Khi Chúng Ta Lớn Lên -- Thuyên, Chinh - Chương 21
Trên bàn cơm, bà ngoại kể cho hai ông cháu chuyện Trần Văn Nam gây sự với dì Chinh. Thuyên nghe xong, tâm trạng hơi xuống dốc hỏi bà:
“Dì Xuân và Chinh có bị gì không ngoại?”
Bà lắc đầu đoạn bổ sung thêm:
“Con bé hẳn sợ lắm. Có gì con qua hỏi thăm nó nha Thuyên.”
Thuyên gật đầu, cậu ăn vội cơm rồi xin phép bà đến nhà dì Xuân tìm Chinh.
Đến nhà dì Xuân, Thuyên mới biết được Chinh không có ở nhà. Dì cũng không hỏi cô đi đâu nên không biết hiện tại Chinh ở nơi nào. Thuyên cảm ơn rồi đi ra đường làng, có lẽ cậu biết được nơi cô đang ở.
Là bờ sông.
Chinh từng nói rất thích bầu trời và chỗ có thể ngắm được nguyên bầu trời rộng như thế chỉ có thể là bờ sông.
Đúng như dự đoán, khi Thuyên đến nơi đã thấy thân hình bé nhỏ đang ngồi một góc trên thảm cỏ trước bờ.
Cậu bước đến rồi ngồi xuống. Chinh ngước mắt thấy người đến là Thuyên cũng không nói gì thêm.
Hai đứa trẻ giữ bầu không khí im lặng một lúc lâu.
Tiếng gió thổi, tiếng nước chảy đôi khi có cả tiếng ghe máy chạy qua. Trước mắt Thuyên lúc này là một cảnh tượng thật đẹp đẽ, đối diện cậu chính là ruộng vườn bên kia sông. Bến sông vắng lặng, ghe thuyền lục tục tấp vào để kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi. Mặt trời nấp mình sau những hàng cây cao vút bên sông để những tia nắng của nó xen qua kẽ lá rồi chiếu xuống mặt sông tạo thành những màn nước lấp lánh như điểm xuyết sao đêm. Gợn sóng lăn tăn khiến các điểm sáng dập dềnh trong như đang khiêu vũ vậy.
“Nhìn kìa Chinh!” Thuyên lên tiếng gọi sau khi trông thấy có một con cá chép ngoi mình lên mặt nước, nó nhảy tung thân cá làm khuấy đảo từng trận bọt nước.
“Tôi thật là một đứa trẻ vô ơn.” Chinh mở miệng nói bâng quơ như vậy.
Thuyên im lặng và chờ đợi những lời tiếp theo. Cậu thấy Chinh thoáng hít một hơi sâu để lấy can đảm rồi bắt đầu nói tiếp.
Chinh cho rằng mình là loại người như thế vì cô chưa từng xem dì là một gia đình trong mấy năm sống chung. Cô không thể thoải mái ăn nhờ ở đậu và tâm lý lúc nào cũng có một bức tường phòng bị. Nó khiến Chinh cảm thấy gánh nặng và áp lực khi mọi chi phí trong nhà đều là một tay dì lo. Để giảm bớt đi tâm lý đó, cô giúp dì quán xuyến mọi việc trong nhà, nấu cơm chờ dì về và phụ dì các công việc làm thêm từ xưởng. Khi vẽ và có được tiền dù nó không có là bao so với các chi phí dì phải gồng gánh trên vai nhưng ít nhất Chinh cảm thấy mình không vô dụng. Mặc dù dì không nhận và bảo Chinh giữ đó để sau này có muốn ăn uống hay tiêu xài gì thì dùng nhưng cô vẫn cứ đưa và trộm bỏ vào ngăn kéo trong phòng dì.
Chinh không dám buông phòng bị vì cô sợ hãi mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Đã quá quen thuộc với những trận đòn, những lời chửi mắng thậm tệ khiến Chinh cho rằng những điều này là xa xỉ và phải chi trả mới có thể nhận lấy. Cô sợ rằng nếu mình không phụ giúp được gì, trở thành một đứa vô dụng thì dì Xuân cũng sẽ đối xử với Chinh y hệt như người cha đã từng.
Nhưng hôm nay, Chinh mới nhận ra được bản thân từ trước có bao nhiêu sai lầm. Dì có lẽ sẽ tổn thương lắm khi cố gắng lo cho đứa cháu gái ăn học, yêu thương nó như con cái trong gia đình vậy mà nó lại phòng bị và chưa bao giờ xem những điều này là thật.
Dì Xuân bảo vệ Chinh, dù thân hình không to lớn bằng người đàn ông kia nhưng cô cảm thấy rất an toàn khi đứng nép sau người dì ấy.
Không có những cú táng tê dại cả màng nhĩ, làm gương mặt sưng lên.
Không có những lời chửi mắng thậm tệ, nhục nhã bản thân.
Cái Chinh thấy chính là sự bảo vệ của dì dành cho mình.
Cái Chinh cảm nhận chính là cái ôm ấm áp của dì dành cho mình.
Thuyên nghe Chinh trải lòng xong, cậu cảm thấy tâm trạng bản thân dường như lại xuống thêm một đoạn.
Chinh đã chịu khổ thật nhiều đến mức khi có người chân thành bày tỏ lòng thiện ý và yêu thương mình, cô lại cho rằng tất cả đều là dối trá.
Thuyên đặt một bàn tay lên vai Chinh, cậu nhỏ giọng nói:
“Chinh không phải là một người như thế. Thật ra, Chinh từ lâu đã xem dì Xuân là gia đình rồi nhưng vì sợ hãi mà lẫn tránh đó thôi. Mọi chuyện đã ổn rồi Chinh ạ, sau này sẽ không còn ai đánh mắng Chinh nữa.”
Tôi hứa sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nào nữa, tôi sẽ bảo vệ Chinh thật tốt như cái cách dì Xuân đã làm.
Thuyên bổ sung thêm một đoạn ở trong lòng mình.
“Cảm ơn cậu!”
Thuyên bỏ tay xuống, trong đầu bay nhanh rất nhiều suy nghĩ. Tối hôm nay cậu sẽ gọi điện xin ba mẹ được học võ để phòng thân nhưng mục đích chính chính là nếu người đàn ông kia lại xuất hiện, cậu sẽ đánh hắn thật đau để chừa cái thói ỷ mạnh hiếp yếu.