Khi Ấy, Năm 17 Tuổi - Kỳ Nữ Ánh Trăng - Chương 16: Bạn thân khác giới
Cả người tôi co rúm, áp sát vào tường. Minh Anh ghì chặt người tôi xuống, nhưng đầu tôi luôn né viên thuốc của Minh Anh, nó đút bên nào, tôi né bên nấy.
Nó thét lên: “Không được, đáng ra là uống từ ba mươi phút trước khi uống, giờ gần một tiếng rồi!”
“Mai tao ăn sáng xong nhất định sẽ uống!”
“Mày đang tốn rất nhiều thời gian của tao đấy!”
Nói xong, một tay nó túm chặt tóc tôi khiến đầu tôi ngửa ra đằng sau, một tay nó cầm nắm thuốc đút vào họng tôi. Bước tiếp theo nó không cần ra tay. Eo ôi! Vị đắng ngắt của thuốc lan tràn khắp các nu vị giác khiến tôi nổi cả da gà da vịt, tự giác lấy cốc nước uống cho xong.
ÁC ĐỘC!
…
Đêm tĩnh mịch nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài chiếc xe phóng vụt kéo theo bầu không gian yên ắng. Nằm gác tay, nhìn lên trần nhà, vì có bật đèn ngủ nên cả căn phòng thật mờ ảo.
Tôi hơi chần chừ, lại thôi, rồi lại chần chừ. Tôi không biết có nên hỏi hay không, rồi lại tự hỏi mình sẽ hỏi gì Minh Anh.
Chậc lưỡi, Minh Anh mất kiên nhẫn, đốc thúc: “Muốn hỏi gì hỏi đi!”
Nằm bên cạnh tôi, Minh Anh vẫn nhắm mắt, nhưng nó cảm nhận được động thái lạ từ tôi. Tôi hơi hoảng nhưng lại không biết mình hoảng vì điều gì.
“Mày là “bạn thân khác giới” của Quân à?”
“…”
Tôi mới hỏi câu gì đấy! Đm chúng nó đã bảo chúng nó chơi với nhau hơn chục năm, “bạn thân khác giới” là sự thật hiển nhiên rồi mà!
Minh Anh quay ngoắt sang nhìn tôi, nó cố nhịn cười nhưng không thành công lắm: “Nghe câu “bạn thân khác giới” sao mà nó nặng nhọc thế?”
Minh Anh nhìn tôi vơi vẻ thích thú, nó nhoẻn miệng cười, ý là cười kiểu khiêu khích ấy: “Mày ghen à?”
“Có gì đâu mà ghen?”
Ừ. Tao đang ghen đấy, nhưng nghĩ lại thì tao còn d.e.o có tư cách gì để ghen cơ Minh Anh ạ.
“Thích Quân à?”
“…” Tôi đã nói gì nào? Minh Anh là một đứa nắm thóp hết mọi thứ trên cuộc đời. Nó hỏi câu nào là trúng ngay câu đấy.
NÓ KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI, NÓ LÀ NGỢM!
“Sao…” (Ý tôi hỏi là: “Sao mày biết?”)
“Mắt tao có mù đâu? Mỗi lần mày thấy nó là hai con mắt mày lại sáng bừng lên, cứ như nhìn thấy ánh dương, niềm hi vọng của cuộc đời vậy.”
Tôi bất giác đưa tay lên che mặt vì xấu hổ, trời ơi lộ liễu vậy ư?
“Tao đang tán Quân đây.” Tôi đau khổ lí nhí nói.
“Có hả?”
Eo! Minh Anh nói câu làm tôi tụt hứng kinh khủng khiếp!
Tôi biết đa số con trai sẽ thích những đứa có tính cách dịu dàng, nhẹ nhàng, dễ thương nên tôi đã cố gắng thay đổi cái nết khó ở của mình rồi…
Bất chợt, Minh Anh hỏi: “Mày thử kể ra những gì nó làm cho mày tao nghe xem nào?”
Tôi cũng như một cỗ máy, đáp, đã thế còn giơ tay đếm từng hành động một chứ: “Ờm… Chủ động chở tao về, mua nước cho tao, không hề hấn hay khó chịu về những tin đồn thất thiệt của bọn tao, có những hành động “hơi” thân thiết với tao, và…”
“Và rất dịu dàng với mày chứ gì?”
“…” Ai dạy Minh Anh chen họng vào lời người khác thế? Chắc chắn là Ngô Nhất Nam rồi!
Nhưng… Đúng vậy đấy!
Công nhận là cũng nhiều thật, không để ý thì có thể cho là bình thường chứ liệt kê ra thế này nó không đơn giản chỉ là hai chữ “bình thường” được nữa rồi.
“Thằng Quân là một thằng rất cọc tính, có khi mày là “ngoại lệ” của nó thì sao?”
Quân là người cọc tính á?
Sau đó, Minh Anh bồi thêm một câu: “Cọc cằn với cả thế giới, dịu dàng với mỗi mình em?”
“Eo! Minh Anh ơi tao rùng mình kinh khủng rồi đây này!” Tôi giả vờ xoa xoa hai cánh tay, nhưng nổi gai ốc là thật.
“Tuy nhiên, chuyện nó có thích mày hay không thì tao không dám khẳng định.”
Tôi hấp háy nhìn Minh Anh “Vậy tao phải làm sao?” Tôi không nghĩ bọn tôi thân đến nỗi tôi có thể hỏi Minh Anh câu hỏi này. Nhưng nó là bạn thân của Quân, ngoài bố mẹ Quân ra nó là đứa hiểu rõ Quân nhất rồi còn gì?
“Bạn thân khác giới” của crush đúng là nguy hiểm thật, nhưng Minh Anh lại là crush của Nam, nó không thoát ra được trò chơi tình ái của Nam đâu.
Tôi tin là vậy.
“Mày đang hỏi gì thế này?” Nó quay hẳn người sang phía tôi, có khi để nó nhìn rõ nét mặt của tôi hơn đấy, bỗng, nó trào phúng: “Tiểu thư ơi, thích người ta cũng nên chủ động một chút, dù sợ thì cũng phải gồng lên mà đấu, nhiều lúc còn phải toxic nữa.”
Eo! Nó trào phúng thật!
Không được! Lố vào chuyện này quá rồi! Tôi đành đánh trống lãng: “Như mày với Nam á hả?”
“Sao lại đổi chủ đề rồi?”
Nó tụt hứng, nằm ngửa ra, bất chợt thở dài một hơi, nó lại lâm vào tình trạng giống như tôi hồi nãy, định nói rồi lại không nói.
Là không muốn nói hay không thể nói?
Tôi không thúc giục Minh Anh, đơn giản tôi chỉ nghĩ nó sẽ liên quan đến Ngô Nhất Nam, nhưng nó lại nói ra câu khiến tôi vài nghi ngờ chính bản thân:
“Mày có biết chuyện bạn cùng bàn của mày đánh nhau với thằng Quân vào trước ngày Tết dương lịch không?”
“Cái gì cơ?” Tôi hoảng hồn, dường như thốt lên.
Từ từ tôi load lại đã nào, bạn cùng bàn… của tôi… Là Đỗ Đức Minh á?
Sao…
Minh Anh mím môi cười, cười một nụ cười rất miễn cưỡng để đánh bay cái không khí ngộp thở này: “Vậy là không biết thật rồi, nhưng tao nghĩ mày sẽ là người biết rõ lí do nhất, đúng không?”
“…” Đúng, tôi đã ngầm đoán ra lí do rồi, nhưng tôi không nghĩ thằng Minh lại làm vây.
Thảo nào có một thời gian khi tôi thấy Quân đeo khẩu trang, lúc ấy tôi lại không nghĩ được nhiều.
“Nó vẫn luôn làm khó dễ Quân.” Minh Anh nói:
Điều này khá dễ hiểu, Đức Minh dù sao cũng là một tay chơi, hay còn gọi là trai hư, mối quan hệ của nó, anh em xã hội rất rộng.
“…”
Lần này, Minh Anh nói một tông giọng vừa lạnh, vừa sắc bén, pha thay đổi này khiến tôi khẽ lạnh sống lưng: “Giải quyết đi, tao không muốn động tay vào chuyện của bọn mày đâu.”
“Lần này là có Nam ra mặt giải vây, nhưng tao nghĩ nó vẫn không tha cho Quân đâu.”
“Ừm.”
Tôi trầm ngâm một lúc để sâu chuỗi mọi sự việc với nhau. Tôi không biết Minh Anh đã ngủ chưa, nhưng tôi vẫn mở điện thoại ra, để ảnh sáng ở chế độ tối nhất để nhắn tin với Đỗ Đức Minh:
Oh! Khá căng… (;ŏ﹏ŏ)