Khi Ánh Dương Mỉm Cười - Dana Lê - Chương 23
Trên con đường quen thuộc đâu đó le lói những ánh đèn màu vàng nhạt, sắc trời bên ngoài vẫn còn chưa sáng hẳn, một cô gái nhỏ quần áo chỉnh tề tay kéo theo vali chậm rãi bước ra khỏi nhà.
Phía cuối con đường, một chiếc taxi đã đứng đợi sẵn từ mấy phút trước. Thấy cô gái, anh tài xế vội bước xuống xe giúp cô cất vali vào cốp sau rồi nhiệt tình mở cửa mời cô lên xe. Chỉ mất vài phút, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh tới địa điểm đón khách như lịch trình đã quy định.
Tại điểm hẹn, một chiếc xe limousine cao cấp mười một chỗ ngồi đỗ sẵn bên vệ đường. Anh tài xế khoảng ngoài ba mươi tuổi ăn mặc lịch sự đang lau chùi cửa kính một cách kĩ lưỡng. Vừa thấy An Di bước xuống taxi, anh tài xế vội chạy lại xách hộ vali giúp cô, miệng cười toe toét hăng hái bắt chuyện:
“Em tới sớm hơn anh nghĩ đấy, trước giờ khởi hành 30 phút. Anh tên Tấn Phát, là tài xế duy nhất của tour này. Rất mong chờ sự hợp tác lần đầu của hai chúng ta.
An Di lễ phép gật đầu:” Dạ, em tên An Di, hiện đang là nhân viên thực tập tại phòng hướng dẫn. Đây là lần đầu tiên em đi tour với tư cách là một Tour guide của Hải Đăng Travel, chắc chắn sẽ còn nhiều điều thiếu sót, hy vọng anh có thể giúp đỡ em nhiều hơn. “
Tấn Phát quan sát cô gái trước mặt thêm vài lần, trong lòng cũng có không ít hảo cảm với cô.
Anh làm tài xế ở Hải Đăng Travel đã hơn 5 năm, tour hôm nay cũng xem như có chút đặc biệt hiếm thấy. Ngay sát giờ khởi hành một ngày, công ty lại đột ngột thay đổi hướng dẫn viên, đã vậy lại đổi thành một nhân viên thực tập.
Ngay từ khi nhận được thông báo đổi người, trong lòng Tấn Phát không khỏi hoài nghi. Cô gái này chắc là nhờ vào quan hệ nên mới có thể đổi trắng thay đen như thế. Nếu như tính khí cô ta không tốt, Tấn Phát anh cũng không cần tỏ ra quá nhiệt tình, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ tài xế của mình là được.
Ngoài ý muốn, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tấn Phát cảm thấy cô gái này nhìn ra cũng không tệ. Không biết trình độ chuyên môn của cô ta như thế nào nhưng xét về cách cư xử, ừ thì cũng đạt 9/10 điểm.
” Em đang là nhân viên thực tập nhưng lại được xếp đi hướng dẫn một mình, cái này xem ra năng lực của em cũng không phải dạng vừa đâu. Từ khi anh vào công ty làm tài xế đến nay, em là trường hợp đầu tiên đấy. “Tấn Phát cũng không ngại tâng bốc cô gái nhỏ vài câu khích lệ.
” Dạ, cảm ơn anh! “An Di có chút ngại ngùng tìm chủ đề để trò chuyện:” Mọi thứ chuẩn bị xong chưa ạ? Anh có cần em giúp gì không? “
” Không cần không cần. “Tấn Phát vội vàng xua tay:” Em ngồi nghỉ một chút, chờ khách đến đông đủ thì chúng ta xuất phát. “
An Di rất ngoan ngoãn nghe lời, trong khi chờ đợi, cô mở điện thoại xem lại lịch trình tour của ngày hôm nay.
Đợi được một lúc, du khách từng người lần lượt kéo đến.
Đúng như lời Trưởng phòng hướng dẫn đã nói, nhóm khách của tour hôm nay toàn những người thanh niên trẻ tuổi lại không thiếu sự vui vẻ cùng thân thiện vốn có.
Họ là những cặp đôi đang yêu nhau. Trông họ thật hạnh phúc và tràn đầy sức trẻ.
An Di nhìn từng người tay trong tay, trên khóe môi cô cũng bất giác hiện lên một đường cong ấm áp.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng cô gái không khỏi có chút chạnh lòng. Từ trước đến nay cô không quá quan tâm tới mấy chuyện tình cảm trai gái. Cô cũng biết xung quanh mình có không ít chàng trai theo đuổi cùng mến mộ nhưng bản thân cô chưa từng đáp lại tình cảm của bất kì ai. Cô chỉ nghĩ đơn giản hiện tại cô chưa muốn yêu đương, cô muốn dành toàn bộ thời gian của mình cho học tập và du lịch.
Cơ mà, ở tận nơi sâu nhất trong trái tim cô có lẽ vẫn còn đang che giấu một lý do đặc biệt nào đó.
Sau khi tiến đến trò chuyện và làm quen với những du khách đã có mặt, An Di nhìn nhanh một lượt nhẩm tính trong đầu.
” Còn thiếu một người, chúng ta đợi thêm chút nữa nhé. “An Di nói nhanh với tài xế.
Tấn Phát mỉm cười nhìn An Di, anh nghiêng đầu hướng phía sau lưng cô gái hất hất cằm, giọng nói nghe ra có chút phấn khích:” Anh nghĩ chúng ta không cần phải đợi nữa đâu, cậu ta tới rồi kìa. “
Hướng theo tầm mắt của anh tài xế, An Di chậm rãi xoay người lại.
Đập vào mắt cô, một chàng trai có dáng người cao gầy, bước đi mạnh mẽ nhanh chóng xuất hiện. Anh ta trông cũng còn khá trẻ diện trên người một bộ quần áo nhìn không khác nào một sinh viên đại học. Là quần jean màu xanh kết hợp với áo thun trắng cộc tay, bên ngoài là một chiếc áo khoác sơ mi màu xanh nhạt, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, đeo kính râm, trên vai còn mang thêm một chiếc ba lô du lịch thời trang.
Sự xuất hiện của chàng trai không ngoài dự đoán ngay lập tức thu hút tất cả ánh nhìn của những du khách nữ đang có mặt tại đây, tất nhiên An Di cũng không ngoại lệ.
Vẻ ngoài bắt mắt như thế này cũng thật khó để người ta có thể ngó lơ.
An Di nhủ thầm với bản thân. Cô cố gắng tỏ ra chuyên nghiệp rất nhanh tiến về phía chàng trai mỉm cười lên tiếng trước:” Anh là.. Trịnh Dương Minh đúng không ạ? “
” Đúng vậy. “Chàng trai gật đầu xác nhận vừa nói anh ta vừa đưa tay không nhanh không chậm tháo mắt kính trên mặt mình xuống. Anh nhìn cô gái bằng gương mặt điên đảo chúng sinh của mình, khóe môi khẽ cong lên, giọng nói lại đặc biệt dễ nghe:” Xin chào! Chúng ta lại gặp nhau rồi. “
* * *
Vào một buổi sáng trời quang mây tạnh, những tia nắng sớm đầu tiên cũng dần ló dạng xuyên qua ô cửa kính của một chiếc xe đang chầm chậm lăn bánh ra khỏi thành phố.
An Di ngồi ở ghế phó lái, cô nghiêng đầu nhìn đường phố nhộn nhịp với những tòa nhà cao chót vót, những trung tâm thương mại sầm uất đang lùi dần qua kính chiếu hậu. Có lẽ cô phải rời xa nơi này ít hôm nhưng rất nhanh thôi cô sẽ quay trở lại. Còn anh – người bạn cô mới quen không bao lâu, lần chia tay này không biết đến khi nào mới gặp lại.
Trong lòng cô gái bỗng có chút luyến tiếc khó nói nên lời.
Hôm qua anh nói với cô, anh chỉ mong một điều, mong cô đừng quên anh. Nhưng cô lại chọn cách im lặng, cô đã không đáp lại anh.
An Di khẽ mỉm cười chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn những tia nắng mặt trời xuyên qua ô cửa kính.
Tôi sẽ không quên anh.
Tôi cũng sẽ rất nhớ anh.. Hoàng Đăng!
Đang thất thần, An Di liền bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của người ngồi ở vị trí sau lưng mình. Cô khẽ nghiêng đầu nhìn về sau một chút chỉ thấy anh ta đã kết nối điện thoại với đầu dây bên kia, hai người đang trò chuyện. Mặc dù anh ta nói rất khẽ nhưng vì ở khoảng cách khá gần nên cô nàng vẫn có thể nghe được – anh ta đang nói chuyện bằng tiếng Pháp.
Trưởng phòng cũng từng căn dặn cô phải đặc biệt chú ý tới người đàn ông này một chút vì anh ta đi du lịch một mình đã vậy còn từ nước ngoài mới về.
Trịnh Dương Minh!
Cô thực sự không có ấn tượng với cái tên này.
Nhớ lại câu nói trước lúc lên xe của anh ta, An Di không khỏi rơi vào suy tư.
Chúng ta lại gặp nhau rồi.. Câu này là có ý gì?
Anh ta rốt cuộc là ai?
Không lý nào đã từng gặp một người có ngoại hình như thế cô lại không mấy ấn tượng.
An Di có chút khó chịu trong người. Ngày thường trí nhớ của cô quả thật rất tốt, giờ đụng chuyện lại không thể phát huy. Điều này khiến cô như đứng ngồi không yên.
Quan sát biểu tình trên gương mặt cô gái ngồi bên cạnh, Tấn Phát đang lái xe cũng nhịn không được tò mò nghiêng đầu hỏi khẽ một câu:” Em làm sao thế? Say xe? “
” Dạ? “An Di có chút lúng túng qua một lúc mới tiêu hóa kịp câu hỏi của Tấn Phát:” Dạ không có. Em chỉ là hơi hồi hộp một chút. “
An Di tìm nhanh một lý do để biện minh cho sự suy tư của mình.
Tấn Phát mỉm cười khích lệ cô vài câu:” Đừng lo, em đã làm rất tốt rồi. Cứ thế mà phát huy nhé. “
” Dạ, cảm ơn anh!”
Tuy là đang nói chuyện điện thoại với đầu dây bên kia nhưng tầm mắt của Dương Minh vẫn luôn dán chặt trên người cô gái ngồi trước mặt mình.
Hôm nay, anh đóng giả một người khách du lịch trong tour của cô, thậm chí ngay cả tài xế Tấn Phát cũng không biết anh là Phó giám đốc của Hải Đăng Travel.
Từ khi bỏ lại một câu lấp lửng như thế kia với cô gái, anh cũng không nói thêm một lời nào nữa. Trên xe, anh chọn vị trí ngay sau ghế phó lái một phần vì muốn quan sát thêm biểu cảm của cô biến đổi như thế nào.
Cô ấy không nhận ra anh?
Trong lòng Dương Minh không khỏi có chút thất vọng.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Dương Minh tựa cả người vào lưng ghế, anh đưa tay kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, gương mặt anh tuấn trong nháy mắt như bị che khuất không còn nhìn rõ một biểu cảm nào.
Không sao. Kể từ giây phút này trở đi, anh sẽ khiến em nhớ kĩ anh là ai?