Khi Ấy, Năm 17 Tuổi - Kỳ Nữ Ánh Trăng - Chương 12: Dây đai an toàn
Cô Hồng cất tiếng gọi chúng tôi cũng như vừa giúp tôi thoát một kiếp nạn. Chớp lấy cơ hội, một tay tôi khoác vai Ngân, một vai tôi khoác (mà nó giống đè hơn) vai Ánh đi lên bục sân khấu của trường.
Tôi toe toét cười: “Chúng ta cùng gác những chuyện vớ vẩn sang một bên và tập văn nghệ thôi chứ nhỉ?”
Cái Ánh lườm tôi, giọng nó khinh khỉnh hỏi: “Nghe vẻ nhiệt huyết quá ha, rồi biết bài múa này tên gì không?
“…”
TÔI KHÔNG BIẾT!
Nhạc teen hiện nay tôi còn chẳng bao giờ nghe nói chi là nhạc đương đại nhạc múa kiểu này?
SOS Ngân ơi!
Tôi huých huých tay Ngân cầu cứu nó, tôi tin “giọng hát vàng” trong bài múa này sẽ cứu được tôi, còn có cứu hay không thì chưa biết…
“Son!” Ngân gằn giọng nhưng âm lượng bé.
“A! Là bài son!”
TÔI ĐÃ BIẾT!
Tôi giả bộ như mình đã biết đấy…
Bài “Son” là bài gì ấy nhỉ? Chắc về nhà phải cập nhật thêm kiến thức âm nhạc mới được.
Chúng tôi tập lại động tác của ngày hôm trước hai lượt. Đa số chúng nó đều quên nhưng tôi lại khá nhớ. Ừ. Tuy không múa dẻo múa đẹp nhưng trí nhớ tôi tốt
“Ok được rồi!” Cô Hồng phổ biến động tác mới: “Một phút tiếp theo của bài chỉ cần múa đôi, chúng mày thích tự chọn hay cô chọn?”
“Tự chọn cô ơi!” Chúng nó cùng đồng thanh.
Có nhiều đứa hướng ánh mắt mong ngóng đến Long và Ánh (có cả tôi). Đương nhiên rồi! long và Ánh vốn là một cặp mà, vả lại… Mệt bỏ m*! Được nghỉ tận một phút tức là chỉ cần tập đúng ba mươi giây nữa là hết bài.
QUÁ HỜI!
Bỗng, người trong cuộc là Trần Nguyễn Minh Long chậc lưỡi ba tiếng, nó tiến đến phía tôi, khóe môi hơi cong cong “Chúng mày nhìn tao với Ánh làm cái gì?” Nó túm lấy cổ áo sau gáy của tôi nhấc lên không khác gì nhấc một con cún rồi kéo tôi đến phía Quân, đồng thời nói: “Trong khi couple hiện đang nổi như cồn đang ở đây?”
Cái Ánh gật đầu lia lịa: “Đúng đúng! Bọn tao hết hot rồi chúng mày ơi! Thuyền cập bến rồi không cần đẩy nữa đâu!”
Quân ở đây, tôi phải giữ hình tượng một cô gái xinh đẹp, hiền lành, dễ thương. Nhưng hình như hổ không gầm lại tưởng là mèo con à?
Dù sao thì tôi vẫn phải giữ hình tượng. Nhịn, cứ nhịn đi khi còn có thể.
Cả người tôi run run, len lén nhìn Quân thì chỉ thấy nó tủm tỉm cười.
Quân ơi là Quân, mày mà còn cười nữa là tao lại tưởng bở mày thích múa đôi với tao mất!
Bỗng, nó nhìn xuống, hai ánh mắt của chúng tôi giao nhau, như bị chột dạ tôi liền quay ngoắt đi chỗ khác, tim tôi đập bình bịch bình bịch.
Chết thật! Cứ rơi vào cái lưới tình ái này là làm cái gì cũng sợ, là sợ rằng họ biết mình thích họ đấy.
“Quân ơi!” Tôi khẽ gọi.
“Tao đây.”
Đùuu! Không biết mấy đứa con gái khác ra sao chứ tôi sắp tan chảy rồi đây này!
“Tao đây.” Ôi! Sao nó lại ngọt như rót mật vào tai thế này? Tôi bị lọt hố của Hoàng Duy Quân, không thể nào bò ra được nữa rồi!
“Sao?”
Tôi cố bình tĩnh lại, mím môi hỏi “Múa đôi cùng tao nhé?”
“Mày thích thì gì cũng được.”
“…”
Ngân chạy ra ôm mặt tôi, nó phấn khích, hỏi “Ối! Sao mặt bé Chi của tao lại đỏ ửng thế này?”
Cả đội múa “Ồ!” lên, chúng nó lại bắt đầu nhao nhao”
“Mày nói cái gì mà má cái Chi nó đỏ ửng thế kia?”
“Mày làm gì mà “sư tử sáng tạo” biến thành “mèo sáng tạo” thế?” (“Sáng tạo” theo câu lạc bộ sáng tạo.)
“Mai lên trang nhất nha Chi!”
“Thích mà còn ngại gì nữa hả Chi?”
“Quân hiền lắm chị dâu ơi, đừng bắt nạt anh Quân của bọn em nhé!”
“…”
Đôi lúc mệt mỏi mà chẳng muốn nói ra đấy.
Đến cô Hồng cũng không tha cho chúng tôi: “Thế bao giờ chúng mày mới yêu nhau?”
“…”
“Cô!” Tôi nhìn cô đầy ai oán, sao cô Hồng cũng không khác gì chúng nó vậy?
Cô hỏi câu đấy thì em biết để mặt mũi vài đâu đây?
“Cô gì mà cô?” Cô Hồng ngắm tôi với Quân đang đứng cạnh nhau vài giây, tỏ ra tiếc tiếc: “Biết thế thuyết phục cả Minh Anh với Nam vào, rồi cho hai couple múa song song luôn nhỉ?”
Cô cũng biết chọn quá!
Cái Ánh thở dài: “Minh Anh có biệt danh là “Bông hoa tuyết” đấy cô, một là nó tự nguyện, chứ từ “thuyết phục” chỉ có Ngô Nhất Nam mới áp dụng được thôi cô ơi!”
Cả lũ chúng tôi lại có cái để phá lên cười, song, cô Hồng cũng gật gật đầu tán thành: “Công nhận, dù nó chẳng làm gì nhưng đúng trước nó cô cứ bị e rè đấy chúng mày ạ!”
“Đây là sát khí của hội thượng lưu đấy cô ạ!” Một đứa nào đó nói. Nhưng công nhận là đúng thật!
Ở đối diện tôi có một giọng nói chua ngoa, xéo xắt. “Sao phải tâng bốc nó như thế? Cũng chỉ biết vẽ thôi chứ chẳng biết làm cái gì nữa đâu cô ạ!” Còn nhấn mạnh vào “Chỉ biết vẽ”. Nhìn là biết con bé đấy ghét Minh Anh ra mặt, ưỡn a ưỡn ẹo, ngứa cả mắt!
Nó còn định nói thêm gì nữa nhưng tôi chặn họng: “Chẳng biết làm gì nữa” của mày ý là trang instagram ba triệu follower, 7.5 IELTS, 9.1 điểm trung bình học kỳ một ấy hả?”
“Thì nó dùng tiền mua…”
“Câm mồm!” Hơi bị quá đáng rồi đấy, thật sự là câu nói đấy d.e.o bác bỏ mọi công sức của cái Minh Anh còn gì?
“Mày…” Tôi tiến đến định cho con bé d.e.o biết điều này một bài học, nhưng Quân ở cạnh tôi ngăn lại: “Cô Hồng đang ở đây, nhịn một chút.”
*Phù!” Tôi lấy lại bình tĩnh, không để ý nó nữa.
Cô Hồng đang ở đây…
Không được chửi…
Không được đánh…
Ra cổng trưởng mình nói chuyện.
Tôi sôi máu lên một phần là do Minh Anh đã xem tôi là bạn của nó, một phần là hồi cấp hai tôi cũng bị một con bé cùng lớp nói là dùng tiền mua chuộc thành tích, tôi nhớ khi ấy tôi còn lấy nước lau bảng hất thẳng vào mặt nó rồi “combat” nó cơ mà.
Tôi và Quân đành chấp thuận theo lời cô Hồng, không biết Quân thế nào chứ tôi là tôi khá phấn khích, sướng sướng nha!
Những động tác đầu chỉ là tập giống nhau hoặc đối lập nhau. Nhiều nhất là chạm hai lòng bàn tay để xoay vòng tròn.
Tiếp đến – động tác gây ấn tượng đến khán giả, còn tôi thì chắc sẽ không thể nào mà quên nổi.
Và sau đây là vài lời mô tả của cô Hồng: “Bây giờ thế này nhá, Quân xổm xuống, cho cái Chi ngồi lên một bên vai, một tay của Quân giữ lấy một tay của Chi, tay còn lại giữ lấy eo nó, Quân đứng dậy để Chi lộn một vòng xuống, đáp đất an toàn là thành công.”
Tôi hiểu rồi!
KHÔNG LÀM!
Múa đôi với crush thì vui đấy, nhưng cứ yêu thương bản thân trước đã.
Chắc cô nhìn thấy mặt tôi tái hắn ra, hai chữ “phản đối” cứ như được vẽ lên trán, cô bắt đầu dở tài thuyết phục: “Chỉ còn động tác này là hết phần của bọn mày, những động tác cuối cô cho hai đứa mày với bọn con trai nghỉ.”
“Em bị tiền đình…”
“Tập nhiều là hết.”
“Em cứng.”
“Cứng thì uốn cho mềm!”
Tôi tỏ ra thẹn thùng: “Em yếu đuối lắm cô ơi!”
“Yếu đuối á?” Cái Ánh nhếch mép, liếc xéo tôi: “Năm ngoái bọn em đi chơi cuối cấp ở công viên Rồng dưới Hạ Long, có cái trò gì mà phi long thần tốc, một mình nó chơi hai hay ba lượt lận…”
Mọi ánh mắt ngạc nhiên đổ dồn về phía tôi, vấn đề là tôi không cãi được!
“Nhưng mà trò chơi đấy có dây đai an toàn.”
Cô Hồng nhìn tôi nhưng hếch cằm về phía Quân: “Quân sẽ là “dây đai an toàn” của Chi, ok?”
“…” Còn biết nói gì nữa?
________________
Cặp Long – Ánh khá thuận buồm xuôi gió nhỉ? ♪~(´ε` )