Khi Ấy, Năm 17 Tuổi - Kỳ Nữ Ánh Trăng - Chương 15: Lắm điều tiếc nuối
À mà không chỉ do tôi thích Quân thôi đâu, mà do Minh Anh nó nhạt, nó nhạt kinh khủng!
Những trạng thái vừa nãy của Minh Anh thật sống động, dường như điều đó chỉ dành riêng cho Hoàng Duy Quân vậy.
Mà dù sao hai chúng nó cũng chơi với nhau “mười mấy năm”, “ngoại lệ” của nhau là điều bình thường mà…
Minh Anh nhìn qua phòng tôi một lượt, tôi cũng nhìn lại phòng mình. Trời ơi! Đồ dùng học tập, đồ trang điểm các loại thì bày vãi trên bàn, quần áo trong tủ xộc xệch, đúng như bố tôi hay nói: “Không khác gì cái bãi chiến trường!”
Công nhận thật…
Minh Anh đưa mắt ngó nghiêng xung quanh, rồi hỏi: “Chổi?”
Tôi không suy nghĩ nhiều, như phản xạ mà chỉ tay vào cái chổi ở góc tường.
“Ok!”
Phải mất vài giây sau khi Minh Anh ra chỗ bàn học “xập xệ” của tôi, sắp xếp sách vở, đồ dùng gọn gàng tôi mới nhận ra là Minh Anh định dọn dẹp lại căn phòng mà tôi chẳng bao giờ động tay vào này.
“Minh Anh ơi, Minh Anh có bị rảnh quá không? Không mấy Minh Anh về nhà lấy giấy mang đến đây vẽ đi… À không! Hay Minh Anh cứ về đi, tao ở đây một mình cũng được, chứ nằm nhìn mày dọn cái “bãi chiến trường” thế này là tao tổn thọ đấy Minh Anh ơi!” Tôi đang cầu xin nó đấy, ông Nam mà thấy “tâm can bảo bối” của ổng phải “phục vụ” tôi chắc tôi sống không yên quá!
Minh Anh không để những lời tôi nói lọt tai, giọng nhàn nhạt hỏi: “Mày có bao giờ dọn phòng không?”
Trời đất! Câu này làm tôi hơi nhột.
Minh Anh mở cả hai cánh cửa tủ quần áo, đột nhiên có vài cái áo rơi ra. Ờm… do tôi chẳng bao giờ thèm gấp quần áo, cứ tùy tiện ném đại vào trong đấy, cái nào rơi ra thì mặc cái đấy.
Tôi trả lời câu hỏi của Minh Anh: “Cuối tuần sẽ thuê người vẽ dọn.”
“Mày thích hãng chanel?”
“Ừ.” Đúng rồi, tôi khá mê Chanel, những bộ tôi săn được sẽ treo trên mắc riêng.
Minh Anh nghe vậy cũng chẳng nói gì, cứ lẳng lặng gấp quần áo cho tôi. Tôi thấy nó “tập trung” quá nên cũng chẳng dám làm phiền, mà tính ra nó hoạt động cũng nhanh lắm, chỉ mấy phút mà đã xong rồi.
Đúng là trời sinh một cặp! Cả Minh Anh và Nam đều có tính sạch sẽ như nhau.
Mà không biết vừa nãy Quân vào phòng có tỏ vẻ kì thị chuyện ở bẩn của tôi không? Đến tôi còn tự kì thị chính mình cơ mà…
Như đọc được suy nghĩ của tôi, Minh Anh vừa đi ra lấy chổi, vừa nói: “Thắngf Quân khá thích làm việc nhà, mày lại là đứa lười làm việc nhà, bù trừ cho nhau, quá đỉnh rồi còn gì nữa?”
Toang rồi! Thế chắc Quân cũng sạch sẽ lắm đấy.
Qua kính cửa sổ lăn tăn vài giọt mưa trượt dài, trời dần chuyển tối, nhiệt độ trong phòng cũng dần hạ xuống, cả người tôi lạnh run. Tôi chần chừ một lúc, lấy hết sự can đảm của mình, khẽ khàng gọi: “Minh Anh.”
Nó quay ra đợi tôi nói, tôi hơi ấp úng: “Có thể bật máy sưởi lên được không?
“Ừ.” Nó lại gần chiếc máy sưởi, bật công tắc. Xong, nó cất chổi ra phía góc tường.
Tôi phải thừa nhận rằng dù đã “hơi” thân với Minh Anh nhưng vẫn mang cảm giác sợ nó. Không những sợ phong thái sắc bén tỏa ra đủ mùi sát khí mà tôi còn sợ cả vị thế và quyền lực của nhà nó nữa. Từ kinh tế, nghệ thuật, giới giải trí, chính trị, bộ máy Nhà nước đều có chân của nhà Minh Anh. Bảo tôi trêu Minh Anh thì còn dám chứ vừa rồi d.e.o khác nào tôi đang “sai” nó, cảm giác như tôi sắp bị xử án tử đến nơi.
Minh Anh nhìn tôi, tự dưng nó bật cười: “Mày đang sợ tao đấy à?”
“Sao cái gì mày cũng biết thế?”
Nó đến gần, ngồi chỗ góc cuối của giường tôi: “Cái mặt mày sau khi nhờ tao bật máy sưởi tái mét hẳn ra, mắc gì sợ?”
“Nhiều yếu tố lắm mày ơi, mà mày cũng biết rõ luôn rồi còn gì nữa, toàn những lí do giống nhau.”
“Chả liên quan gì cả, tao có ăn thịt mày đâu?”
“…” Nghĩ cũng đúng nha, nghe thiên hạ đồn “Bông Hoa Tuyết” thế này thế nọ nhưng thực tế nó cũng khá là tốt bụng…
Ok! Kết thân được.
Minh Anh lấy điện thoại ra, hỏi: “Ăn gì?”
“Ăn gì cũng được. ” Tôi thì có bao giờ cầu kỳ đâu? Miễn không phải món tôi không thích là được.
Minh Anh bắt đầu liệt kê từng món:
“Cháo trai, cháo gà, cháo bò, cháo thịt băm, cháo trứng?”
“Tao ăn cháo bị buồn nôn. “
“Mì trứng vịt lộn rau ngải cứu, mì thịt bò, mì kim chi?”
“Mì nóng lắm!”
“Cơm hộp?”
“Không đảm bảo!”
“Bánh mì chảo?”
“Hôm qua mới ăn xong…”
“…”
Đó đều là những món tôi không thích ăn chiều tôi dễ chiếc mà?
“Đcm! Mày đùa b* mày đấy à?” Minh Anh đứng bật dậy với lấy chiếc chổi chia vào mặt tôi, nó cọc cằn gắt lên: “Muốn ngả ngớn thì về với Hoàng Duy Quân, nghe chưa?”
Tôi hơi bĩu môi, tỏ ra giận dỗi với Minh Anh: “Rồi rồi, tao biết tao làm phiền mày mà…”
“Vãi l**!” Minh Anh hoảng, lúng túng, có chút bất lực: “Đúng là anh em!”
“Pizza đi!” Tôi đưa ra ý kiến.
Minh Anh khựng lại vài giây, bỗng, nó lao tới chỗ tôi như một con hổ vừa thoát khỏi sự giam cầm: “Thèm ăn thì nói ngay từ đầu đi lại còn!”
Tôi lại được chiêm ngưỡng một thần sắc khác của Minh Anh rồi này.
“Nhưng mà không được, ốm thế này…”
“Kệ đi, ăn xong Chi uống thuốc nhất định sẽ mau khỏi thôi, Minh Anh mua hộ Chi đi mà… ” Tôi nũng nịu, nghĩ lại nếu tôi là Minh Anh chắc chắn tôi sẽ ọe ở đây mất! Nó im bặt, mắt liếc tôi đầy phán xét. Sau đó mặt nó lộ ra ngập tràn vẻ bất mãn: “Nếu không nói tao sẽ nghĩ mày với thằng Nam là anh em ruột thay vì anh em họ đấy.”
“Vừa nãy nó cũng đòi ăn, tuy không phải pizza nhưng lại là hamburger.”
Ủa, tôi với Nam là anh em họ ư? Không nhớ gì hết! Từ chối nhận người quen.
“Nhưng mà phải ăn cốc cháo trước rồi mới được ăn, ok? Chứ mày mà ốm thêm là Hoàng Duy Quân giết tao đấy!”
“Được ạ!”
Mặc dù tao cũng không phục lắm đâu Minh Anh ơi…
*NGOẠI TRUYỆN . Truyện Võng Du
(Theo lời kể của Hoàng Duy Quân)
Thật sự là nếu như không vì thằng Nam gọi cho tôi nói nó bị ốm, nhà nó hiện không có ai và bắt tôi sang nhà nó thay vì hai thằng bạn thân chơi với nó từ nhỏ là thằng Long và thằng Đức thì tôi đã đang chăm sóc Chi rồi.
M* nó! Ốm d.e.o gì mà đúng lúc vl, cơ mà để một thằng con trai ở nhà một đứa con gái, một nam một nữ ở chung với nhau, thiên hạ lại đàm tếu. Vì vậy, cảm giác tiếc nuối của tôi đỡ hơn vài phần.
Cho tới khi cái Minh Anh xuất hiện. Ờm… Giả dụ như cả tôi và Minh Anh đều ở đấy chăm sóc Chi thì nó lại quá hợp lí rồi! Tôi lại bắt đầu tiếc rồi đấy! Nhưng thôi thì cái Minh Anh cũng gọi là biết chăm sóc người khác chu đáo.
HƠI YÊN TÂM!
Và giờ hai tay hai bịch thức ăn, đã phải sang chăm sóc rồi còn phải đứng đợi nó ra mở cổng giữa trời mưa phùn rét buốt.
Kia rồi, bóng thằng Nam thập thò từ trong nhà ra, nó dùng giọng mũi nói: “Đến rồi à?” Tôi đưa cho nó hai bịch thức ăn, nó nhìn tôi bằng ánh mắt như kẻ đáng thương.
“Trông kinh vãi l** đấy Ngô Nhất Nam!” Tay tôi vẫn đưa hai bịch thức ăn cho nó.
“Tao đang bị ốm đấy thằng chó!”
“Mày bị ốm chứ có bị ngất đâu, hay bố mày phải bồng mày vào nhà?”
Dường như trong não của thằng thủ khoa này vừa nhen nhóm một ý tưởng hay, nó nở
nụ cười gian mãnh tiến tới tôi hai bước: “Thử không”
“…CÚT!”
Từ lúc tôi biết thằng chó này là bạn thân của Chi là tôi đã bắt đầu d.e.o thể ưa nó rồi. Nếu không phải mối của nó là Minh Anh chắc tôi sẽ rằn mặt thằng này từ lâu rồi đấy.
Cái vấn đề ở đây là thằng Nam đúng gu rất nhiều đứa con gái: Bên ngoài good boy, hệ điều hành bad boy, cảm ứng trap boy, học giỏi, đa tài, đặc biệt là đẹp trai vl, tuy chưa đẹp trai bằng tôi nhưng nó vẫn là mối nguy hiểm tôi cần đề phòng.
Nó ăn hamburger của Minh Anh mua cho trước đó rồi nên không cần ăn nữa. Tôi bắt đầu nghi ngờ về việc giao Chi cho Minh Anh rồi đấy, nó nghĩ cái d.e.o gì mà mua mấy cái đồ ăn không đảm bảo này cho một thằng ốm không biết?
Nói chung là cả buổi tối đều ok ngoại trừ việc nó sai tôi như thằng nô. Cho đến khi đi ngủ, vấn đề thực sự nó nằm ở đây…
“Nằm lui vào!” Tôi cọc cằn nói, thằng Nam làm tôi rất mất thời gian rồi đấy.
“D.e.o, xuống đất!”
“Sao cái lúc gọi cho bố sang d.e.o nói thế đi!”
“…”
________________
Ô thế là Quân chưa biết Chi và Nam là anh em họ ư? (・o・)