc này mới nhìn thấy một chiếc túi xinh xắn trên đó, bên trong căng phồng, cô mở ra.
Cô di truyền tính cách từ ba mình, có rất ít chuyện khiến cô hớn hở ra mặt. Sự bất ngờ khi nhận được món quà hiện rõ lên mặt cô ngay lúc này. “Anh đi đâu mua được chiếc gối độc đáo thế?”
“Chính anh thiết kế.” Mộ Cận Bùi ngồi xuống cạnh cô, “Cái bên trái là quà năm mới, cái bên phải là quà Giáng Sinh muộn, lúc ấy chưa kịp chuẩn bị cho em.”
Đây là hai chiếc gối ôm hình ngôi sao, được may bằng vải bạc, mỗi chiếc đều khảm rất nhiều kim cương, kim cương hợp thành mấy chữ cái lại giống như những chòm sao, nhìn trông rất đẹp mắt.
Hình dáng vết cắt của kim cương cô cũng rất vừa ý, rất nhiều viên kim cương được nối thành một mảnh, dưới ánh đèn những ngôi sao lấp lánh như những ngôi sao thật trên bầu trời.
Dưới chiếc gối hình ngôi sao còn liên tiếp một vầng trăng khuyết màu vàng ấm áp.
Ngụ ý, Tinh Dao bạn của vầng trăng.
Quý Tinh Dao hôn lên hai chiếc gối rồi lại hôn lên mặt anh một cái, điều này còn chưa đủ để bày tỏ niềm vui của mình vào giờ khắc này, cô liên tiếp hôn lên môi anh mấy cái.
Cô cầm gối ôm xem đi xem lại, yêu thích không buông tay. “Em chính là ngôi sao sáng nhất bên cạnh mặt trăng đúng không?”
Mộ Cận Bùi gật đầu: “Đúng vậy.”
Lúc trước khi anh thiết kế chiếc gối này anh nghĩ đến vì sao đi với mặt trăng và đôi mắt sáng chói như sao của cô.
Quý Tinh Dao quyết định để một cái gối trong phòng vẽ tranh, một cái khác để ở nhà, cô đặt hai cái lại với nhau rồi so sánh, “Đồ họa khá khác biệt, mỗi chiếc đều có một nét đặc sắc riêng biệt.”
Mộ Cận Bùi không nói cho cô biết những viên kim cương khảm chặt tạo thành hình dáng đẹp mắt ấy là tiếng Tây Ban Nha và ý nghĩa trên hai chiếc gối không giống nhau.
Anh nói về những dự định của mình, “Ngày mùng ba anh sẽ về New York.”
Quý Tinh Dao đắm chìm trong niềm vui được gối ôm phản ứng so bình thường chậm hơn một chút, “Vậy em đưa anh ra sân bay.” Nói xong cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cô để gối ôm sang một bên, lúc này mới tỉnh táo lại, đầu cũng thanh tỉnh, “Vẫn ngồi máy bay riêng trở về à?”
Mộ Cận Bùi: “Ừa, thời gian còn kịp xin được đường bay.”
“Em còn chưa bao giờ được ngồi máy bay riêng đâu.” Quý Tinh Dao cầm tay anh, “Rất xa hoa đúng không?”
Mộ Cận Bùi nhìn cô: “Không phải chú Quý có chiếc phi cơ G550 à?”
Quý Tinh Dao làm bộ mất trí nhớ: “.. Nhà em có tiền như vậy sao?” Nói xong chính cô cũng nhịn không được nằm sấp trong ngực Mộ Cận Bùi bật cười.
Mộ Cận Bùi biết ý của cô là gì, cô muốn theo anh đi New York. Nhưng lần này anh về cần phải xử lý nhiều việc, tất cả đều liên quan đến việc đối phó với Quý Thường Thịnh, không thể nhàn hạ thoải mái mang cô ra ngoài chơi được.
Anh cúi đầu nhìn cô, cô lười biếng dựa vào ngực anh, lưu luyến không muốn rời xa.
Do dự một chút anh muốn từ chối cô nhưng đến bên miệng lại thành, “Vậy chúng ta cùng nhau đi, em không phải thích uống rượu vang sao? Hầm rượu trong trang viên nhà anh cất không ít rượu, đến lúc đó chọn cho em mấy chai.”