Khi Ánh Dương Mỉm Cười - Dana Lê - Chương 29
Lịch trình hôm nay diễn ra khá bận rộn.
Buổi sáng, mọi người trong đoàn rời khỏi đảo Hòn Tằm để quay lại đất liền. Sau khoảng thời gian được ngâm mình thỏa thích dưới làn nước trong xanh mát lạnh ở bãi biển Dốc Lết – một trong những bãi biển đẹp nhất của tỉnh Khánh Hòa, mọi người bắt đầu di chuyển đến địa điểm tiếp theo.
“Bây giờ các bạn hãy cùng tôi lắng động cảm xúc của mình để chiêm ngưỡng quần thể kiến trúc đặc biệt của Tháp Bà Ponagar nhé. Xin mời!” An Di tự tin mỉm cười hướng dẫn mọi người tiến vào bên trong.
Tháp Bà Ponagar được xem là đặc trưng văn hóa tôn giáo cổ ở Nha Trang. Ngôi đền này được xây dựng ở thời kỳ đạo Hindu đang cường thịnh và là một Di sản Văn hóa Chăm Pa lớn nhất tại Việt Nam tính đến thời điểm hiện tại. Tổng thể kiến trúc của Tháp Bà Ponagar được chia làm ba khu chính gồm: Khu vực Tháp Cổng, khu tiền đình Mandapa và cuối cùng là khu đền tháp.
Thông qua những thông tin mà An Di chia sẻ, mọi người không khỏi tập trung vào lời hướng dẫn của cô. Họ hứng thú cùng nhau khám phá những nét kiến trúc đặc sắc thời Chăm Pa cổ. Từng câu chuyện, từng hình ảnh thông qua lời kể như đang hiện ra một cách chân thực trước mắt họ.
An Di để thời gian cho mọi người tự do khám phá và chụp ảnh lưu niệm. Lúc này, cô bước chậm rãi về phía Dương Minh, anh đang đứng ở Tháp Đông Bắc, cũng là tháp cao nhất của toàn bộ khu di tích này.
“Hình như anh rất thích chụp ảnh?” An Di không khỏi thắc mắc khi chú ý tới hành động của Dương Minh trong hai ngày nay.
“Đúng vậy.” Dương Minh gật đầu xác nhận: “Tôi thích lưu lại những khoảnh khắc tôi đã trải qua trong cuộc đời mình.”
Nói đến đây, anh chàng hơi ngừng lại. Thấy cô gái nào đó đang nhướng mày nhìn mình anh cũng không ngần ngại hướng ống kính về phía cô bấm chụp vài tấm.
“…”
An Di kêu lên một tiếng đồng thời vội lấy tay che ngang mặt mình.
“Sao lại che mặt?” Dương Minh không vui nhíu mày.
“Tôi không thích chụp ảnh khi chưa chuẩn bị.”
“Nhưng mà vẫn đẹp.” Dương Minh nhìn những bức ảnh mình vừa chụp được thành thật trả lời.
“Ha ha.. Cái này thì anh nói đúng.” An Di cười ha hả tự nhiên đáp: “Đứng ở nơi này có thể nhìn toàn cảnh Thành phố Nha Trang, anh thấy thế nào? Có phải rất đẹp hay không?”
“Đúng là.. rất đẹp!” Lúc nói câu này ánh mắt của Dương Minh vẫn không rời khỏi gương mặt của cô gái đang đứng bên cạnh.
A.. Đúng là rất đẹp?
Anh ta dùng ánh mắt đó, giọng điệu đó nói ra một câu như thế..
Này là đang muốn ám chỉ gì sao?
Hay do mình nhạy cảm quá chăng?
Thử một lần xem sao.
Như có một tia sáng vừa lóe ngang qua, An Di bật cười thật to sau đó rất nhanh liền đánh mắt nhìn sang hướng khác: “Anh.. anh về Việt Nam là đi du lịch hay có việc? Anh sẽ ở lại trong bao lâu?”
Dương Minh cũng không hề giấu giếm, anh thành thật trả lời: “Tôi về có việc. Chắc lần này sẽ ở lại Việt Nam hơi lâu.”
“Ồ! Mà.. anh có biết gì không?” An Di đột nhiên híp mắt tỏ vẻ bí hiểm nhìn Dương Minh từ trên xuống dưới.
“Biết gì?”
“Ừ thì.. tôi cảm thấy, anh là một người rất quyết đoán. Tôi có cảm giác anh đang mang trong mình một quyết tâm rất lớn và anh chắc chắn sẽ làm mọi thứ để đạt được điều đó.”
Nghe những lời cô gái nói, phản ứng đầu tiên của Dương Minh là ngạc nhiên. Tiếp sau đó là chuyển từ ngạc nhiên sang vẻ mặt hứng thú trông thấy.
Chả lẽ mình bị phát hiện rồi?
Làm sao có thể.
Hay là cô ấy đang thử mình?
Cũng không đúng lắm!
“Cô còn có khả năng bói toán nữa sao?” Dương Minh mở miệng thăm dò.
“Ha ha.. Làm gì có. Cái này không phải là bói toán. Nói như thế nào nhỉ? Ừ thì xem như đó là một khả năng đặc biệt đi. Tóm lại tôi có thể đoán ra được tính cách của một người trong lần tiếp xúc đầu tiên. Cảm giác đối với anh là tôi nhìn thấy được trong lần đầu chúng ta va vào nhau ở trước cổng trường.”
Nói xong lời này, An Di đảo mắt nhìn chăm chú vào từng biểu cảm hiện lên trên gương mặt tuấn tú của Dương Minh.
Quái lạ!
Sao lại không nhìn ra được?
Trước giờ, An Di luôn là người rất nhạy bén trong quan sát. Thậm chí đối với một số người cô chỉ cần liếc mắt vài giây đã có thể nhìn ra bản chất con người thật của họ như thế nào.
Điều này giúp ích cho cô rất nhiều trong giao tiếp cũng như cuộc sống. Mà bản thân cô cũng luôn tự tin vào ánh mắt nhìn người của mình. Ấy thề mà lần này thử nghiệm của cô trên người Dương Minh lại thất bại.
Người đàn ông trước mặt này khiến cho cô có cảm giác vô cùng nguy hiểm. Lý trí của cô mách bảo cô không nên đến gần anh ta, không nên vượt quá giới hạn an toàn cô nên có. Nhưng mà tận sâu nơi trái tim cô lại rất muốn tìm hiểu về anh, rất muốn chạm vào anh.
Những lần xuất hiện trước mặt cô anh đều mang một dáng vẻ khác nhau đồng thời nội tâm trong anh cũng có chiều hướng thay đổi rõ rệt. Cô không thể nhìn thấu được suy nghĩ của anh. Cứ như thể cô càng muốn tìm hiểu anh lại càng tìm cách che giấu đi.
Khiến cô tò mò khiến cô từng bước lún sâu hơn.
Sau một lúc im lặng, Dương Minh đột nhiên có phản ứng. Anh tiến lên một bước rút ngắn khoảng cách với An Di. Đầu anh cúi thấp, bắt buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
“Nói cho tôi biết, cô có nhìn thấy điều tôi đang mong muốn hay không?” Một giọng nói trầm khàn vang lên hoàn toàn khác xa với giọng nói êm dịu dễ nghe thường ngày của anh.
“Tôi..”
An Di không thể nào thoát ra khỏi ánh mắt vô cùng có tính xâm chiếm của anh. Cả thể xác lẫn linh hồn của cô đều bị đắm chìm trong đôi mắt đó.
Đáng chết! Chơi ngu rồi!
“Tôi.. tuy tôi không biết anh đang mong muốn điều gì nhưng tôi biết rất rõ điều tôi đang mong muốn. Chúng ta.. vẫn là nên di chuyển đến địa điểm tiếp theo thôi.”
Dứt lời, nhân lúc Dương Minh vẫn chưa kịp tiêu hóa lời nói của cô, An Di rất nhanh liền nhắm mắt lại.
Người này tốt nhất vẫn là không nên chọc vào.
Đi thôi đi thôi.
Không thèm chú ý tới ai kia, An Di lùi ra sau một bước kéo dài khoảng cách giữa hai người. Sau đó cô vô cùng tự nhiên mỉm cười lướt ngang qua người anh như một cơn gió.
Dương Minh đứng hình trong ba giây nhưng cũng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ mặt như bình thường.
An Di em giỏi lắm! Chính em bắt đầu trước rồi sau đó lại muốn bỏ chạy.
Muốn chạy? Cả đời này em cũng không thoát khỏi tay tôi.
Nhìn theo hướng cô gái rời đi, Dương Minh khẽ nâng khóe môi, trên mặt anh treo lên một nụ cười, một nụ cười dành cho người chiến thắng.
* * *
Buổi tối.
An Di ngồi trong phòng khách sạn, cô đang loay hoay rửa và bôi thuốc lên vết thương ở chân của mình.
Có lẽ do hôm nay đi đến nhiều nơi lại mang giày boot cao nên chỗ bị đau sưng lên rõ to. Mặc dù cảm nhận được cơn đau nhưng trong lúc làm việc An Di vẫn cố gắng tỏ ra bình thường cốt là không muốn những vị du khách của mình chú ý đến.
“Cốc.. cốc.. cốc..”
Phía bên ngoài, có tiếng gõ cửa phòng.
An Di vội thu dọn mọi thứ ngăn nắp trở lại, cô buông lỏng hai chân kéo chiếc váy dài che đi miệng vết thương.
“Ai đấy?” Cô gái lên tiếng hỏi.
“Là tôi, Dương Minh.” Dương Minh dứt khoát trả lời.
“Cửa không khóa, anh vào đi.”
“Ừm.” Nói rồi Dương Minh đẩy cửa bước vào.
Đập vào mắt anh là hình ảnh một cô gái nhỏ nhắn đang ngồi ở mép giường, trước mặt cô là chiếc ghế sofa đơn, trên môi là nụ cười tươi như nụ hoa mới nở.
“Chân của cô không sao chứ?” Dương Minh hỏi thẳng vào vấn đề.
Cô nhóc này thật không để người ta an tâm được mà. Tình trạng của bản thân cũng không tự biết hay sao? Cả ngày hôm nay đi bộ nhiều như thế, lại còn mang giày cao gót. Có dùng đầu gối để nghĩ anh cũng biết vết thương của cô bây giờ trông như thế nào.
“À.. Tôi không sao.” An Di tự nhiên đáp.
Không sao?
Lại còn nói dối.
Dương Minh như có như không nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, anh từ từ tiến đến trước mặt cô, vừa đi vừa nói: “Tôi nghĩ vết thương đã sưng trở lại. Để chân lên đây tôi xem nào.”
Anh chỉ tay lên chiếc ghế sofa trước mặt cô, giọng nói mang theo vài phần uy áp.
Đây là đang ra lệnh?
An Di cảm thấy hơi buồn cười, cô nghiêng đầu nhìn anh có chút không thoải mái: “Không cần đâu, tôi đã bảo là không sao mà.”
Dương Minh không trả lời, anh im lặng nhìn An Di. Một giây kế tiếp anh bất ngờ ngồi xổm trước mặt cô trong nháy mắt đưa tay ra nắm lấy cổ chân cô đặt lên ghế sofa. Toàn bộ quá trình không có lấy một động tác dư thừa nào.
“Anh..” An Di trố mắt nghẹn họng không nói nên lời.
Ngược lại với cô, Dương Minh vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh cúi đầu nhìn thật kĩ vết thương trên mép bàn chân cô, khuôn mặt không ngừng biến hóa từ lo lắng đến tức giận.
Cảm giác được bầu không khí như giảm xuống mấy độ, sống lưng An Di lập tức căng cứng, cô vừa định mở miệng nói gì đó lại bị giọng nói lạnh như băng của anh cắt ngang.
“Sưng to thế này mà còn bảo không sao? Vậy mà cô còn cố chịu đựng cả ngày hôm nay?”
“À.. Haha, tuy nhìn có hơi sưng một tí nhưng quả thật không sao.”
Đại ca à! Sưng cũng là vết thương của tôi sưng, đau cũng là tôi đau đây này, anh dùng khuôn mặt như đánh mất cả thế giới nhìn tôi là sao chứ?
“Cô còn để dính nước?” Dương Minh tiếp tục chất vấn.
“Là do lúc nãy tắm sơ ý đụng phải.”
“Vậy thì đừng tắm.”
“…”
“A cái gì mà a?” Dương Minh đặt chân cô xuống sau đó thở dài một hơi: “Đã bôi thuốc chưa?”
“Bôi thuốc rồi. Vừa mới bôi xong thì anh vào tới.” An Di thành thật đáp lời.
Lúc này, Dương Minh mới hài lòng gật đầu đứng thẳng người.
“Cẩn thận một chút. Cô đau.. tôi xót.”
“Hả?” An Di vừa mới bình tĩnh trở lại, nghe câu nói của người nào đó khuôn mặt cô bất giác đỏ bừng lên.
A a a a..
Mình một lần nữa bị anh ta thả thính sao?
Tôi đau thì có liên quan gì đến anh mà anh xót cơ chứ.
Ăn nói lung tung!
Nhìn lấy biểu cảm biến hóa trên gương mặt cô gái, Dương Minh không nhịn được bật cười.
Cơ mà, nụ cười kia còn có lực sát thương hơn câu nói vừa rồi gấp trăm lần. Giờ phút này, đối diện với nụ cười nhưng ánh nắng trưa hè tỏa ra bốn phía, An Di đã hoàn toàn đờ đẫn.
Đẹp.. đẹp trai quá!
“Cô ngồi yên trong phòng đợi tôi. Tôi đi rồi quay lại ngay.”
Bỏ lại một câu Dương Minh lập tức xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của Dương Minh, An Di vô thức đưa tay chạm nhẹ lên ngực trái của mình.
Đây là.. rung động rồi sao?
Làm sao có thể?
Chắc là lâu quá không yêu đương nên mới dễ dàng bị người ta trêu ghẹo như thế.
Thôi bỏ đi. Sau khi kết thúc tour mọi thứ cũng sẽ nhanh chóng biến mất.
Đúng! Sẽ nhanh chóng biến mất thôi.