Kết Thúc HE Với Mối Tình Đầu Đã Qua Đời - Xuy Tốc - Quyển 1 - Chương 7
Buổi sáng ngày thứ ba không có người chết, cũng không có những người khác đi đến cửa sau. Bầu không khí giữa mọi người lại rất nặng nề, ai cũng im lặng chờ đêm đến. Ngay cả thần kinh thô như Triệu Nhất Văn cũng bị cảm xúc của mọi người ảnh hưởng, anh ấy uể oải ngồi trên cỏ không nói chuyện.
Từ đầu đến cuối Diệp Tương Ly đều đứng bên cạnh Lâm Nhất Chi như phông nền, sau hai đêm chạy trốn mà áo sơ mi của anh vẫn sạch sẽ như mới, vẻ mặt thì càng hờ hững hơn. Lâm Nhất Chi nhìn trộm anh mãi, cô biết những người khác cũng đang âm thầm quan sát anh.
Ánh mắt người đàn ông tinh anh khá kỳ lạ, có gì đó đang ngo ngoe rục rịch ở sâu trong vẻ bình tĩnh kia. Ở phía sau anh ta, thanh niên tóc vàng không nói lời nào, trong mắt lại có kiêng kị và sợ hãi.
Quá trình chờ đợi thật sự là một quá trình dài lâu cùng dày vò. Thời gian ban ngày của ngày thứ ba ngắn hơn hai ngày trước, ban đêm nhanh chóng buông xuống. Cửa ra vẫn chưa mở, nhưng khách không mời mà đến đã gần ngay trước mắt.
Thầy giáo và nhân viên lao công lại xuất hiện, khi thấy lưỡi kiếm kia sắp sửa chém xuống mọi người. Người đàn ông tinh anh cắn chặt răng, anh ta bóp nát tấm card trong tay, nơi ánh sáng trắng lan đến, cả đám quái vật đều cử động chậm lại.
Đúng lúc này, tiếng kêu vui sướng của Triệu Nhất Văn vang lên: “Mở, mở rồi!”
Mọi người nhìn thấy cảnh cửa gỗ phát sáng kia đang chậm rãi mở ra. Thừa dịp mọi người còn chưa kịp phản ứng, một người đã làm đầu tàu gương mẫu lao lên trước. Người phụ nữ tóc quăn vẫn luôn chú ý đến cửa gỗ, cửa vừa mở là cô ta xông lên ngay, nhưng thứ nhanh hơn cô ta chính là người ở phía sau và dao trong tay người đó.
Ngón tay sơn móng đỏ của cô ta chưa kịp chạm vào ánh sáng ấm áp kia đã mất lực ngã xuống đất. Tóc vàng bên cạnh thu dao, anh ta liếm khóe miệng, sau đó quay người đi ra cửa, chỉ chốc lát đã biến mất trong luồng sáng kia.
“Đm!” Thiếu niên thấy tình huống này thì sợ ngây người, mặc dù cậu ta sợ hãi kêu la nhưng dưới chân cũng tăng tốc trở thành kẻ chạy ra ngoài thứ hai.
Lúc này hành động của quái vật đã không bị khống chế. Lâm Nhất Chi mỗi tay kéo một người lao về phía cửa, nhưng bỗng nhiên có một người lao xuống từ trên đầu tường, người này nhanh tay dán một tờ giấy màu trắng lên cửa. Ánh sáng trên cánh cửa lập tức biến mất, cánh cửa cũng khép lại.
Người kia quay người, cười hì hì nói: “Trùng hợp ghê, lại gặp mặt rồi.” Người này chính là Tần Tiểu Ngư đã biến mất.
Lâm Nhất Chi: “…” Hoàn toàn không khéo chút nào có được không?
“Đm đm!” Triệu Nhất Văn nhảy lên nhào vào cửa, dùng sức đẩy ra. Nhưng cửa gỗ không có động tĩnh gì cả, tờ giấy dán trên cửa có bảy chữ to.
Đang sửa chữa, không thể sử dụng.
Cửa ra bị niêm phong, quái vật đến gần. Lâm Nhất Chi nhanh chóng đưa ra quyết định, cô tiến lên kéo Triệu Nhất Văn cùng bỏ chạy. Diệp Tương Ly ngầm hiểu đi theo sau cô, ba người thừa dịp quái vật bị người đàn ông tinh anh hấp dẫn để nhanh chân chạy khỏi chỗ này.
Tần Tiểu Ngư không đuổi theo bọn họ, cô ta cười hì hì ngồi xổm xuống trước mặt nam sinh đã xui lơ dưới đất. Trong tay xuất hiện ánh sáng lập lòe.
Lâm Nhất Chi thật sự không thể tưởng được còn có loại thao tác này. Bây giờ có rất nhiều ý tưởng xuất hiện trong đầu cô, cuối cùng ba người dừng lại ở dưới một bóng râm. Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Tương Ly, ánh mắt rất kiên định.
Dường như anh hiểu cô muốn hỏi cái gì.
“Cửa ra không chỉ có một chỗ này.”
Cửa ra… Sương trắng tan ra ngoài… Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Nhất Chi, cô buột miệng thốt ra: “Còn chỗ nào có thể đi ra ngoài nữa?”
Triệu Nhất Văn không hiểu hai người đang nói gì, chỉ biết mờ mịt nhìn Lâm Nhất Chi.
“Ngày thường cậu hay trốn học bằng đường nào?” Lâm Nhất Chi hỏi.
Triệu Nhất Văn tiếp tục mờ mịt, không thể tưởng tượng được vì sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện trốn học: “Chính là cửa sau đó, không có bảo vệ mà.”
Tường của trường Thanh Thủy được xây rất cao, gần như không có khả năng trèo tường để ra ngoài được. Ngày thường bọn học sinh trốn học đều chọn cửa sau, bởi vì có đôi khi cửa sau sẽ mở.
Diệp Tương Ly cũng không lên tiếng nhắc nhở, nhưng ánh mắt anh tràn ngập ý ám chỉ. Lâm Nhất Chi cảm thấy hình như mình biết một nơi có thể trốn ra ngoài, chẳng qua chưa từng có ai đi ra từ lối đó.
Mặt sau ký túc xá nữ dựa vào núi Lăng Yên, cho nên có một mặt không xây tường vây. Phòng ký túc xá của Lâm Nhất Chi chính là một trong số những phòng đó, lúc trước bạn cùng phòng còn chê phòng ẩm ướt, không có ánh mặt trời.
Có một phòng, bên ngoài cửa sổ chính là vách núi Lăng Yên, độ dốc ở đó không cao, lại ở gần cửa sổ. Lúc trước phòng của cô chính là căn phòng đó, phòng số 201, lúc ấy cô còn từng lo lắng liệu có người nào bò từ vách núi Lăng Yên lẻn vào phòng của mình không.
“Phòng 201 ký túc xá nữ.”
Diệp Tương Ly không có ý kiến, Triệu Nhất Văn lại rất nghi hoặc: “Cái gì vậy?”
Lâm Nhất Chi giải thích: “Chúng ta bò lên núi Lăng Yên từ ký túc xá nữ đi.”
Triệu Nhất Văn chấn động, cực kỳ nghi ngờ độ đáng tin của ý kiến này. Nhưng Lâm Nhất Chi không cho anh ấy cơ hội từ chối, cô đã nhấc chân đi đến ký túc xá nữ. Triệu Nhất Văn rất muốn nhấc tay kháng nghị nhưng vẫn ngoan ngoan đi theo.
Thật ra Lâm Nhất Chi cũng không xác định khi bọn họ thật sự bò ra từ cửa sổ, liệu có gặp phải một vách tường hay không không. Lại hoặc là khi đến núi Lăng Yên, có phải đó lại là một quỷ vực khác hay không.
Chẳng qua nếu Diệp Tương Ly không phản đối thì chứng tỏ cách này có tính khả thi.
Cả dãy ký túc xá nữ bị hãm sâu trong bóng đêm, ánh sáng của đèn đường cũng không chiếu vào được. Tòa nhà dưới ánh trăng yên ắng như không có một bóng người.
Lâm Nhất Chi đột nhiên nghĩ đến: Có phải những học sinh xuất hiện ban ngày đang ngủ trong ký túc xá không?
Đây là lần đầu tiên Triệu Nhất Văn đi vào ký túc xá nữ trong truyền thuyết nhưng lại không cảm nhận được một chút vui sướng nào. Bởi vì trong này thật sự quá tối, quá yên tĩnh. Anh ấy cầm đèn pin đi tuốt ở phía trước, ánh sáng mỏng manh như bị hắc ám cắn nuốt, chỉ có thể chiếu sáng một vùng nhỏ trước mắt.
Anh ấy sợ hãi sẽ có một con nữ quái bất ngờ nhảy ra trong bóng đêm.
Diệp Tương Ly đi ở cuối cùng, anh không bị đêm đen ảnh hưởng, mỗi bước đều rất tùy ý, tiếng bước chân nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy được.
Ba người vừa vào cửa, đang định đi đến dãy nhà phía đối diện thì nhìn thấy một luồng sáng hắt xuống từ tầng hai phía bên phải, bọn họ ngẩng đầu nhìn, là một thím quản lý ký túc xá đang cầm đèn pin chiếu xuống bọn họ, bà ta còn hé miệng cười âm hiểm.
Cười xong liền cầm đèn pin đi xuống, có vẻ là muốn đuổi theo bọn họ.
Triệu Nhất Văn lập tức tắt đèn pin, không dám phát ra âm thanh. Thím quản lý bị mất mục tiêu, bà ta chần chờ không biết nên đi theo hướng nào. Nhưng rồi không lâu sau, mây đen trên bầu trời đột nhiên tản ra, trăng tròn đang bị che khuất dần lộ ra ngoài.
Ánh trăng sáng ngời rơi xuống, vị trí của bọn họ lập tức bị lộ. Động tác của thím quản lý trở nên nhanh hơn, bà ta lao vào cầu thang ở gần nhất, “bịch bịch bịch” chạy nhanh xuống.
Lâm Nhất Chi nhận thấy Diệp Tương Ly đẩy nhẹ mình một cái.
“Anh dẫn bà ra đi chỗ khác.” Dưới ánh trăng, anh nhẹ nhàng nói với cô.
“Anh không đi cùng bọn em ạ?” Lâm Nhất Chi nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong mắt anh lạc đầy ánh trăng, giọng điệu cưng chiều như dỗ trẻ nhỏ: “Hai người đi trước đi.” Nói xong, anh lấy đèn pin trong tay Triệu Nhất Văn, bật công tắc lên rồi xoay người chạy về phía khác.
Hiển nhiên thím quản lý đã thấy bọn Lâm Nhất Chi, nhưng sau khi chần chờ một lát, bà ta vẫn quyết định đuổi theo chiếc đèn sáng rọi trong tay Diệp Tương Ly.
“Này này này?” Triệu Nhất Văn khó hiểu nhìn Diệp Tương Ly và quản lý chạy lên tầng.
Lâm Nhất Chi không giải thích, cô xoay người chạy lên tầng hai.
Tất cả các cửa phòng đều đang mở rộng, ánh trăng sáng vẩy đầy trên sàn nhà trơn bóng. Trong phòng không có tiếng hít thở, cũng không có tiếng ngáy. Lâm Nhất Chi và Triệu Nhất Văn tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng 201, cửa sổ đang mở, nó tản ra ánh sáng vàng ấm.
Một cửa ra khác! Triệu Nhất Văn thật sự muốn hoan hô, tầm mắt vô tình nhìn thoáng qua chiếc giường ở hai bên. Anh ấy không biết giường ở dưới thế nào, dù sao chiếc giường bên phải đang có một nữ sinh ăn mặc chỉnh tề nằm trên đó.
Nữ sinh đặt hai tay trên bụng, dáng nằm thẳng tắp, cái đáng sợ chính là cô ta đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
Triệu Nhất Văn đột nhiên không thể vui nổi, anh ấy cẩn thận đi tới ban công, sợ mình gây ra tiếng động làm nữ sinh đang trong “cơn mơ” kia tỉnh dậy.
Cửa sổ khá cao, Triệu Nhất Văn đỡ Lâm Nhất Chi, cô vất vả bò lên cửa cổ, sau đó dễ dàng nhảy xuống vách đá bên ngoài. Một tay cô nắm chặt cây trên vách đá, tay khác duỗi vào cửa kéo Triệu Nhất Văn.
Vừa rồi tiếng động cô nhảy ra ngoài không lớn, nhưng vẫn làm những nữ sinh đang “ngủ say” kia bừng tỉnh, bọn họ đồng thời ngồi dậy. Đầu quay qua cửa sổ, Lâm Nhất Chi đụng phải ánh mắt hờ hững của bọn họ.
“Mau lên đây!” Lâm Nhất Chi thúc giục Triệu Nhất Văn.
Triệu Nhất Văn không nhìn thấy động tĩnh phía sau, nhưng có thể nhìn rõ vẻ nôn nóng trên mặt Lâm Nhất Chi, trong lòng lạnh toát. Anh ấy dùng một tay chống cửa sổ, dứt khoát nhảy tới vách đá đối diện. Lúc này một cánh tay tái nhợt đã duỗi đến bên cửa sổ, cách một tầng ánh sáng, ánh mắt nữ sinh trở nên oán độc.
Lâm Nhất Chi nhường vị trí cho Triệu Nhất Văn để anh ấy có thể xoay người dễ dàng. Kết quả anh ấy vừa xoay người liền thấy có một loạt nữ sinh đang đứng bên cửa sổ, bọn họ đang nhìn chằm chằm chính mình, làm anh ấy sợ tới mức suýt nữa trượt chân ngã xuống.
Có vài nữ sinh ở phòng khác lục tục chạy tới, bọn họ chen vào phòng này như muốn hóng chuyện, dùng đôi mắt không hề có độ ấm kia đưa tiễn hai người.
Có thể nhìn thấy những nữ sinh đứng ở ngoài cửa qua cửa sổ nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Diệp Tương Ly.
Lâm Nhất Chi nhìn lại một cái thật sâu, sau đó xoay người bò lên theo vách núi. Không khác nhiều so với tưởng tượng, vách núi này không quá dốc, còn mọc rất nhiều cây có thể mượn lực. Hai người không mất bao nhiêu sức lực đã bò được lên con đường xi măng của công viên rừng rậm núi Lăng Yên.
Hai người đứng sóng vai trên đỉnh núi Lăng Yên, nhìn ánh đèn nê ông ở nơi xa cùng ngân hà lộng lẫy trên đỉnh đầu.
— leng keng.
Chúc mừng người chơi thành công vượt ải phó bản “Trường trung học phổ thông Số 1 Thanh Thủy” phiên bản nhiều người chơi.
Đánh giá của hệ thống: Ưu tú.
Phần thưởng nhận được: Thần rủ lòng thương.
***
Tác giả có lời muốn nói
Tần Tiểu Ngư: Xin lỗi, nhường một chút, phải sửa chữa.
Triệu Nhất Văn giơ chày lên: Sửa chữa cái cây búa!
Diệp Tương Ly: Vừa mở cửa sau vừa cho Chi Chi phần thưởng tốt nhất, không muốn Chi Chi đi.