Khi Ánh Dương Mỉm Cười - Dana Lê - Chương 27
An Di từ từ thả bộ một mình trên nền cát mát lạnh bằng chân trần, cảm giác trong cô lúc này thật tuyệt. Có lẽ về đêm cũng là lúc tâm tình con người ta trở nên mẫn cảm nhất.
Cô vừa đi vừa đảo mắt thoáng nhìn xung quanh, đâu đó một vài đôi trai gái yêu nhau đang ngồi kề vai tâm tình lãng mạn. Nhìn họ tay trong tay, cùng nhau cười cười nói nói, cùng trao cho nhau những nụ hôn ấm áp, trong lòng An Di không giấu nổi đôi chút ghen tị.
Ha ha với bầu không khí trong lành như thế này, ánh đèn đường mờ ảo, tiếng sóng biển rì rào ấy vậy mà cô lại đi dạo một mình.. Này có phải là mười phần đáng tiếc?
An Di thoáng suy nghĩ vu vơ sau đó lại bật cười trong vô thức.
Hôm nay cô bị sao thế này?
Sao cô lại dễ dàng để chuyện tình cảm chi phối suy nghĩ của mình đến thế? Phải chăng cô cũng muốn yêu đương rồi đúng không?
Nhưng mà.. cô yêu đương với ai đây? Người cô mong nhớ cô vẫn chưa tìm lại được. Mười tám năm rồi anh cũng chưa một lần quay lại gặp cô.
An Di thở dài một hơi trong đó còn kèm theo cả sự tuyệt vọng của một người con gái. Cũng chỉ khi ở một mình trong đêm đen, cô mới dám bộc lộ ra vẻ mặt này của mình.
Không sao!
Anh không đi tìm em vậy thì để em đi tìm anh.
Dù câu trả lời của anh có như thế nào, em vẫn mỉm cười chấp nhận.
Chỉ là.. bản thân em cố chấp muốn gặp anh một lần. Để anh biết rằng, suốt mười tám năm qua anh vẫn luôn tồn tại trong tâm trí của em, không một giây một khắc lãng quên.
“Thì ra cô ở đây.”
Từ phía sau, một giọng nói ấm áp dễ nghe bất ngờ vang lên. An Di thoáng giật mình theo phản xạ quay đầu nhìn lại.
“Dương Minh!” An Di buột miệng gọi tên anh.
Dương Minh không trả lời chỉ đứng nơi đó mỉm cười nhìn cô.
An Di ngẩng đầu, ánh mắt không tự chủ được dán chặt trên người anh ta.
Người đàn ông này, mỗi một lần xuất hiện lại đem đến cho cô những cung bậc cảm xúc khác nhau.
Lần đầu tiên gặp mặt, trông anh chỉn chu đến từng chi tiết nhỏ. Quần áo được cắt may tỉ mỉ, đầu tóc được chải chuốt gọn gàng, trông không khác nào một vị tổng tài bá đạo bước ra từ cuốn tiểu thuyết ngôn tình cô thường hay đọc mỗi đêm.
Lần thứ hai gặp lại, anh như hoàn toàn biến thành một con người khác. Nhìn anh có vẻ trẻ trung hơn, nhiệt huyết hơn, quan trong nhất là bức tường thành anh cố gắng tạo nên dường như chỉ còn lại phân nửa.
Đến bây giờ, khi anh một lần nữa xuất hiện trước mắt cô. Chỉ với một bộ quần áo đơn sắc trắng, chỉ với một mái tóc để lõa xõa tùy ý và nụ cười nhàn nhạt như gió xuân trên môi.. cảm giác anh mang đến cho cô không ngờ lại ấm áp đến vậy.
Giờ đây, ngay khoảnh khắc này, bức tường thành ngăn cách trước đó cô cảm nhận được đã hoàn toàn bị anh hung hăng phá nát.
Là cô cảm nhận sai sao?
Hay bản thân anh cũng đang muốn tiến thêm một bước?
Thấy cô gái ngẩn ngơ nhìn mình không nói lời nào, Dương Minh hơi nhíu mày nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống bên cạnh cô: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
“À.. Tự dưng cảm thấy anh giống như..” An Di vô thức đáp lại.
“Giống như gì?”
“Giống như.. tắc kè hoa.” An Di cứ như thể bị thôi miên, hoàn toàn trả lời theo phản xạ.
“Hửm? Tắc kè hoa?”
Dương Minh mang một bộ ngoài ý muốn, anh không ngờ đến cô nhóc này lại hình dung về anh như thế.
Ha.. Tắc kè hoa? Đây là kiểu so sánh quỷ quái gì?
Một bộ mặt không vui cùng đôi mắt sắc lạnh phóng thẳng về phía cô gái, âm thanh ấm áp dễ nghe giờ đây lại như mang theo vài phần uy hiếp: “Nói lại một lần nữa.”
An Di trong nháy mắt bị thanh âm khàn khàn đáng sợ kia của người đàn ông bên cạnh làm cho tâm trí tỉnh táo lại mấy phần. Cô vội đưa hai tay bịt kín miệng lo lắng nhìn anh lắc lắc đầu.
Chết rồi! Chết rồi!
Mình bị sao thế này? Sao có thể nói ra những lời như thế?
Anh ta đang nổi giận sao?
Ôi thật không ngờ cũng có ngày mình bị sắc đẹp mê hoặc đến nỗi nói năng lung tung.
“Không.. không phải. Ý của tôi là..” An Di cố gắng vận dụng khả năng nhạy bén của mình để cứu vãn tình huống lúc này: “Anh.. anh là một người muôn màu muôn vẻ, à là một người thiên biến vạn hóa.”
Trong lúc cấp bách, vốn từ ngữ của An Di lại eo hẹp đến mức đáng thương. Dường như cô càng giải thích lại càng khiến cho vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh đen thêm mấy phần.
Cuối cùng, cô nàng bất lực cúi đầu như một đứa trẻ vừa phạm phải lỗi lầm đang chờ chịu phạt: “Tôi xin lỗi!”
Trái ngược với những gì An Di đang nghĩ, người đàn ông bên cạnh bỗng phá lên cười, giọng cười giòn giã như xua tan hết những lo lắng bất an trong lòng cô gái.
“Anh.. anh không nổi giận?” An Di dè dặt đặt câu hỏi.
“Tại sao tôi phải nổi giận?” Dương Minh đưa mắt nhìn cô, trong ánh mắt anh nhưng có thêm vài tia thâm tình: “Cô cũng không cần phải dè chừng tôi như thế. Tôi đâu có ăn thịt cô.”
“A.. nhưng tôi đã nói những lời không nên nói.”
“Thế thì đã sao? Tôi không quan tâm.” Dương Minh hơi ngừng lại, híp mắt tỏ ra đầy hứng thú: “Nhưng mà tại sao lại nói tôi giống tắc kè hoa?”
“À.. cái đó..” An Di lúng túng đưa tay gãi gãi đầu bất đắc dĩ chỉ đành nói sự thật: “Là vì mỗi lần anh xuất hiện đều mang một dáng vẻ khác nhau, thậm chí tôi còn đang thắc mắc những người tôi đã gặp có phải là cùng một người.”
“Là cùng một người.” Dương Minh tốt bụng xác nhận lại một lần: “Tôi là Trịnh Dương Minh.”
“Ồ!” An Di cảm thán kêu lên một tiếng sau đó cúi đầu không nói thêm gì.
Anh chàng này cũng quá mức trung thực a. Đúng là một người thú vị.
“Sao lại không rủ tôi cùng đi?” Dương Minh bất ngờ hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Hả? Rủ đi đâu?” An Di ngu người nhìn anh hỏi lại. Cô đây hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của anh à nha.
“Ngắm biển đêm.” Dương Minh thờ ơ phun ra ba chữ.
Không ngờ tới Dương Minh sẽ trả lời như thế, An Di ngơ ngác tròn mắt nhìn anh.
Ngắm biển đêm?
Cô tự dưng chạy sang phòng anh rủ anh cùng đi ngắm biển đêm? Cô có điên mới làm như thế nhé.
Nhìn vẻ mặt của cô gái bên cạnh, Dương Minh nghiêng đầu như có như không mở miệng nhắc nhở: “Hình như có ai đó đã nói với tôi, từ giờ cho đến hết chuyến đi nhất định phải theo sát tôi. Cô có biết là ai không?”
“A..” An Di nghẹn họng trân trối.
Còn hỏi cô có biết là ai không?
Lời này không phải lúc tối không tìm được anh hoảng quá cô đã nói ra sao? Không ngờ tới anh ta vẫn còn nhớ.
“Đúng là tôi đã nói như thế.” An Di thẳng thắn thừa nhận: “Nhưng thấy thời gian cũng trễ rồi, không muốn làm phiền đến anh nghỉ ngơi nên tôi đã đi một mình.”
“Tôi không ngủ được.” Dương Minh nhàn nhạt đáp.
“Hả?”
“Tôi không ngủ được. Chắc là do lạ chỗ.” Dương Minh nhìn sâu vào đôi mắt to tròn của cô gái nói ra hết ý tứ của mình.
“Ưm, tôi cũng vậy.”
Không nghĩ đến bầu không khí lúc hai người ở bên nhau lại hòa hợp như vậy. Thật giống như khiến con người ta có thể dễ dàng mở rộng lòng mình.
An Di mơ màng phóng tầm mắt nhìn về phía biển đêm vô tận, lời nói nơi cửa miệng vô thức vang lên: “Anh có thích biển không? Sao lại đi du lịch một mình?”
Dương Minh cũng hướng tầm mắt về phía biển, giọng nói lại đặc biệt dễ nghe: “Tôi thích rất nhiều nơi không riêng gì biển. Còn lý do tại sao lại đi du lịch một mình, câu trả lời rất đơn giản vì tôi không có bạn đồng hành.”
“Ồ!” An Di nhướng mày nghiêng đầu nhìn Dương Minh: “Tôi nghĩ người như anh chắc chắn sẽ có nhiều cô xin làm bạn đồng hành mới phải?”
“Nhưng tôi lại không nhìn thấy ai thích hợp làm bạn đồng hành với tôi trong số đó. Tôi vẫn đang đi tìm người thích hợp với mình và.. hình như tôi tìm được rồi.”
Cùng với câu nói của Dương Minh, đôi mắt của An Di càng trừng to hơn.
Người.. người thích hợp?
Tìm được rồi?
Này là có ý gì?
Không để cô gái nghĩ ngợi lâu thêm, Dương Minh tiếp tục mở miệng:
“Thật ra.. tôi thích đi biển với người tôi yêu. Bất quá, bây giờ được cùng một cô gái xinh đẹp như cô ngồi ngắm biển đêm.. đây quả thật là một điều rất may mắn với tôi. Lâu rồi tôi chưa có cảm giác thư thái như thế này.”
Dương Minh không nói dối.
Anh là đang nói thật.
Đã từ rất lâu rồi anh chưa trải lòng mình với bất kì ai. Thậm chí suốt mấy năm nay anh còn chưa có lấy một người phụ nữ nào bên cạnh. Anh không phải là không thích phụ nữ như mẹ anh lo lắng, anh xác định rất rõ tính hướng của mình, chỉ là anh chưa tìm thấy ai khiến anh có đủ hứng thú để theo đuổi. Cho đến khi cô xuất hiện.
Nghe câu nói của Dương Minh, An Di dường như cũng hiểu thêm đôi phần về tính cách con người anh, cô khẽ mỉm cười, ánh mắt trìu mến không chút do dự nhìn thẳng vào đôi mắt đen tuyền của anh: “Anh đừng nghĩ như vậy, đây là công việc của tôi nên anh không cần phải cảm thấy may mắn vì điều đó. Thật ra, trước khi chúng ta khởi hành tôi đã rất lo lắng. Tôi không biết mọi người sẽ có nhận xét về tôi như thế nào, không biết bản thân của mình có làm tốt nhiệm vụ lần này hay không? Giờ đây nghe được những lời tâm sự của anh, tôi cảm thấy rất vui. Ít nhất tôi đã thực sự có ích với một người.”
“Cô đã làm rất tốt.” Dương Minh nhẹ nhàng khích lệ cô: “Với kinh nghiệm như thế này chắc cô đã hướng dẫn lâu năm rồi nhỉ?”
“Anh nghĩ như thế sao? Không phải đâu, tôi chỉ vừa mới đi làm được hơn một tuần, hiện tại vẫn còn đang là nhân viên thực tập đấy.”
“Thật sao?”
“Ưm. Anh không tin? Thật ra tất cả những kiến thức tôi có được một phần là do đi tour thực tế khi còn ngồi trên ghế nhà trường, phần còn lại do tôi tìm hiểu thông tin trên mạng xã hội rồi tự đúc kết thành kinh nghiệm cho riêng mình. Tôi nhớ lúc trưa đã từng nói với anh trí nhớ của tôi rất tốt.. đúng không?”
“Ừ. Tôi nhớ. Thì ra là vậy.”
Ngồi nói chuyện với nhau một lúc, những tâm sự đè nén tận sâu nơi đáy lòng hai bạn trẻ dường như cũng miễn cưỡng trút ra hết.
Hóa ra khi mở lòng mình với người khác.. cảm giác lại dễ chịu đến như vậy.
Ngồi lâu, An Di cũng cảm thấy có chút vô vị. Cô khẽ mỉm cười, đứng dậy hít một hơi thật sâu sau đó cúi đầu nói với người đàn ông bên cạnh: “Đi dạo một chút chứ?”
Nói rồi cô tự nhiên chìa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra trước mặt anh.
Dương Minh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen như màu biển cả trong phút chốc như xẹt qua một tia sáng trắng. Anh cũng mỉm cười nắm lấy bàn tay cô dứt khoát đứng dậy.
Hai người bước đi chầm chậm bên nhau trên nền cát mát lạnh. Phía xa xa, ánh sáng của ngọn hải đăng đêm nay như đặc biệt sáng hơn mọi ngày, đem bóng hình của đôi bạn trẻ in hằn trên mặt cát mịn, lưu giữ thật sâu những giây phút họ ở bên nhau.
Bất chợt, một cơn gió biển vô tình thổi ngang qua, cô gái nhỏ khẽ rùng mình vì lạnh vội vàng choàng hai tay xoa xoa bờ vai thon gầy của mình.
Hành động của cô rơi vào tầm mắt Dương Minh. Anh thản nhiên không chút do dự cởi áo khoác trên người mình ra, tiến một bước choàng lên đôi vai của cô gái trước mặt.
An Di chưa kịp hết bất ngờ vì hành động của Dương Minh, bên tai cô đã nghe tiếng anh thỏ thẻ: “Cô dùng tạm cái này nhé.”
An Di không dám xoay đầu nhìn lại. Cô sợ ở khoảng cách này sẽ chạm vào ánh mắt của anh, cô không muốn bản thân mình một lần nữa trở nên lúng túng. Bất đắc dĩ, cô khẽ gật đầu nhỏ giọng như thầm thì: “Cảm ơn anh! Cũng khuya rồi, chúng ta về thôi.”
“Đồng ý.” Nhìn vành tai đã ửng đỏ của cô gái, Dương Minh hài lòng đáp lại lời cô.
Hai người lại đi bên nhau, chẳng ai nói với ai lời nào.
“Ây da.”