Khi Gió Nổi Lên - Mộng Tiêu Nhị - Chương 18: "Em hay lưu luyến, thích thứ gì rồi là sẽ thích cả đời."
- Trang Chủ
- Khi Gió Nổi Lên - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 18: "Em hay lưu luyến, thích thứ gì rồi là sẽ thích cả đời."
Cô lại ngẩng đầu nhìn lên logo của tòa nhà M.K, dưới ánh mặt trời trông thật chướng mắt.
Hứa Duệ không hẹn được Mộ Cận Bùi, cô lại hẹn Trữ Chinh uống cà phê.
Ngay từ đầu Trữ Chinh cũng rất do dự, xoắn xuýt nửa ngày mới đồng ý.
Chờ sếp và Quý Tinh Dao lên trên phòng tranh, không còn chuyện của hắn nữa hắn mới rời đi.
Hứa Duệ hẹn Trữ Chinh cũng không phải để nhờ hắn giúp nói tốt trước mặt Mộ Cận Bùi, cô hiểu rõ sự chân thành của Trữ Chinh đối với sếp và nguyên tắc làm người của hắn hơn bất kì ai.
Dù đúng hay sai hắn sẽ kiên định đứng về phía Mộ Cận Bùi, không có gì có thể lay chuyển được hắn.
Đã từng là cộng sự năm năm, cảm tình cũng không tệ, cô cũng không muốn làm Trữ Chinh khó xử. Ngoại trừ hắn, trong lòng cô có mấy lời cũng không biết nói cùng ai.
Trữ Chinh vội vã đến câu lạc bộ thương vụ, Hứa Duệ đã uống ly cà phê thứ hai.
“Xin lỗi để cô đợi lâu, trên đường kẹt xe.”
Hứa Duệ cười: “Giữa hai ta không cần lịch sự như vậy.”
Trữ Chinh cởi âu phục, nhân viên phục vụ muốn treo lên cho hắn, hắn phất tay, trực tiếp đem âu phục khoác lên thành ghế.
Nhân viên phục vụ đóng cửa rồi rời đi.
Hứa Duệ chống cằm, “Không làm chậm trễ công việc của cậu chứ?”
Trữ Chinh trêu ghẹo: “Lời này của cô rất không có trình độ.”
“Ừa, đầu tôi bị úng nước rồi.” Hứa Duệ hướng đến cốc cà phê trước mặt rồi hếch cằm, “Tôi gọi cho cậu đó, gọi xong lại thấy không ổn, không biết cậu có đổi khẩu vị hay không.”
Hôm nay thật sự là mất trí rồi.
Trữ Chinh: “Tôi không để ý những chuyện này, có cà phê là được.” Đã đến đây có một số việc hắn không thể giả câm giả điếc, “Không đùa đúng không?”
Hứa Duệ thở dài, “Cậu nói gì?”
“Mặc kệ Mộ tổng nói gì cô cũng đừng để trong lòng.” Dừng một chút, hắn thuyết phục, “Cô cứ coi như cái gì cũng không biết đi, cô có đặc biệt như thế nào đối với Mộ tổng cũng không đặc biệt bằng hận thù trong lòng ngài ấy.”
Hứa Duệ bỗng nhiên cười, cười tự giễu. Cô đặt thìa cà phê xuống đĩa, cầm cốc cà phê lên, vị đắng xộc vào mũi.
Cô nói: “Tôi giống như cậu, không có gì đặc biệt, nhưng nói như vậy cũng không đúng, biết đâu một ngày nào đó cậu muốn thay Quý Tinh Dao xin giúp đỡ, nói không chừng anh ấy còn có thể cho cậu chút mặt mũi.”
Trữ Chinh: “Sẽ không đâu.”
Giọng điệu rất chắc chắn.
Hứa Duệ lắc đầu, “Thật nhàm chán! Ví dụ một chút mà cậu cũng tưởng thật.” Cà phê gần như nguội lạnh, cô một hơi uống nửa cốc.”
Trữ Chinh: “… Cô uống cà phê như thế này à?”
Hứa Duệ không thèm hớp từng ngụm, yên lặng mấy giây, “Dùng phép so sánh không phù hợp, tôi là nhân chứng thầm lặng, không có lương tri.”
“Đừng nói chính mình như vậy, cô cũng rất mực thiện lương.” Trữ Chinh hơi dừng lại, “Tôi biết cô có nhiều thành kiến với Mộ tổng, có thể…”
“Không dám.”
Lời nói bị cắt ngang, Trữ Chinh khẽ thở dài, cũng bưng cốc cà phê lên uống mấy ngụm.
Trong phòng quá yên tĩnh, không biết trên bệ cửa sổ cắm hoa gì, trong phòng hương thơm thoang thoảng.
Trữ Chinh vẫn nói ra những lời mà lúc nãy Hứa Duệ cắt ngang: “Hứa Duệ, tôi và cô đều không phải Mộ tổng, chúng ta chưa từng trải qua cảm giác thống khổ như rút gân lột xương đó, chúng ta căn bản không cách nào đồng cảm được, cô bây giờ đứng trên lập trường của một người ngoài cuộc nên muốn ngài ấy lấy ơn báo oán, hơn nữa lấy ơn báo oán cũng chỉ là ân oán bình thường nhưng ân oán giữa Mộ tổng và Quý Thường Thịnh lại là cái chết.”
Hắn nhìn cà phê trong cốc của mình, “Mộ tổng đã đủ lấy ơn báo oán rồi, ngài ấy muốn cũng chỉ là tập đoàn Quý thị phá sản.”
Hứa Duệ biết mình sẽ mãi không khuyên nổi hắn, cũng không nhiều lời nữa.
Cô trực tiếp nói ra ý định mà mình mời hắn uống cà phê, “Chờ ngày sự thật được phơi bày, dù cậu không giúp Quý Tinh Dao cũng nên cho cô ấy một lưới đệm giảm xóc, để cô ấy không đến mức ngã chết khi rơi từ thiên đường xuống địa ngục.”
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, “Trợ lý Trữ, chuyện này có thể chứ?”
Trữ Chinh từ đầu đến cuối đều nhìn vào cốc cà phê của mình, thật lâu thật lâu không lên tiếng.
– –
Buổi sáng lặng lẽ trôi qua, đã đến giờ cơm trưa.
Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao ngồi trước bàn vẽ của mình, không ai làm phiền ai, ngồi một mạch suốt 3 tiếng đồng hồ, cho đến khi bác Trương đưa đồ ăn đến, bọn cô mải mê quá mức nên không chú ý đến tiếng mở cửa.
Mỗi khi đến giờ ăn bác Trương luôn vô cùng bối rối, đợi lâu sợ đồ ăn không ngon cũng sợ Quý Tinh Dao ăn uống thất thường sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nhưng nếu gọi cô dùng cơm lại sợ ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ và linh cảm sáng tác của cô.
Ông đặt phần thức ăn lên bàn trà, đứng ở đó nhìn Quý Tinh Dao rồi lại nhìn Mộ Cận Bùi, hai người ngồi đối diện nhau, cách bàn vẽ ai cũng không nhìn thấy ai.
Mộ Cận Bùi là người chú ý đến bác Trương đầu tiên, anh thu bút thì thấy bên khu nghỉ ngơi có người đang đứng.
Anh nhẹ giọng đi qua, “Bác để ở đây đi, lát nữa cháu sẽ gọi Tinh Dao ăn cơm.”
Bác Trương rời đi, mở cửa đóng cửa đều cẩn thận nhẹ nhàng.
Mộ Cận Bùi không vội gọi Quý Tinh Dao mà đi pha cà phê trước.
Cuối cùng mùi cà phê đã hấp dẫn Quý Tinh Dao, cô ngẩng đầu nhìn Mộ Cận Bùi đang dựa vào tủ rượu, anh cũng đang nhìn về phía cô.
Cô mỉm cười với anh, lúc này mới nhớ ra lại hỏi: “Mấy giờ rồi anh?” Vừa nói cô vừa cúi đầu nhìn đồng hồ, Mộ Cận Bùi cũng trả lời cô: “12 giờ rưỡi.”
Quý Tinh Dao nghi hoặc: “Bác Trương hôm nay sao còn không mua đồ ăn nhỉ?” Buổi sáng cô đã nói trước với bác buổi trưa muốn ăn gì, bao gồm cả những món Mộ Cận Bùi thích ăn.
Mộ Cận Bùi chỉ vào bàn trà: “Đã sớm đưa tới rồi, em uống ly cà phê rồi ăn.” Hộp đóng gói do chính bác Trương chuẩn bị, nó có thể giữ nhiệt.
Quý Tinh Dao: “Vậy anh đợi em mười phút, mười phút sau em có thể vẽ xong rồi.”
Mộ Cận Bùi hỏi: “Là vẽ xong bản phác họa hay là xong toàn bộ?”
“« Tinh Dao 4 » đã hoàn thành.” Quý Tinh Dao cuối cùng cũng hoàn thành bức tranh. Tác phẩm này từ khi lên bố cục cho đến khi hoàn thành mất gần hai tháng, phá vỡ kỉ lục thời gian sáng tác hệ liệt Tinh Dao của cô.
Đặc biệt là trong ba giờ của hôm nay, hiệu suất làm việc và linh cảm sáng tác mà trước đây không thể duy trì trong một tuần hôm nay lại ùa đến.
Mộ Cận Bùi muốn đi qua thưởng thức, anh nâng bước chân rồi lại hạ xuống, hỏi ý kiến cô, “Anh có thể xem trước được không?”
Quý Tinh Dao lắc đầu không cần suy nghĩ, “Không được, khi nào màu vẽ khô hết em sẽ cho anh xem.”
Điều đó sẽ phải chờ hơn nửa năm hoặc thậm chí lâu hơn. Mộ Cận Bùi nghe cô, không ép buộc cô nữa. Cà phê đã pha xong, anh tắt máy pha.
Quý Tinh Dao hôm nay rất vui, cô mở một chai vang đỏ để chúc mừng, rót cho Mộ Cận Bùi nửa ly và rót cho mình hơn đáy ly một xíu. “Buổi chiều anh tiếp tục vẽ đi, em ra ngoài gặp bác sĩ Lạc một chuyến.” Cô đậy lại chai rượu rồi đem đi cất.
Mộ Cận Bùi nhìn cô: “Em còn chưa khỏe sao?”
Quý Tinh Dao gật đầu, “Vẫn có chút không bình thường, cũng không có gì, em sẽ tiếp tục điều trị.” Đã hơn một tháng rồi nhưng kinh nguyệt của cô vẫn chưa đến, cô muốn sớm điều trị.
Mộ Cận Bùi: “Anh đi cùng em.” Anh nói: “Sẵn tiện anh đi thăm Lạc Tùng.”
Quý Tinh Dao nhắc nhở anh: “Thời gian xem bệnh chỉ có vài phút, các anh cũng không thể nói được mấy câu, số của bác sĩ Lạc đã hết, nói không chừng anh ấy còn phải tăng ca.”
Mộ Cận Bùi cũng không có chuyện gì gấp để nói chuyện với Lạc Tùng, chỉ là đã lâu không gặp nhau, “Vừa hay buổi tối chúng ta cùng ăn một bữa cơm.”
Quý Tinh Dao nói đùa: “Biết vậy em sẽ không đăng ký trước, đợi buổi tối gặp anh ấy luôn.”
Hôm nay nhà hàng vẫn gửi hai phần nấm nướng. Cô chia ra rồi cắn một miếng, phần còn lại đưa đến bên miệng Mộ Cận Bùi. “Yêu đương với em sẽ rất chán, chỉ cần em vẽ sẽ không để ý đến ai.”
Mộ Cận Bùi chậm rãi nuốt nấm xuống, “Anh bình thường cũng bận rộn, không thích náo nhiệt.” Ở chung như thế này cũng tốt.
“Nếu rảnh anh sẽ đến phòng tranh sắp xếp bối cảnh cho em.”
“Còn phải pha cà phê cho em nữa.”
“Được.”
“Vậy anh có muốn cân nhắc…”
Cô không nói tiếp nữa, cười như không cười nhìn anh.
Mộ Cận Bùi biết cô muốn nói gì, cô muốn anh suy nghĩ việc làm mẫu cho cô, cô muốn vẽ bóng lưng anh. Anh cầm ly rượu lên rồi cùng cô chạm ly, “Nếu anh nói không cân nhắc, em có giận không?”
Quý Tinh Dao nhấp một ngụm rượu nhỏ, “Em không giận, làm mẫu cho em thuộc về phạm trù công việc, anh cũng có chính kiến của mình, giống như em ký hợp đồng phải chia 3:7 vậy. Nhưng…”
Cô cố ý dừng lại mấy giây rồi tiếp tục nói: “Em sẽ ba ngày không để ý đến anh. Không có nhiều lý do, đó là quyền khi yêu của con gái.
Mộ Cận Bùi biết cô đâu dễ nói chuyện như vậy. Cô và Bùi Ngọc đều giống nhau, đều tiêu chuẩn kép trong một số việc: Tôi làm như vậy thì được, còn anh làm như vậy thì không.
Đương nhiên, mẹ chỉ vô lý với những người thân nhất với mình, mà người thân cận nhất với mẹ không phải là ba, mẹ chỉ vô lý với anh, ông bà ngoại và cậu, còn với ba, mẹ luôn luôn khách sáo và xa cách.
Trước kia anh không hiểu, cho đến mấy ngày trước anh mới biết đến sự tồn tại của Tạ Quân Nghị.
Đôi với tiêu chuẩn kép của Quý Tinh Dao, có lẽ cô sẽ dùng nó với Quý Thường Thịnh và Doãn Hà, anh sẽ là người thứ ba cô không nói lý lẽ.
Quý Tinh Dao chia cây nấm còn lại, vẫn cắn một nửa còn một nửa cho Mộ Cận Bùi, “Anh không cần vội vàng đồng ý với em, hiện tại em cũng không vẽ, chờ đến khi nào em thân thuộc với anh hơn rồi vẽ tiếp.”
Linh cảm lúc ấy sẽ không giống với bây giờ, hiểu rõ một người mới rút ra được sự đồng điệu.
Cô nói về chiếc bình anh vẽ lúc sáng, “Trước kia em cũng đã vẽ nó, em bắt đầu vẽ khi hiểu rõ chuyện xưa nó trải qua, vẽ đến cảm xúc rót vào tay, cảm giác không phải đang vẽ một đồ vật mà đang khắc họa những thăng trầm đằng sau chiếc bình ấy.
Mộ Cận Bùi không nói chuyện, lẳng lặng lắng nghe.
Quý Tinh Dao nói tiếp: “Với em, vạn vật đều có linh hồn, cho dù là đồ vật.” Ngừng một lát cô lại nói: “Lần trước anh tặng em một đôi giày thủy tinh, có qua có lại, em đưa anh một bức họa.”
Mộ Cận Bùi hỏi: “Bức họa gì vậy?”
Quý Tinh Dao: “« Nắm tay người ». Nhưng phải đợi vài tháng, tranh chưa khô hẳn, xử lý xong em sẽ đưa cho anh.”
Lúc cô đang nói chuyện, điện thoại bỗng vang lên, là mẹ Doãn Hà.
Cuộc gọi của Doãn Hà là vì công việc, trước đó con gái đã thiết kế poster tuyên truyền cho đoàn múa, không chỉ bà mà các lãnh đạo khác trong đoàn cũng rất thích.
Bà không nói đó là do con gái thiết kế, mọi người đều tưởng rằng đó là phương án thiết kế của công ty quảng cáo, sau này khi thanh toán chi phí thấy không mất phí mới biết là poster do Tinh Dao thiết kế.
“Tiền sẽ không cho con nhưng mẹ sẽ cho con hai tấm vé, còn chuẩn bị một phần quà nhỏ.” Bà hỏi cô: “Mẹ gửi cho con hay con về nhà lấy?”
Quý Tinh Dao: “Buổi chiều con qua lấy.” Trên đường đến bệnh viện sẽ đi qua vũ đoàn nhưng cô sẽ không nói với mẹ để mẹ khỏi lo lắng.
Ăn cơm xong, Quý Tinh Dao nhanh chóng dọn dẹp và nhờ Mộ Cận Bùi pha cho một ly cà phê, cô muốn uống nó dọc đường.
Mộ Cận Bùi: “Buổi tối anh pha cho em, để trong ly đi đường nhanh nguội.”
Quý Tinh Dao mở tủ rượu, lấy ra một cốc giữ nhiệt, “Cái này chuyên dùng đựng cà phê.”
Mộ Cận Bùi: “…”
Anh bắt đầu pha cà phê.
Quý Tinh Dao đi vào trong phòng ngủ trang điểm lại.
Mộ Cận Bùi vẫn còn đang suy nghĩ về yêu cầu làm mẫu cho cô, anh không biết cô vì sao lại khăng khăng muốn vẽ bóng lưng anh. Thật ra lúc cô không nói lý lẽ lòng anh đã lung lay nhưng cuối cùng cũng tỉnh táo lại đành coi như thôi.
Nếu để cô vẽ bóng lưng anh, đến ngày Quý thị phá sản, bức họa đó sẽ đi về đâu?
Cô chắc chắn sẽ không giữ lại.
Anh giữ lại thì có ích lợi gì?
Quý Tinh Dao nhanh chóng trang điểm lại, khi cô ra ngoài cà phê vẫn chưa pha xong, Mộ Cận Bùi dựa vào quầy bar nhìn ra ngoài, nhìn như đang mất hứng lại như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Bóng lưng này lại làm cho cô nhớ tới lần u tiên anh đến đây, cô độc, thậm chí là bi thương.
Bụng đầy tâm sự.
Quý Tinh Dao đi qua, Mộ Cận Bùi không chú ý đến tiếng bước chân của cô, cho đến khi cô ôm anh từ đằng sau rồi nhẹ giọng hỏi anh: “Anh mệt à?”
Cơ thể anh đơ ra một lát rồi lập tức trở lại trạng thái ban đầu, xoay mặt: “Em thay quần áo rồi à?”
Quý Tinh Dao ngẩng đầu nhìn anh, “Không thay quần áo, em chỉ trang điểm lại thôi.”
Cà phê đã xong, Quý Tinh Dao buông anh ra.
Mộ Cận Bùi đem ly cô đi rửa và lau sạch, sau đó rót đầy.
Quý Tinh Dao đưa ly sứ ra: “Còn lại rót vào đây đi, em uống trước mấy ngụm.”
Mộ Cận Bùi: “Vừa ăn xong cơm em còn có thể uống nữa sao?”
“Dạ, em còn có thể uống một ly nữa.” Cô cầm lấy ly giữ nhiệt, vặn chặt nắp, “Sau này mỗi ngày anh pha cho em một ly mang đến nha.”
“Mỗi ngày đều uống em không ngán à?”
“Tám năm hay mười năm cũng uống không đủ.” Cô nhìn anh, một câu hai ý nghĩa: “Em hay lưu luyến, thích thứ gì rồi là sẽ thích cả đời.”
Mộ Cận Bùi đang rửa máy pha cà phê, động tác trên tay dừng lại.