Khi Ánh Dương Mỉm Cười - Dana Lê - Chương 25
Anh không hiểu tại sao gần đây bản tính của mình lại thay đổi nhiều như thế. Chỉ cần là việc liên quan đến An Di dù lớn hay nhỏ, dù vô tình hay cố ý đều có thể dễ dàng khiến anh mất khống chế.
Từ ngày bắt gặp Hoàng Đăng và An Di vui vẻ bên nhau, trong lòng Dương Minh như có một ngọn lửa được nhóm lên. Ngọn lửa ấy cứ như vậy cháy âm ỉ, lâu lâu lại bùng phát lên đem lục phủ ngũ tạng của anh thiêu đốt thành tro bụi.
Cố tình vặn nước thật lớn, Dương Minh đưa tay miết thật chặt mi tâm của mình, vừa nghĩ đến khả năng An Di có thể bị người khác cướp đi, đầu anh lại đau như búa bổ.
Tình trạng này của anh đã kéo dài được vài ngày, anh cũng không biết chính xác nguyên nhân vì sao.
Chả lẽ là bệnh cũ tái phát?
Cũng không đúng. Rất lâu rồi anh không bị đau như thế này. Lâu đến nỗi anh còn không nhớ được chuyện xảy ra là từ bao giờ.
Mất một lúc để điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Dương Minh hít thở thật sâu dùng khăn giấy lau khô mặt và tay sau đó dứt khoát xoay người rời khỏi nhà vệ sinh.
Đi ra từ nhà vệ sinh nam, bước chân của Dương Minh bỗng dưng khựng lại.
Tầm mắt của anh dừng ở bồn rửa tay nằm sát cửa ra vào, trên đó có một chiếc điện thoại di động.
Mà chiếc điện thoại này anh lại cảm thấy có chút quen mắt.
Suy nghĩ một lúc, Dương Minh tiến đến bên bồn rửa tay, anh tùy ý đem điện thoại cầm lên, ngón tay vô tình trượt lên màn hình một cái. Lập tức khuôn mặt xinh xắn của cô gái nào đó cứ thế hiện ra trong tầm mắt anh.
Anh đoán không sai, là điện thoại của An Di.
Cô nhóc này, cũng có lúc hậu đậu như thế.
Vừa nghĩ, Dương Minh vừa bước ra ngoài.
“Ting.. ting.. ting..”
Lúc này, chiếc điện thoại trên tay Dương Minh kêu lên ba tiếng báo có tin nhắn gửi đến. Không ngăn được sự tò mò, anh khẽ liếc mắt nhìn xuống màn hình điện thoại đang sáng đèn. Từng dòng tin nhắn hiện lên đập vào mắt anh.
Hoàng Đăng: [Em đang làm gì vậy? ]
Hoàng Đăng: [Em đi tới đâu rồi? ]
Hoàng Đăng: [Đã ăn trưa chưa? ]
Bước chân của Dương Minh một lần nữa khựng lại, khuôn mặt vốn thờ ơ lãnh đạm trong nháy mắt trở nên âm trầm, không khí xung quanh thoáng cái cũng ngột ngạt đến mức hít thở không thông.
Hoàng Đăng?
Lại là cậu.
Nhắn tin hỏi han thân mật như vậy.. Thật ra mối quan hệ của hai người là gì?
Hoàng Đăng! Tại sao không là ai khác mà nhất định phải là cậu?
“Anh.. làm sao vậy?”
Tiếng nói dịu dàng của An Di bất ngờ vang lên.
Thật ra An Di đã xuất hiện ở đó được một lúc, thấy Dương Minh đứng chắn trước cửa ra vào cô cũng không tiện lên tiếng, chỉ đành âm thầm chờ anh bước ra. Cơ mà, càng ngày cô lại cảm thấy trên người anh ta có cái gì đó không đúng lắm. Khí tức đáng sợ tỏa ra từ người đàn ông kia khiến cô gái nhỏ bất giác lạnh cả sống lưng, mà sắc mặt anh ta giờ phút này cũng không được tốt thì phải.
Này! Anh ta là đang tức giận sao?
Đáng sợ quá đi mất!
Nhưng mà anh ta là du khách của cô nha.. Cô bỏ đi cũng không hay cho lắm.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Dương Minh chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, nét âm trầm trên khuôn mặt anh tựa như thủy triều bất ngờ xuất hiện rồi cũng rất nhanh biến mất bên trong lòng đại dương sâu thẳm mênh mông.
“Tôi không sao?” Anh vừa nói vừa mỉm cười chìa tay ra trước mặt cô: “Điện thoại của cô, đúng không?”
An Di mới vừa rồi không tìm thấy điện thoại, nghĩ mình bỏ quên trên bồn rửa tay trong nhà vệ sinh nên quay lại nhìn thử một chút. Không ngờ tới Dương Minh lại nhặt được giúp cô.
“À đúng rồi. Tôi cũng đang đi tìm nó đây.” An Di vui vẻ cười nói.
“Tôi nhặt được trên bồn rửa tay.” Dương Minh bổ sung thêm một câu.
“Cảm ơn anh!” An Di đưa tay nhận lại điện thoại.
“Không có gì. Chúng ta đi thôi.”
Đoạn hai người cùng nhau rời khỏi nhà vệ sinh.
* * *
Chẳng mấy chốc chiếc xe cùng đoàn du khách đã đến bến cảng Hòn Tằm.
Đứng từ nơi đây mọi người có thể nhìn thấy những hòn đảo xa xa như ẩn như hiện giữa đại dương mênh mông rộng lớn. Không khí biển lập tức ngập tràn muôn nơi, cảm giác sảng khoái tột cùng khiến người ta như quên đi bao mệt nhọc trong suốt cuộc hành trình dài vừa trải qua. Mọi người tranh thủ chụp ảnh quay phim nhằm ghi lại những khoảnh khắc đáng nhớ nơi cảng biển đông vui đầy ắp người qua lại.
Lúc này, sau khi ổn định lại đám đông, An Di mỉm cười thật tươi nhìn đoàn du khách nói to từng tiếng một: “Nơi các bạn đang đứng là cảng Hòn Tằm. Bây giờ, chúng ta sẽ lần lượt di chuyển đến bến tàu trước mặt để lên ca nô tiến ra đảo Hòn Tằm. Điểm đến của chúng ta là một hòn đảo nằm cách Thành phố Nha Trang bảy kilômet về phía đông nam. Nào MerPerle Hòn Tằm Resort đang chờ đón các bạn với rất nhiều điều thú vị. Các bạn đã sẵn sàng chưa ạ?”
“Sẵn sàng!” Mọi người như được hẹn trước đồng thanh hô to đáp lại sự nhiệt tình của cô nàng hướng dẫn viên trẻ.
Chiếc ca nô nổ máy đưa đoàn du khách ra đảo bắt đầu rời bến.
Trên gương mặt của tất cả mọi người đều tỏ ra hứng thú không hề che giấu. Bên nhau suốt một cuộc hành trình dài, mọi người trong đoàn cũng dần dần làm quen cởi mở với đối phương hơn. Họ vui vẻ trò chuyện, chụp cho nhau những bức ảnh thân mật để lưu giữ như một kỉ niệm đáng nhớ.
Chiếc ca nô cứ an nhiên lướt nhẹ trên mặt sóng biển êm ả, đâu đó là từng cơn gió thổi qua như một sự kết hợp diệu kì của tạo hóa thổi bay đi bao nhiêu ưu tư mệt nhọc của cuộc sống mưu sinh thường ngày.
Mất tầm hai mươi phút để ra đảo, từ đây, mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy một hệ sinh thái với nhiều nét đẹp nguyên sơ và thuần khiết đang dần hiện ra trước mắt họ. Khung cảnh xế chiều trên đảo Hòn Tằm thật khiến cho người xem phải ngất ngây vì quá đẹp, quá nên thơ.
* * *
Trước cửa một khách sạn có thiết kế độc đáo.
Bước xuống từ chiếc xe điện tham quan, An Di một lần nữa nói to với đoàn du khách:
“Đêm nay, chúng ta sẽ nghỉ tại khách sạn Hòn Tằm. Bây giờ, mọi người vào khách sạn nhận phòng và thu xếp hành lý của mình. Chúng ta sẽ gặp lại nhau tại đây sau ba mươi phút nữa để cùng trải nghiệm những nét độc đáo của hệ sinh thái trên đảo nhé. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe!”
Nói rồi, mọi người bước nhanh vào bên trong khách sạn làm thủ tục nhận phòng.
An Di được công ty xếp riêng một phòng, trùng hợp phòng của cô lại nằm đối diện phòng của Dương Minh.
Đúng ba mươi phút, cả đoàn đã tập hợp đầy đủ trước cửa khách sạn. Mọi người nhanh chóng lên xe điện hứng thú tham quan một vòng đảo Hòn Tằm.
Trong suốt chuyến đi, An Di không ngừng giới thiệu ngắn gọn với du khách về những nơi mà họ ghé qua.
“Nơi các bạn đang đứng được gọi là Hoàng Hoa Thôn.” An Di vô cùng tự tin thể hiện khả năng ăn nói lưu loát của mình: “Hoàng Hoa Thôn rộng khoảng bốn nghìn mét vuông với không gian sống truyền thống cổ kính của người Việt xưa. Đến với nơi đây chúng ta sẽ có cảm giác như trở lại thời xa xưa nơi ông cha ta đã từng sinh sống. Điểm nổi bật của Hoàng Hoa Thôn chính là năm căn nhà rường cổ có trên hàng trăm năm tuổi. Trong đó đặc biệt nhất chính là căn nhà mà các bạn đang đứng. Đây là căn nhà rường chính, đã có cách đây gần hai trăm năm, với bảy gian và năm mươi sáu cây cột gần như còn nguyên vẹn. Ngoài ra nơi đây còn trưng bày rất nhiều vật dụng của những người nông dân vùng nông thôn thời xưa như: Bàn, tủ, liễn, tráp, đèn măng-xông, thậm chí có cả cối xay lúa.”
Cả đoàn du khách vừa đi vừa quan sát từng khung cảnh, từng đồ vật cổ kính xung quanh. Trên khuôn mặt của từng người hiện lên vẻ thích thú cùng hào hứng với những gì An Di đang trình bày.
Di chuyển đến một nơi khác, An Di lại tiếp tục nói: “Chúng ta đang được thưởng thức tiếng đàn đá đặc trưng của nơi đây. Các bạn có cảm thấy rất hay và êm tai không? Nếu như đến Hoàng Hoa Thôn vào những dịp đặc biệt, các bạn còn có thể tham gia một số lễ hội lớn được tổ chức thường niên như: Lễ dâng hương Vua Hùng, lễ hội hoa Anh Đào, lễ hội Cầu Ngư.. Nghe rất thú vị đúng không ạ? Nào, bây giờ chúng ta di chuyển sang những địa điểm kế tiếp để cùng xem những nghệ nhân dệt thổ cẩm, làm gốm mĩ nghệ và nấu rượu sẽ hấp dẫn như thế nào nhé.”
Đi ở phía cuối đoàn du khách, từng lời nói của An Di như chạy thẳng vào lòng Dương Minh. Anh không làm gì quá phận chỉ lặng lẽ đi theo phía sau cô, ngắm nhìn cô – người con gái anh thầm thương mến bằng ánh mắt vô cùng thỏa mãn. Lâu lâu anh lại cầm máy ảnh lên, vui vẻ chụp lại những hình ảnh tự nhiên nhất của ai kia, những khoảnh khắc anh muốn lưu giữ suốt cuộc đời mình.
Cuối buổi tham quan, cả đoàn di chuyển đến điểm dừng chân cuối cùng đồng thời cũng là địa điểm được mọi người mong chờ nhất.
An Di: “Chúng ta đang đứng ở bờ biển Hòn Tằm. Mọi người thường gọi nơi đây với một cái tên mà tôi cho là khá chính xác đó là” Bãi cát lụa “. Vì sao ư? Vì dải cát trắng ở đây mịn như lụa ấy. Và từ bây giờ cho đến bảy giờ tối sẽ là khoảng thời gian dành riêng cho các bạn. Các bạn có thể làm bất cứ điều gì mà các bạn thích.”
An Di hơi ngừng lại một chút, vừa nói cô vừa hướng dẫn cho du khách những nơi họ có thể tự mình trải nghiệm: “Cùng nhau thả bộ trên bờ cát mịn hay ngâm mình dưới dòng nước trong xanh, mát mẻ. Những ai yêu thích cảm giác mạnh có thể tham gia các trò chơi như motor nước, dù kéo, flyboard. Hoặc có thể cùng với người mình yêu thả trôi giữa dòng nước xanh ngắt trên thuyền Kayak. Cùng nhau đi bộ dưới nước, tham gia lặn ngắm san hô hay mò ngọc trai. Đó là những gợi ý từ tôi, còn làm gì thì tùy các bạn quyết định. Hãy tạo cho mình những khoảnh khắc thật ý nghĩa và hạnh phúc nhé. Chúc các bạn vui vẻ!”
Dứt lời, An Di đầy khách khí cúi đầu chào mọi người.
Hây.. Xong rồi xong rồi.
Mệt chết cô!
Cuối cùng cũng có thời gian dành riêng cho nhau, từng cặp đôi như được nạp thêm năng lượng, hứng thú chia ra thành từng nhóm nhỏ tay trong tay hòa vào thiên nhiên tươi mát không một chút do dự.
Đứng nhìn chàng trai duy nhất đi một mình còn sót lại, An Di có chút khó xử không biết phải làm sao. Thôi thì vì tinh thần trách nhiệm, cô cũng không thể bỏ anh ta một mình được a.
“Cái đó.. anh có cần tôi đi cùng anh không?” An Di dè dặt lên tiếng thăm dò.
Dương Minh cúi đầu nhìn cô gái trước mặt mình, qua một lúc, anh mỉm cười nhàn nhạt đáp: “Không cần, tôi có thể tự đi một mình. Cô vất vả rồi!”
Thật lòng mà nói anh cũng rất muốn ở bên cạnh cô, cơ mà bây giờ anh phải đi khảo sát cho dự án do mình phụ trách, này cũng không thể dẫn cô theo được đi.
An Di vui vẻ gật đầu không chút nghi ngờ: “Vậy chúc anh có những giờ phút thư giản thật thoải mái. Buổi tối gặp lại!”
Dương Minh: “Tối gặp lại.”