Kết Thúc HE Với Mối Tình Đầu Đã Qua Đời - Xuy Tốc - Quyển 2 - Chương 8
Chương 8. Margaret
Editor: Qing Yun
Trấn nhỏ Margaret trời trong nắng ấm.
Trong sân vườn rộng lớn khí phái nhất của thị trấn, cô Laura xinh đẹp đang nổi giận. Cô chủ thiện lương mỹ lệ sao lại nổi giận? Người giúp việc đi qua không dám nhiều lời, chỉ chăm chú thu dọn mảnh vỡ trên đất sau đó vội vàng đi xuống.
*
Leng keng.
[ Hoan nghênh đi vào “Trấn nhỏ Margaret”, lễ hội hoa Tulip mỗi năm một lần bắt đầu rồi. Chúc những vị khách từ bên ngoài mới đến có một hành trình vui vẻ.
Điều kiện vượt ải: Không biết.
Gợi ý vượt ải: Tuy rằng mỗi một người dân trong trấn nhỏ đều rất hạnh phúc, nhưng trong lòng họ vẫn có tâm nguyện riêng, các bạn người chơi hãy giúp người dân trong trấn nhỏ hoàn thành tâm nguyện! ]
Một vài người đang ngồi quanh chiếc bàn dài ngoài phòng khách, bọn họ đều chăm chú lắng nghe. Ngồi ở vị trí chủ nhà là một vị công tước tuấn tú – công tước Thistle.
Anh mặc một chiếc áo gió màu đen, trước ngực là một chiếc trâm cài sang trọng nhưng có hình thù kỳ lạ, anh đang ngồi chống cằm lên tay phải.
Ánh mắt thản nhiên quét nhìn những người ở đây.
Hai bên trái phải của bàn có bốn cái ghế, hiện tại đã không còn ghế trống. Người ngồi trên chiếc ghế bên trái gần ghế chủ nhà nhất là một cậu bé khoảng chừng tám chín tuổi, đôi mắt to trong vắt đang xoay tròn, hiển nhiên là rất tò mò với căn phòng tiếp khách xa hoa này. Bên tay trái cậu bé là một người phụ nữ, cô ta cúi đầu nói gì đó với cậu bé, tuy rằng cậu bé hoàn toàn không đáp lại lời nào.
Hai chỗ ngồi còn lại là một nam một nữ, hai người đều đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn đối phương liên tục. Chàng trai đội một chiếc mũ màu berets màu nâu đất, áo và cổ tay áo đều dính thuốc màu màu vàng, nhìn như là một họa sĩ.
Cô gái thì ăn mặc như một quý tộc.
Phía bên phải bàn dài là một người chăn ngựa ăn mặc giản dị, một người phụ nữ thần bí mặc áo choàng đen dài che kín người. Hai chỗ ngồi còn lại là một ông lão đầu tóc bạc phơ và một nữ giúp việc yếu đuối.
Lâm Nhất Chi úp ngược tấm thẻ xuống bàn, cô đánh mắt nhìn mọi người xung quanh một vòng. Ở trong mắt cô, trên đầu những người khác đều có hàng chữ.
Hơi giống tên của người chơi trong trò chơi, lần lượt theo chiều kim đồng hồ như sau: cao quý chính là công tước Thistle, vị khách A, B đến từ nơi xa, họa sĩ nghèo túng, tiểu thư quý tộc tao nhã, vị khách C đến từ phương xa, bà đồng và người chăn ngựa cần lao giản dị.
Về phần chính mình, mặt trên của tấm thẻ viết: nữ giúp việc bị câm thiện lương yếu đuối. Sau đó cô phát hiện, mình thật sự không nói được.
*
“Chỗ quỷ quái này là sao, tôi muốn đi!” Người chăn ngựa cần lao giản dị mới đầu còn hơi xao động, bây giờ ông ta đột nhiên rống lên làm mọi người giật mình hoảng sợ.
Thấy những người khác ngẩng đầu nhìn mình, ông ta như được tiếp thêm sức mạnh, lạnh lùng cười nói: “Không biết ai đang giở trò, chơi bời cái gì, qua ải cái gì. Hừ, tôi thấy chính là có người đang bịp bợm!” Nói xong ông ta dẫn đầu đứng lên đi về phía cánh cửa khắc hoa nặng nề.
Tuy rằng tiểu thư quý tộc không nhúc nhích nhưng ánh mắt vẫn đuổi theo người kia, dáng vẻ như cũng muốn thử đứng lên, họa sĩ trẻ tuổi ở bên cạnh khuyên cô ta hai câu, lúc ấy cô ta mới đánh mất ý tưởng đứng dậy rời đi.
“Két—” Cánh cửa khắc hoa bị đẩy ra. Ánh mặt trời lập tức tiến vào phòng khách, bầu không khí nặng nề cũng nhẹ nhàng hơn phần nào. Ánh mặt trời bên ngoài sáng sủa, có thể nhìn thấy sân vườn đầy màu sắc, khung cảnh cực kỳ tốt đẹp.
Người đàn ông trung niên ăn mặc như người chăn ngựa đắc ý nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở vị trí chủ nhà, ông ta khiêu khích: “Xem đi, căn bản không có vấn đề gì cả.” Nóng xong anh ta lập tức cất bước đi ra ngoài, người đã hoàn toàn đứng ngoài cửa.
Vừa rồi khi mọi người vừa xuất hiện ở trên bàn ông ta đã muốn rời đi luôn, nhưng người đàn ông lạnh lùng anh tuấn kia lại nói cái gì mà tự gánh lấy hậu quả. Ông ta còn lâu mới tin, đang nghĩ ngợi như vậy, cánh cửa trước mắt đột nhiên đóng lại, đồng thời phát ra tiếng nổ.
Ngay sau đó ông ta cảm nhận được có thứ gì đó túm lấy mình, người đàn ông trung niên còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ông ta phát hiện tầm nhìn của mình thay đổi, trước mắt xuất hiện một lượng lớn rễ cây.
Giây trước mọi người trong phòng khách còn nhìn thấy người đàn ông trung niên cười tươi đắc ý, giây sau đã thấy cánh cửa đột nhiên đóng lại. Bên ngoài không còn tiếng động gì cả, phòng khách bỗng nhiên im lặng, những tiếng thì thầm cũng biến mất.
Mọi người đều hoảng sợ nhìn người đàn ông ngồi ở ghế chủ nhà.
Anh vẫn thản nhiên ngồi ở chỗ kia, vô tư uống trà như đang ngồi trong phòng khách của nhà mình. Nhưng những người khác lại nhận ra tầm mắt của anh thường thường rơi xuống chiếc ghế cuối cùng.
Chỗ ngồi đó là của một nữ giúp việc, cơ thể gầy yếu chìm vào trong chiếc ghế nhung tơ màu hồng, phối hợp với khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt kia khiến cô nhìn vô cùng đáng thương.
“Hay là chúng ta giới thiệu chính mình đi, tôi tên là Hứa Mạn Mạn.” Người phụ nữ trẻ bên cạnh cậu bé nuốt nước bọt lên tiếng đề nghị, sau đó nói tiếp: “Đây là con trai tôi, Lâm Kiều.” Nhìn cô ta cùng lắm cũng chỉ hai mươi tuổi, không biết sao lại có đứa con tám, chín tuổi.
Nữ quý tộc ngồi bên cạnh cô ta có tính cách không tốt lắm, một lúc sau mới cứng rắn nói: “Nam An.”
Họa sĩ trẻ vội vàng tiếp lời: “Tôi tên là Trần Kha.”
Tiếp theo đến phiên Lâm Nhất Chi, cô không nói chuyện, chỉ lắc đầu hai cái. Tất cả mọi người đều cho rằng cô không muốn nói tên của mình, Hứa Mạn Mạn hơi xấu hổ. Nam An thì lên tiếng châm chọc: “Làm sao, tất cả mọi người đều nói, chỉ có cô cao quý không thèm nói?”
Lâm Nhất Chi chỉ vào miệng của mình, lại nhẹ xua tay ý bảo mình không nói được.
Người đàn ông ngồi ở vị trí chủ nhà cách hơn nửa cái bàn dài cho nữ giúp việc một ánh mắt bỡn cợt.
Vẻ mặt Hứa Mạn Mạn dịu đi, cô ta nói người tiếp theo giới thiệu như muốn hòa giải bầu không khí. Nam An lạnh lùng hừ một tiếng. Nam họa sĩ trẻ tuổi cười xin lỗi Lâm Nhất Chi như là thay Nam An xin lỗi cô. Người kia lại hoàn toàn không cảm kích mà ném một ánh mắt xem thường.
Ai ngờ người phụ nữ ăn mặc như bà đồng lại không đáp lời, cô ta chỉ âm u nhìn những người ở đối diện. Nhìn dáng vẻ quái dị của cô ta, mọi người không khỏi lạnh sống lưng. Ông cụ tóc trắng tuy rằng tinh thần rất tốt nhưng hình như tai hơi nghễnh ngãng, hoàn toàn không biết mọi người đang nói cái gì.
“Ông cụ họ gì ạ?”
“Năm nay tôi bảy mươi lăm.”
“Ông cụ xưng hô thế nào ạ?”
“Răng tôi vẫn chắc chắn lắm.”
Mọi người ông nói gà bà nói vịt một lúc, cuối cùng lựa chọn từ bỏ.
Đến phiên Diệp Tương Ly ngồi ở vị trí chủ nhà, ngại với khí thế lạnh như băng của anh, không ai dám hỏi cả.
Công tước Thistle cao quý lãnh diễm · Diệp sửa lại cổ tay áo, sau một lúc mới ngước mắt nói: “Họ Diệp.”
“Trời ạ, ai lại làm cửa nhà tôi bẩn thành thế này.” Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng thét kinh hãi, đồng thời cánh cửa nặng nề bị đẩy ra.
*
Một cô gái tóc quăn mặc váy dài hoa mỹ đứng ở cửa, cô ta đang cúi đầu nhìn mặt đất. Phía sau là nhóm người giúp việc đang xách bao lớn bao nhỏ cùng với hai giúp việc đeo vũ khí.
Mọi người nhìn sang, chiếc thảm nâu nạt ở cửa đã bị nhiễm đỏ, một chiếc đầu không có thân lăn lóc ngoài cửa, đó chính là đầu của người chăn ngựa đã chạy ra ngoài khi nãy.
“Các vị khách đã phải đợi lâu rồi.” Cô gái tóc quăn nghe thấy tiếng mọi người đứng dậy, cô ta thu hồi tầm mắt, quay sang cười ngọt ngào với người trong phòng sau đó xách váy tránh vết máu trên sàn vui vẻ đi vào.
Nhìn thấy Diệp Tương Ly, cô ta kinh ngạc vui vẻ nói: “Công tước Thistle cũng đến đây. Oa! Thượng đế của tôi! Anh đến chơi làm nhà tôi rực rỡ hẳn lên.”
Công tước Thistle · Diệp lạnh lùng gật đầu, cô gái tóc quăn cũng không để ý sự lãnh đạm của anh, cô ta quay đầu lại nhìn người ở phía sau. Khi tầm mắt rơi xuống người Nam An, cô ta càng vui vẻ hơn: “Anna, không ngờ cô lại đến sớm như vậy.”
Nói xong liền chạy đến chỗ Nam An như con bướm.
Những người khác bị coi như không khí, ngay cả một ánh mắt cũng không nhận được. Quản di căn dặn người giúp việc đi quét tước phòng ngủ cho bọn họ xong, ông ta tiến lên nói: “Các vị khách tôn quý, để tôi đưa mọi người lên phòng ngủ, chúc các vị vui vẻ khi ở đây.”
Nói xong ông ta cầm lấy một chuỗi chìa khóa ra rồi dẫn mọi người đi lên tầng. Khi nhìn thấy Lâm Nhất Chi đi theo sau, quản gia lập tức nhăn mày quát tháo: “Cô đi theo làm gì? Còn không nhanh đi chuẩn bị bữa tối cho khách đi!”
Lâm Nhất Chi: “…”
*
Sự thật chứng minh căn biệt thự rộng lớn này thật sự không có tiền như mặt ngoài, dù sao đến cả một đầu bếp cũng không mời nổi! Biệt thự có rất nhiều phòng nhưng chỉ có một nữ chủ nhân chính là Laura, một quản gia, ba người giúp việc và hai vệ sĩ.
Trong ba người giúp việc thì có một người là chính cô.
Nữ giúp việc · Lâm thiện lương im lặng đứng trước bồn rửa, cô cầm chiếc nồi trong tay, đang suy nghĩ xem nên chuẩn bị cơm tối gì cho “các vị khách tôn quý.” Đối mặt với lượng lớn nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, Lâm Nhất Chi quyết định làm một bàn “Mãn hán toàn tịch.”
Ừm, mãn hán toàn tịch.
Sau hoàng hôn, các vị khách được thông báo đến giờ cơm tối đều đi xuống nhà, bọn họ ngồi xuống quanh bàn ăn. Trên bàn trải một tấm khăn trải bàn màu trắng.
Trước mỗi vị trí đều được bày một bộ độ ăn bằng bạc tinh xảo. Trong chiếc ly chân dài là rượu thơm nồng, hai đầu bàn ăn là bình hoa tulip xinh đẹp.
Tùy rằng ban ngày bọn họ đều bị kinh hãi vì cái chết của người đàn ông trung niên, nhưng ngồi trước bàn ăn sang trọng thế này, mọi người đều dần bĩnh tĩnh lại. Hơn nữa còn hơi chờ mong: bữa tối sẽ phong phú thế nào đây?
Chủ nhà Laura không xuất hiện, quản gia tỏ vẻ xin lỗi, ông ta thay mặt chủ nhà chiêu đãi khách. Dưới sự thúc giục một lần nữa của quản gia, một mâm đồ ăn đủ mọi màu sắc rốt cuộc được bưng lên bàn.
Bắp cải hầm cà chua, khoai tây nướng cà tím, canh bí đỏ thịt bò… Quản gia mặt không đổi sắc sắp xếp đồ ăn sau đó rời đi.
Mọi người ngồi trên bàn ăn mắt to trừng mắt nhỏ. Nam An chê ra mặt, tỏ vẻ mình đang giảm béo nên không ăn, sau đó đứng dậy đi về phòng luôn. Trần Kha cũng đi theo bước chân cô ta. Về phần Hứa Mạn Mạn, cô ta nhíu mày, cuối cùng cũng không hạ được quyết tâm động những món ăn trước mắt. Nhưng cậu bé bên cạnh cô ta thì đã duỗi đũa đến đĩa khoai tây nướng cà. Hứa Mạn Mạn còn đang do dự thì cậu bé đã không kiên nhẫn nói: “Mẹ không ăn thì về đi, con muốn ăn.” Hứa Mạn Mạn nghe vậy thì không do dự nữa, cô ta lập tức đứng dậy đi về phòng.
Bà đồng không xuống ăn cơm, cuối cùng trên bàn cơm chỉ còn lại cậu bé, ông cụ nghễnh ngãng và Diệp Tương Ly.
Ông cụ một đống tuổi, không biết vị giác còn ổn không, ông ta đang dùng thìa múc canh thịt bò, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh. Cậu bé cũng đang im lặng ăn đồ ăn trong bát mình, vẻ mặt hơi thất thần.
Công tước Thistle · Diệp cầm dĩa ăn.
Lâm Nhất Chi tránh trong bếp nhìn ra ngoài nhà ăn. Nhìn thấy những người khác bỏ đi thì không nhịn được liếc mắt xem thường. Cực cực khổ khổ nấu cơm cho các người vậy mà còn chê. Diệp Tương Ly không chỉ không đi mà còn ăn cơm. Cô lập tức cười vui vẻ.
Thật ra tay nghề nấu ăn của cô không kém, nhưng cô cố ý làm cho vẻ ngoài đồ ăn nhìn không được đẹp mắt. Cô cũng không muốn cho những người khác ăn cơm mình nấu.
Diệp Tương Ly nhìn đồ ăn phối màu phong phú trong đĩa, khóe mắt chú ý tới có bóng người nấp sau rèm cửa, ánh mắt anh khẽ động.
***
Tác giả có lời muốn nói
Công tước Thistle · Diệp: Đã chuẩn bị để nấu cơm cho anh mỗi ngày rồi sao? Cô giúp việc?
Nữ giúp việc bị câm · Lâm:… Anh mau tỉnh đi, đây không phải anh!