Khi Gió Nổi Lên - Mộng Tiêu Nhị - Chương 20: Anh hứa hẹn với Quý Tinh Dao
Hôm nay anh ấy không tăng ca, từ bệnh viện ra bèn đi đến đoàn múa đón người.
Chu Vũ Tây và Doãn Hà cùng nhau ra khỏi tòa nhà, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Doãn Hà quan tâm nói: “Hôm nay thế nào?”
Từ khi mẹ chồng tương lai của Chu Vũ Tây làm ầm ĩ trong đại sảnh vũ đoàn ngày đó, việc Chu Vũ Tây không thể mang thai trở thành chủ đề bàn tán của đoàn múa mấy ngày nay.
Dù lúc họp bà đã nhiều lần nhấn mạnh đừng tạo gánh nặng cho Chu Vũ Tây nhưng trong đoàn múa nhiều phụ nữ, bà cũng không quản được hết miệng của tất cả mọi người.
Chu Vũ Tây biết Doãn Hà lo lắng điều gì, cô ấy kéo tay Doãn Hà, “Không có chuyện gì ạ, đi sớm qua rồi. Cô còn không biết, con thuộc tính lò xo, co được dãn được.”
Doãn Hà rất áy náy: “Là ta không bảo vệ con cận thận.”
Chu Vũ Tây: “Cô, cô tuyệt đối đừng nói như vậy, chuyện ngày đó không ai có thể nghĩ tới. Hơn nữa, nhiều chuyện không phải bản tính của con người sao? Đổi lại là con, con cũng muốn hỏi thăm một chút mọi chuyện xảy ra như thế nào.”
Cô ấy cười nhẹ, nói với Doãn Hà: “Cô, vậy hôm nay con liền già mồm một chút. Cô có lẽ không biết cô là người mà con tín nhiệm nhất, con là một con diều muốn bay cao bay xa, nằm trong tay cô con có thể yên tâm rồi.”
Cô ấy mười một tuổi bắt đầu học hỏi Doãn Hà, đi theo bên người bà hơn mười năm, sau khi Doãn Hà từ San Francisco về nước, Chu Vũ Tây bởi vì mối quan hệ của Lạc Tùng cũng đi theo Doãn Hà đến vũ đoàn cho tới bây giờ.
Đối với Chu Vũ Tây, Doãn Hà vừa là thầy, vừa là mẹ, vừa là bạn, vừa là ân nhân.
Chu Vũ Tây chuyển hướng khỏi chủ đề không vui này, “Đoán xem đêm nay con sẽ ăn cơm với ai?”
Cái này cũng không cần phải đoán, Doãn Hà khẽ mỉm cười: “Chắc chắn là Lạc Tùng.”
Chu Vũ Tây gật đầu, “Còn có Tinh Dao và Mộ Cận Bùi, bốn người chúng con cùng đón năm mới.”
Bước chân Doãn Hà hơi ngừng lại, “Các con đều quen biết nhau sao?”
“Dạ.” Chu Vũ Tây giải thích: “Lạc Tùng và Mộ Cận Bùi là bạn từ hồi bé, sau này lớn lên ai cũng bận rộn nên ít liên lạc nhưng tình cảm lúc bé rất tốt.”
Doãn Hà trong lòng cũng an tâm hơn, trước đó bà không biết rõ Mộ Cận Bùi. Vật họp theo loài, Lạc Tùng ưu tú và chu đáo như vậy tất nhiên bạn bè của Lạc Tùng cũng không tệ.
Đến trước tòa nhà hai người tách ra, Chu Vũ Tây đi thẳng đến ô tô Lạc Tùng, tài xế của Doãn Hà cũng tới, cửa sổ xe hạ xuống bà liền khẽ giật mình, sau đó cười, “Hôm nay không bận à?”
Quý Thường Thịnh: “Cũng không bận, giống mấy đứa trẻ, đêm nay chúng ta cũng đi đón năm mới.”
Doãn Hà ngồi ở ghế lái phụ, hôm nay Quý Thường Thịnh tự mình lái xe, tài xế và người của anh ta ở xe sau.
“Em ăn kiêng nhiều thứ, đi ăn nhà hàng phiền phức đầu bếp của người ta.” Doãn Hà phải giữ dáng, mỗi ngày ba bữa cơm tất cả đều do chuyên gia là dinh dưỡng phối hợp, ít dầu, ít muối, ít calo, còn có rất nhiều món bà không thích ăn, mỗi lần ra ngoài ăn cơm đều rất đau đầu.
Quý Thường Thịnh: “Về nhà ăn, anh xuống bếp.”
Doãn Hà chống cằm, nhìn về phía ông, “Anh cũng bao nhiêu năm không làm cơm, em đoán chừng trù nghệ nấu nướng anh đã sớm quên rồi.”
Lần cuối cùng ông xuống bếp nấu cơm là khoảng thời gian bà sinh Tinh Dao, một tháng đó ông phụ trách bữa ăn của bà và hầu như ông tự mình làm mọi việc.”
Sau này công ty bận quá, bà cũng bận, số lần hai người ở nhà ăn cơm có thể đếm trên đầu ngón tay.
Quý Thường Thịnh: “Anh vẫn có thể nấu rau luộc.”
Doãn Hà cười, sau đó nói về Mộ Cận Bùi, “Hóa ra Cận Bùi và Lạc Tùng là bạn bè, em cũng yên tâm, đứa trẻ Lạc Tùng này ngàn dặm mới tìm được một người, Vũ Tây cũng là một đứa trẻ hiền lành, có thêm nhiều bạn tốt chơi cùng đối với Tinh Dao là chuyện tốt.”
Quý Thường Thịnh “Ừ” một tiếng, tựa hồ như đang chuyên tâm lái xe.
Ông biết Mộ Cận Bùi và Lạc Tùng là bạn bè, ông đã sớm điều tra các mối quan hệ của Mộ Cận Bùi mấy lần.
Về đến nhà, Quý Thường Thịnh cởi áo khoác rồi đi xuống bếp, Doãn Hà đi theo, “Anh thật sự muốn xuống bếp?” Bà chỉ cho rằng ông nói suông thôi.
Quý Thường Thịnh kéo ống tay áo lên, “Đầu bếp hôm nay đều nghỉ, nếu anh làm không thể ăn được em chịu khó chấp nhận một chút vậy.”
Doãn Hà cũng định phụ giúp, bà đi thay quần áo rồi mở một chút nhạc nhẹ.
Quý Thường Thịnh đang bận bịu rửa rau trong phòng bếp.
Hai người nhiều năm rồi chưa được thoải mái và thư thái như vậy, mấy năm qua ai cũng bận rộn với sự nghiệp riêng và bận rộn chuyện con cái nên không có nhiều thời gian nhàn hạ thoải mái như vậy.
Bây giờ con cái đã lớn, sự nghiệp cũng đã sớm đi vào quỹ đạo, bà cùng Quý Thường Thịnh tình cảm như thuở ban đầu, bà cảm thấy mình như trở lại thời còn trẻ và lúc mới yêu.
Quý Thường Thịnh đã yêu bà từ cái nhìn đầu tiên, ông đã theo đuổi bà sau khi xem vở diễn ba lê của bà, lúc ấy bà mới hai mươi mốt, yêu đương một năm sau đó lại gả cho ông.
Vốn dĩ bà không có ý định sinh con sớm, Tinh Dao là ngoài ý muốn mang thai, lúc ấy sự nghiệp bà đang trong thời kỳ hoàng kim, sau một hồi đắn đo bà vẫn quyết định tạm biệt sân khấu và sinh con.
Sau khi đứa bé ra đời, mọi việc điều do Quý Thường Thịnh ôm đồm, nửa đêm pha sữa bột hay thay tã cho con đều một tay ông lo liệu, bảo mẫu nhà hai người cũng nhẹ nhõm không ít. Con gái cũng một tay ông nuôi nấng, Tinh Dao trước ba tuổi phần lớn thời gian đều trải qua ở tập đoàn Quý thị.
Sau này ông bà cụ của nhà họ Quý muốn bà sinh thêm đứa nữa, nhà bọn họ truyền thống vẫn muốn một đứa con trai để sau này kế thừa gia nghiệp. Quý Thường Thịnh kiên quyết không sinh, ông biết bà yêu quý sân khấu, sân khấu là sinh mệnh của bà.
Doãn Hà thu hồi suy nghĩ, đi vào phòng bếp phụ giúp, “Để em rửa rau.”
Quý Thường Thịnh từ chối, “Em pha cho anh ly cà phê đi.”
Từ khi kết hôn đến nay ngoại trừ khiêu vũ điều duy nhất bà biết làm là pha cà phê, tuy nhiên tay nghề không giỏi lắm, cũng pha dở tệ giống Tinh Dao.
Vừa nghĩ đến con gái, Quý Tinh Dao liền nhắn tin cho bà, 【 Mẫu hậu đại nhân xinh đẹp thân yêu nhất của con, chúc mừng năm mới, mẹ cùng ba lãng mạn ở đâu rồi? 】
Doãn Hà quay một đoạn video Quý Thường Thịnh đang bận rộn trong phòng bếp rồi gửi cho con gái. 【 Chồng mẹ đang làm cơm cho mẹ. 】
Quý Tinh Dao xem hết video: 【 Ba đang tạo dáng để mẹ quay hay thật sự xuống bếp vậy mẹ? 】 Từ khi cô có ký ức đến nay, ba cô chưa từng nấu cơm, ông rất ít khi vào bếp.
Doãn Hà: 【Thật đấy, lúc mẹ sinh con cơm đều do ba con làm. 】
Quý Tinh Diêu: 【 Hôm nào về nhà con phải khen ngợi ba mới được. Mẹ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, yêu mẹ. Con đến nhà hàng đây. 】
Quý Thường Thịnh nghiêng đầu thì thấy Doãn Hà nhìn điện thoại cười, “Em nhìn cái gì đấy?”
“Đang cùng Tinh Dao nói chuyện phiếm.” Doãn Hà để di động một bên, lấy máy pha cà phê ra: “Tinh Dao nói em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, em cũng thấy vậy.”
Quý Thường Thịnh đang muốn đóng vòi nước tay chợt khựng lại không đóng, nước tiếp tục xả ra.
Nếu không có quá khứ đen tối trước khi gặp bà, hiện tại một nhà ba người của ông sẽ trải qua những ngày tháng bình an, bà thật sự sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất vì ông không có lòng khác, trong lòng luôn suy nghĩ vì cái nhà này, thời gian riêng tư của ông cũng dành cho vợ và con gái.
Nếu có thể quen biết bà sớm hơn mấy năm, bọn họ kết hôn và sinh con gái có lẽ ông sẽ không nghĩ đến những ân oán với nhà họ Cố, sẽ không nhất thời xúc động làm ra điều mà ông hối hận đến tận bay giờ.
Nhưng không có nếu như.
Thời gian cũng không thể quay trở về quá khứ.
– –
Nhà hàng tụ họp đêm nay do Lạc Tùng đặt trước, anh ấy không đặt phòng riêng mà chọn một chỗ trong đại sảnh náo nhiệt có nhiều người và tràn ngập không khí đêm giao thừa.
Bốn người bọn họ đều quen biết nhưng đây là lần đầu tiên họ cùng ngồi một chỗ ăn cơm.
Quý Tinh Dao đêm nay ăn mặc sang trọng, đi đôi giày “giày thủy tinh” mà Mộ Cận Bùi tặng cô.
Đồ ăn còn chưa mang lên, Quý Tinh Dao cùng Chu Vũ Tây nói chuyện phiếm, chủ đề đều là xoay quanh Doãn Hà và kịch múa ba lê.
“Đi ra ngoài hút điếu thuốc không?” Mộ Cận Bùi hỏi Lạc Tùng, các cô nói những chuyện mà bọn anh không chen lời vào được.
Lạc Tùng chần chờ một lát rồi đứng dậy ra ngoài. Anh ấy hiếm khi hút thuốc, chỉ hút một điếu khi ở nhà buồn chán và không có nơi nào để giải tỏa muộn phiền.
Đến khu hút thuốc Mộ Cận Bùi đưa tay, Lạc Tùng không hiểu rồi bất giác nhận ra, “Cậu không mang thuốc lá à?”
“Không có.” Mộ Cận Bùi hỏi: “Cậu không có?”
Lạc Tùng hai tay đút túi, nhún vai.
Không muốn xuống lầu mua nữa, hai người đứng một lát ngay cửa sổ, Lạc Tùng hé mở cửa sổ bất chợt gió lạnh ùa vào, không khí thoải mái.
“Gần đây cậu có đau đầu không?” Lạc Tùng quan tâm một câu.
Mộ Cận Bùi: “Không đau.”
Lạc Tùng trêu ghẹo: “Xem ra tình yêu còn có thể trị tâm bệnh.”
Mộ Cận Bùi không lên tiếng, không thể nào nói tiếp.
Sau khi cùng Quý Tinh Dao ở bên nhau, đầu không còn đau nữa, từ đầu đến cuối anh vẫn không thể hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Anh lảng sang chuyện khác: “Việc trong nhà cậu đã giải quyết ổn chưa?”
Lạc Tùng thở dài, đưa lưng về phía bệ cửa sổ, nửa ngày mới nói: “Mẹ tôi không chấp nhận tiểu Vũ, nhưng tôi nhất định phải cưới cô ấy.” Đây là nút thắt không thể tháo gỡ.
Hai người đều không nói tiếp, cứ như vậy yên tĩnh một lát.
Không lâu sau hai người đi vào nhà hàng.
Trên bàn đã bày sẵn một số đồ ăn và thức uống còn có bánh ngọt cầu vồng.
Chu Vũ Tây chưa từng uống đồ có cồn, cô ấy dùng nước ép trái cây thay thế rượu rồi kính Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao một ly, “Cám ơn hai người.”
Cô ấy nói với Quý Tinh Dao: “Cám ơn em đã vẽ chị trong poster đẹp như vậy.” Sau đó lại nói với Mộ Cận Bùi: “Cám ơn anh đã nhiều chuyện.”
Vừa nói cô vừa cười.
Ngày đó mẹ của Lạc Tùng đến đoàn múa tìm cô ấy, cô ấy gần như suy sụp, không ngờ Lạc Tùng từ sớm đã đến đón cô ấy, cô ấy mới biết là Mộ Cận Bùi đã nói cho Lạc Tùng những gì đã xảy ra.
Đó là một ngày vô cùng buồn tủi, có Lạc Tùng cạnh bên cô ấy mới chống đỡ đi qua.
Lạc Tùng không muốn nói đến chủ đề không vui này nên ngắt lời, đưa bánh ngọt đến trước mặt Chu Vũ Tây và Quý Tinh Dao, “Anh đặc biệt đặt món này cho hai người, đặc trước ba ngày, tối nay đầu bếp làm 30 suất. Đây là bánh cầu vồng ước nguyện, trước khi ăn hãy cầu nguyện, rất linh nghiệm.”
Chu Vũ Tây không tin điều này, hàng năm cô ấy đều ăn bánh cầu vồng, cũng hàng năm cầu nguyện nhưng cho tới bây giờ điều ước đều không thành hiện thực.
Quý Tinh Dao nhìn về phía Mộ Cận Bùi, “Anh muốn cùng em cầu nguyện không?”
Mộ Cận Bùi cũng chưa từng tin điều này, “Em ước có lẽ sẽ thành hiện thực.”
Quý Tinh Dao nghiêng đầu cùng anh đối mặt, ánh mắt cô tinh ranh, sau đó xích lại gần bên tai anh, “Em hi vọng tuần đầu tiên của năm mới em có thể thực hiện được tâm nguyện đã ấp ủ từ lâu, hi vọng anh có thể làm mẫu cho em, cũng không biết Thượng Đế có thể nghe được tiếng lòng của em hay không, dù sao đêm nay ngài ấy rất bận.”
Mộ Cận Bùi: “…”
Lại còn có thể cầu nguyện như thế, đây rõ ràng là đào hố cho anh nhảy xuống mà.
“Em nên cầu nguyện với Thượng Đế, nói với anh cũng vô dụng.”
Khóe miệng Quý Tinh Dao hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý, “Không phải anh cao hơn em sao, người cao dựa vào đế gần, nguyện vọng thông qua anh chuyển đến Thượng Đế có thể nghe được rõ ràng hơn.”
Mộ Cận Bùi ngước mắt nhìn về phía Lạc Tùng, cậu ta không có việc gì làm lại đi đặt cái gì mà bánh cầu nguyện.
Nếu như đồng ý với cô, bức họa này về sau phải làm sao?
Yên lặng mấy giây, cuối cùng anh vẫn không đáp lại cô.
Quý Tinh Dao đã sớm chuẩn bị tâm lý cũng không nhất thời nóng vội, cô bắt đầu ăn bánh ngọt, khó trách phải đặt trước, cô rất ít khi ăn món tráng miệng ngon mềm và công phu như thế này.
Đang lúc ăn Mộ Cận Bùi tựa ở bên tai cô thấp giọng nói: “Thượng Đế để cho anh chuyển lời đến em, nói đêm nay sẽ thực hiện một nguyện vọng cho em, có thể cho em rất nhiều đôi giày em thích.”
Quý Tinh Dao ngẩng đầu nhìn anh, xem ra anh lại lần nữa uyển chuyển từ chối cô, nhưng tặng giày cũng được. Cô nhẹ giọng nói: “Thượng Đế chuyển cho anh bao nhiêu tiền? Đủ mua cho em bao nhiêu đôi giày?”
Lớp kem trắng vẫn còn dính trên môi cô, Mộ Cận Bùi dùng ngón cái lau cho cô, “Anh ứng tiền trước, mua bao nhiêu cũng được.”
Anh nói với Lạc Tùng một tiếng, “Tôi cùng Tinh Dao xuống lầu dạo chơi, rất nhanh sẽ đi lên.”
Bữa cơm này ăn đến rạng sáng, Lạc Tùng sợ Quý Tinh Dao và Chu Vũ Tây nhàm chán nên cố ý chọn nhà hàng trên lầu của trung tâm thương mại để vừa ăn vừa ngắm cảnh.
“Hai người cứ đi dạo trước đi, chờ hai người trở về tôi cùng tiểu Vũ lại đi.”
Tầng một đến tầng sáu là trung tâm mua sắm, từ nhà hàng đi thang máy thẳng tới nên không cần mang áo khoác, Mộ Cận Bùi dẫn Quý Tinh Dao trực tiếp đi thang máy.
“Em cứ nghĩ Mộ Cận Bùi là người đàn ông máu lạnh và không biết chiều chuộng bạn gái, yêu đương cũng sẽ không hứng thú.” Chu Vũ Tây nhìn bóng lưng bọn họ, “Không ngờ lại chu đáo như vậy.”
Lạc Tùng rót nước trái cây cho cô ấy, “Không có gì kì lạ, gặp được người mình thích đều sẽ cho cô ấy mọi thứ tốt đẹp nhất, chỉ cần đặt tâm vào ắt hẳn sẽ quan tâm.”
Chu Vũ Tây cầm lấy nước trái cây cùng anh ấy chạm cốc, “Chúc mừng năm mới, kỷ niệm mười bốn năm vui vẻ.” Bọn họ từ cấp hai đã bắt đầu yêu sớm đến nay cũng mười bốn năm, một nửa cuộc đời của cô ấy.
Đối diện không có ai, Lạc Tùng cúi đầu hôn Chu Vũ Tây.
Đại sảnh náo nhiệt, ánh đèn mờ ảo cùng âm nhạc vui vẻ thật hoàn hảo cho nụ hôn này.
Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao đi đến tầng hai, đi thẳng đến quầy thương hiệu mà mà Quý Tinh Dao thích.
Nhân viên cửa hàng còn nhớ rõ Quý Tinh Dao, đây là cô gái đã mua tất cả giày cao gót trên mười phân mà không cần thử giày hay nhìn kiểu dáng, chỉ báo cỡ chân.
Mộ Cận Bùi nói với nhân viên: “Lấy tất cả giày bệt size 37 của cửa hàng cho cô ấy thử.”
Quý Tinh Dao hợp tác ăn ý, mang thử hơn nửa tiếng cuối cùng chọn sáu đôi.
Mộ Cận Bùi nhìn lại những đôi cô không chọn: “Em chọn thêm vài đôi cho đủ mười đôi.”
Quý Tinh Dao túm ống tay áo anh, “Anh sao giống ba em thế, mua đồ cũng phải mua cho đủ chẵn. Mua nhiều quá em không mang hết, trong nhà còn có rất nhiều giày mới chưa mang.”
Mộ Cận Bùi không trả lời, anh quay đầu nói nhân viên lấy mười đôi, anh lại gọi điện cho tài xế lên trên lấy giày vào trong xe.
Từ trong cửa hàng ra Mộ Cận Bùi hỏi cô còn muốn đi dạo cửa hàng khác hay không.
Quý Tinh Dao lắc đầu, “Em không hứng thú với mua sắm, chúng ta trở về đi để hai người Vũ Tây xuống chơi.”
Hai rất nhanh lại quay trở lại nhà hàng ở tầng mười sáu.
Từ thang máy đi ra Quý Tinh Dao đi phía trước, nắm tay Mộ Cận Bùi, cô bỗng nhiên quay đầu và ngừng chân.
Mộ Cận Bùi hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, em rất vui, cảm ơn anh.” Nói xong Quý Tinh Dao đặt một nụ hôn lên môi anh, “Chúc mừng năm mới, may mắn mấy năm qua của em đều dùng để gặp anh.”
Mộ Cận Bùi nhìn chằm chằm vào mắt cô, nụ hôn và câu cuối cùng vừa rồi cô nói đều là cái bẫy, nếu không chú ý sẽ bị cô dẫn vào.
Anh biết rõ là bẫy nhưng anh vẫn một tay ôm cô lên.
Quý Tinh Dao vô thức vòng tay ôm lấy cổ anh, mũi chân cô có chút cách mặt đất.
Mộ Cận Bùi cuối cùng cũng thỏa hiệp, anh thì thầm bên tai cô, giọng trầm thấp: “Em có thể vẽ bóng lưng anh nhưng em chỉ có thể giữ lại cho riêng mình, không được tham gia triển lãm nghệ thuật, không được ném đi nếu không cần.”
Nói xong anh hôn trả lại cô.