Khi Ấy, Năm 17 Tuổi - Kỳ Nữ Ánh Trăng - Chương 11: Tuyệt phẩm
…
…
Đm! Sao tôi cứ cảm giác trong người ngứa ngáy, nhồn nhột thế nào ấy nhể?
Nhìn lên, ánh mắt tuyệt đẹp của Hoàng Duy Quân vẫn chưa rời tôi nửa phân. Rất nhanh thôi, tôi không còn tập trung vào đôi mắt ấy nữa mà chính xác là tôi nhìn ra phía đằng sau của Quân, cất giọng gọi: “Vào đây đi, trốn ở ngoài lạnh lắm đấy!”
Quân không hiểu chuyện gì liền quay ra. Cùng lúc ấy, từ trong bóng tối mập mờ ánh vàng cam của đèn đường, “hai con người” nhiều chuyện dò dẫm đi vào. Coi cái mặt cười giả trân kinh khủng khiếp kìa! Đương nhiên không thể là ai khác ngoài Đỗ Minh Anh và Ngô Nhất Nam.
Hai đứa nó thản nhiên ngồi vào hai vị trí còn trống, Minh Anh ngồi cạnh tôi, Nam ngồi cạnh Quân, nói chung là tôi với Quân ngồi đối diện nhau, Minh Anh với Nam cũng ngồi đối diện nhau.
Hợp thế còn gì nữa? Hai cặp đôi hoàn cảnh.
Hình như ngay từ đầu chúng nó vẫn không chịu đi thì phải? Do vừa nãy đầu ông Nam lộ ra sau cánh cửa nên mới bị tôi phát hiện ra.
Ngô Nhất Nam, lần sau có lén lút nghe lén thì chuyên nghiệp hơn một chút nhé, thật thiếu kinh nghiệm!
Tôi hạ mắt, nhếch mày nhìn chúng nó, tôi đây đang đợi vài câu giải thích của hai đứa nó đấy. Lại quay ra nhìn Quân, trông mặt nó sốc không chịu nổi.
Đợi mãi, đợi mãi, chúng nó vẫn im bặt không lên tiếng. Nam thì đang nhìn vào khoảng không vô định, Minh Anh lại ung dung nghịch vài lọn tóc của nó. Ok, tôi sẽ coi như chúng nó đang không biết phải giải thích cái gì…
Thôi thì để bà đây gợi ý vậy!
Tôi vén mái tóc đen nhánh, mượt mà, đẹp đẽ đang buông xoã Minh Anh ra sau tai, bắt chước giọng khinh khỉnh thường ngày của nó: “Tưởng hai bạn đi ăn bánh cuốn nóng hả… “TIỂU Hoa Tuyết” của tớ?”
“Ờm…” Minh Anh mím môi, định lấy lí do nào đó để “tẩy trắng” nhưng chắc không nghĩ ra nổi nên nó tự nói thật lòng mình luôn: “Thì… “dưa” ngon thế chẳng lẽ không “ăn”? Chúng mày đi với nhau là đã có bao nhiêu chuyện để hóng rồi…”
“Nhưng mà…” Minh Anh trở lại giọng nhàn nhạt, nói xéo “đằng ấy”: “Hoàng Duy Quân, tao không tự luyến, tao chỉ nói thật thôi.”
“Ừ, bạn là nhất!” Quân nhăn mặt, xoa xoa thái dương: “Còn giờ thì tao đang không hiểu chuyện gì xảy ra đây?”
Tôi dựa lưng vào ghế, nhàn nhàn giải thích: “Bọn tao vừa đi tập văn nghệ về nên tiện ghé vào đây ăn luôn.”
Minh Anh và Nam liếc nhau “ồ…” Lên một tiếng, ồ theo cái kiểu mà: Chắc bố mày tin!
Nam lấy đũa trong ống đựng, một đôi cho ông í, một đôi cho Minh Anh. Ông Nam gắp một miếng thịt vào bát của Minh Anh, đồng thời kêu: “Chị ơi cho em hai cốc trà sữa nướng Đài Loan một cốc trân trâu trắng một cốc trân trâu đen size XL nhé?”
“Ok em!”
Ông Nam định gắp thêm một miếng thịt nữa nhưng bị tôi chặn đũa lại: “Không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn…”
Tôi chặn đũa ổng, ổng chặn họng tôi, híp mắt, cười gian: “Oh my god, có mấy người biết Trần Quỳnh Chi là gu của Hoàng Duy Quân nhỉ?”
Khụ khụ!
Cả tôi và Quân đều không hẹn mà cùng sặc nước, bắt đầu luống cuống. Tôi cười gượng gạo, giọng nói ngọt hẳn lên: “Thôi, dù sao trên bàn cũng nhiều đồ ăn, chúng tớ d.e.o… À! Chúng tớ không ăn hết nổi, các cậu ăn cùng cũng được.”
Nhìn hai cái bộ mặt đắc ý của chúng nó kìa…
GHÉT VL!
Cho tôi một lí do để không đè chúng nó xuống sàn đánh cho một trận đi!
Vậy là chúng nó thành công làm tôi d.e.o dám nhìn mặt Quân nữa rồi đấy…
Tiếp theo bọn tôi nói gì tôi cũng không nhớ nữa.
M* MẤY CON BÁO NÀY!
…
Rinh rinh rinh!
Tôi dừng xe lại, bình tĩnh lấy điện thoại ra, nhấn nghe cuộc gọi.
“Alo.”
“Đừng có mà ngủ quên!” Tôi nghe ra được giọng của cái Ngân, nó dở giọng hăm doạ tôi.
“…” Tôi nhìn xuống đồng hồ, còn năm phút nữa mới đến hai giờ, lại nhìn cổng trường cách đấy không xa, li tâm hơi giật giật: “Cứ thích ngủ đấy, đừng làm mất thời gian của tao!”
Tít tít tít! Tôi cúp máy.
Buổi tập văn nghệ tiếp theo tôi đã rút kinh nghiệm đến sớm hơn. Con bé cứ làm như hôm nào tôi cũng đến muộn vậy… Mà hình như là thế thật. Học buổi chiều trên trường hôm nào tôi mà chẳng đến muộn.
Trời lấm tấm vài hạt mưa nhưng so với mấy hôm trước đã ấm dần lên. Tôi dắt xe vào nhà gửi rồi nhanh chóng tiến đến bục sân khấu.
Tuy hôm nay đến đúng giờ nhưng chúng nó đã có mặt đầy đủ hết cả rồi. Trần Nguyễn Minh Long vỗ tay, trưng cái bộ mặt kiểu ngạc nhiên không thể tin nổi “không hề” giả trân: “Bạn Trần Quỳnh Chi hôm nay đến đúng giờ, 13:59 luôn này!”
Cả lũ đều cười ồ lên, thấp thoáng trong đám chúng nó, Hoàng Duy Quân đang ngồi chơi game với lũ bạn nên không để ý bên này. Mái tóc nó hơi rũ xuống, góc nghiêng tuyệt phẩm thật đấy!
Không xong rồi! Trần Quỳnh Chi, mày không được mê trai!
Nhưng mê trai là bản năng thì dừng lại kiểu gì được giờ?
“Chi!”
Tôi thoáng giật mình nhìn sang, hoá ra là cái Ánh. Nó đặt hai tay lên vai tôi, ghé sát tôi thì thầm: “Mày thấy em trai tao thế nào?”
Theo đó, tôi lại nhìn Quân: “Tuyệt phẩm…” Tôi vô thức nói ra những gì mình nghĩ.
Ánh mất vài giây để ngạc nhiên rồi tiếp tục nhử tôi: “Thích nó sao không nói?”
“Hả?”
Chết tiệt! Giờ tôi mới ý thức được cái Ánh nói cái gì vào tai tôi. Cơn nhột từ nãy tới giờ không để ý đột ngột ùa về khiến tôi rùng mình: “Hãi vãi l*n đấy Ánh ạ!”
Nó cười hì, khoé môi hơi cong lên, không giấu nổi sự gian sảo: “Mày ngắm Quân đến độ không để ý xung quanh đang xảy ra cái gì nữa ư?”
“Không!”
Tôi lập tức phủ nhận nhưng dường như điều đó đang khẳng định chắc nịch với Ánh.
“Mày có!”
“Không!”
“Có!”
“…” Tôi không cãi được, mệt mỏi thật đấy!
Tôi ngó nghiêng tìm người, vừa nãy còn khịa tôi cơ mà? con m* nó đâu mất rồi không biết?
A! Kia rồi: “Ê Long!” Tôi gọi lớn.
Nghe thấy, nó ung dung bước về phía hai bọn tôi. Tôi không hề gọi Ngân nhưng Ngân hóng chuyện cũng muốn qua đây coi thử.
“Có chuyện gì?” Một tay Long khoác lên vai Ánh, cái mặt vênh lên, hỏi.
“Dạy lại “con vợ” mày đi, nó…”
Nó cắt ngang lời tôi: “Là mày sai!” Long chỉ thẳng vào mặt tôi, khẳng định.
“…” Ủa? Ủa? Alo? “Đẹp trai mà sợ vợ hả mày?”
“Vậy là mày không biết rồi… ” Thẳng Long bắt đầu dở cái trình bắn rap thượng thừa của nó đấy:
“Ra đường anh là cá mập,
Về nhà anh là cá con,
Chúng nó bảo anh sợ vợ á?
Anh bảo chúng nó quá non!
Nhà nào mà chẳng có mái?
…”
“Im đi Long, nghe như c*t vậy Long ạ!” Cái Ánh bịt miệng thằng Long lại, nó cũng như chúng tôi, không thấm nổi!
Đúng là… Rap Việt “bỏ lỡ một nhân tài”!
Ngân mất kiên nhẫn, nửa đùa nửa thật hỏi: “Thế mày vừa nói cái gì?”
“Không hề!” Tôi lập tức phủ nhận, quay đi chỗ khác vỡ như không có chuyện gì xảy ra “Chúng nó nghe nhầm thôi chứ tao có nói gì đâu?”
“Hẳn là nghe nhầm á?” Ánh áp sát tôi, thì thầm. Song, nó lấy chiếc điện thoại ra tìm gì đó…
Ê! Đoạn này tôi thấy cái điềm gì đó rồi nha!
Tôi vội túm lấy điện thoại của nó tắt âm thanh đi. Ai lại chơi ghi âm vậy Lê Ngọc Ánh?
“Hoá ra là vậy…” Ngân cười ranh mãnh, ngân dài từng chữ, từng chữ.
Tôi ngó nghiêng xung quanh, Trần Nguyễn Minh Long đã quay trở lại chỗ của hội thằng Khoa với Quân và một số thằng khác, cũng may cái thằng lắm mồm nhất không nghe thấy, nếu không thì chắc cả khối sẽ nghe được đoạn ghi âm này mất.
Chắc Hoàng Duy Quân chưa chú ý đến đâu…
______________
Chap này hơi ít thính, chap sau sẽ nhiều thính. (´ . .̫ . ’)