Kết Hôn Âm Dương - 0 giờ sáng (full) - Chương 219 - Ngoại truyện 1
Âm thao đã thay đổi tính cách một chút, anh chịu nói chuyện nhiều hơn và biết phụ giúp tôi những công việc vặt trong gia đình. Tuy nhiên vẫn còn ngố tình như xưa, không biết nói những lời đường mật ngọt ngào, nhưng hành động luôn thể hiện rõ nhất mực thương yêu vợ con, và chăm sóc tôi từng chút một.
7 năm trôi qua, cảnh sát xác minh tôi đã chết, hồ sơ vụ án của tôi cũng bị hủy, chẳng ai còn quan tâm trên đời này có một La Hy không nữa. Vì vậy tôi tự do ra ngoài, đi chơi, mua sắm, và……
Tôi bây giờ cũng đã đi làm, công việc chỉ là bán quần áo cho một trung tâm thương mại, lương cũng đủ chi tiêu. Tuy nhiên tôi vẫn còn một nguồn thu nhập phụ đó là viết tiểu thuyết, tôi đã nối nghiệp của tiểu tinh nhưng là một tài khoản mới do tôi tự lập. Mỗi tối khi củ cải đã đi ngủ tôi lại tiếp tục cập nhập những chương mới, đọc bình luận tích cực của mọi người tôi thấy rất vui và có niềm tin trong cuộc sống. Sau khi tôi trở về với thân xác mình, mỗi tối máy tính và điện thoại đều không xuất hiện nữa, tôi nghĩ Có lẽ Lâm Nhuận thực sự đã cho tiểu tinh uống bát canh Mạnh Bà đó và cô ấy đã quên đi kí ức của mình mang theo cả nỗi chấp niệm. Vậy cũng tốt có thể vui vẻ đi đầu thai.
Đứa trẻ La Bặc rất ngoan, dù bây giờ đã có mẹ nhưng con bé vẫn rất tự lập. Buổi sáng dậy sớm phụ giúp mẹ chuẩn bị đồ ăn, tự giặt quần áo cho mình chỉ có điều con bé không còn một mình đến trường nữa. Tôi muốn bù đắp cho con bé những ngày không có mẹ, muốn con bé được giống như những bạn bè cùng tuổi, được mẹ đưa đi đón về sau mỗi ngày tan học. Đấy là suy nghĩ của tôi thôi chứ thực chất con bé cũng không muốn tôi đi cùng, lí do rất đơn giản nó sợ bị tôi ngăn cản việc cưỡi rùa đi dạo. Con rùa ngàn năm tuổi đó vẫn bị đứa trẻ 7 tuổi lừa gạt, nó vẫn tin rằng nếu nó cõng con bé ung dung bò ngoài đường sẽ được người ta đưa đến sở thú cung phụng.
Cũng có một ngày nọ, nó không thể không phàn nàn: “ củ cải, tại sao em nói cùng em đi dạo phố liền sẽ có người đến mang ta đi sở thú, tại sao không có ai đến, em lừa ta có phải không? rốt cuộc cái sở thú đó ở đâu, em dẫn ta đi một chuyến.”
Củ cải ho khan trong miệng nhưng con bé vẫn rất tinh ranh: “ anh Huyền Vũ, không phải em muốn lừa anh, chắc tại anh quá béo người ta sợ nuôi anh sẽ rất tốn cơm nên không muốn đưa anh đi.”
Con rùa quay lại vẻ khó hiểu:” nhưng ta đối với việc ăn cơm cũng không có tinh cầu, cái ta muốn là đốt hương bái tế kia.”
Củ cải cười khổ vội bào chữa: “ em nói nhầm, vậy mau về nhà nói với mẹ chủ nhật liền dắt chúng ta đi sở thú có được không?”
Đứa nhỏ này thông minh gian xảo, bây giờ ngẫm lại nó giống ai không biết.
Tôi đang ngồi cùng Âm Thao chơi cờ, khúc gỗ này tuy bị mù nhưng hắn cái gì cũng biết, dù tôi có đi nước cờ nào cũng bị hắn nhìn ra, đây hẳn phải là kinh nghiệm điều binh khiển tướng mấy ngàn năm qua. Mặc dù chúng tôi vẫn còn trẻ giống như những cặp vợ chồng ngoài kia nhưng ngoài thú vui này ra con quỷ già Âm Thao nhất định không chịu đi đâu. Anh ấy dù gì cũng là một lão già ngàn năm, những việc ngoài kia đều không có hứng thú.
Gia đình 5 người chúng tôi sống rất vui vẻ và hạnh phúc, Âm Thao, tôi, củ cải, vẫn còn lão rùa và cậu bé lười biếng Mặc Mặc. nhắc đến Mặc Mặc tôi lại nhớ đến Mỹ Linh, từ sau khi rời khỏi phòng khám Lâm Thị tôi không biết hiện tại Mạnh Trần cùng Lâm Nhuận như thế nào, Mỹ Linh ra làm sao? Vài hôm nữa nhất định tôi phải quay lại đó một chuyến.
“ ba ma, chúng con về rồi.” Một cô bé mái tóc đuôi gà bồng bềnh bay trong gió chạy lại sà vào lòng tôi làm nũng.
“ mama, hai hôm nữa là chủ Nhật, người có thể dắt anh Huyền Vũ đi sở thú một chuyến được không? Tiện thể đưa con và baba đi theo nhé.” Củ cải ngước đôi mắt to tròn nhìn tôi chờ đợi.
Con bé tinh ranh này, nó rất muốn đi chơi nhưng sợ tôi từ chối liền đẩy lí do cho lão rùa già. Càng lớn con bé càng giống Âm Thao như đúc, mắt to tròn, mũi cao, khuôn miệng xinh xắn. Thật may nó không thừa hưởng tính cách khô khan của anh ấy nếu không hẳn là nhà tôi đủ một đoàn kịch câm.
Tôi nói: “ được chủ nhật sẽ cùng đi.”
Dù sao một tháng nay tôi luôn bận rộn thu xếp lại cuộc sống chưa có thời gian đưa con bé đi chơi hơn nữa dù nó không nhớ nhưng khi còn ở phòng khám Lâm Thị tôi đã hứa đền bù cho nó.
Sau khi kết thúc bữa tối, tôi dạy củ cải học bài rồi đi ngủ.
Hôm sau khi đến nơi làm việc, tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của mấy người đồng nghiệp: họ nói rằng gần đây trong thành phố có rất nhiều cô gái mất tích, cảnh sát đã vào cuộc mà không tìm ra tung tích. Chủ tịch thành phố đã mời các pháp sư, thầy pháp, thầy phù thủy….cuối cùng cũng tìm ra xác của họ bên bờ sông Hàn ngoại ô thành phố. Tất cả các cô gái đều bị mất khuôn mặt và làn da. Một số thầy pháp đã nói rằng con quỷ này rất mạnh không ít người đã bỏ mạng không ai dám truy tìm. Chủ tịch thành phố đã treo thưởng rất cao cho ai tiêu diệt được nó.
Nghe xong câu chuyện tôi liền nghĩ ngay đến Mạnh Trần. Ngoài hắn không ai có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Hắn vậy mà vẫn không biết hối cải, tôi sẽ đi tìm hắn, khuyên hắn quay trở lại, ngoài ra nếu việc này thành công thì không phải như Sầm chín Nguyên từng nói “ 3 năm không khai trương, khai trương ăn 3 năm” sao? Tôi quyết định tối nay sẽ hành động.
Sau bữa cơm tối, khi tôi rửa bát xong đi ra ngoài, Âm Thao đang ôm củ cải ngủ rất ngon. Bây giờ đã là 10 giờ tôi quyết định hành động, Mất khoảng 1 giờ xe, tôi đã đến nơi.
Bờ sông vô cùng vắng lặng, tôi nhìn bốn xung quanh chỉ có bóng của một chiếc thuyền. Tôi liền tiến lại gần, trên thuyền chỉ có một bà lão khoảng 80 tuổi, mái tóc màu xám tro, cơ thể và gò lưng giống như một cây gậy, trong tay bà ta còn đang cầm một cây kim để may vá.
Bà ta nghe thấy tiếng động phía sau liền dừng lại, chậm rãi nghiêng đầu nhìn tôi giọng khàn khàn hỏi: “ cô gái, đêm hôm rồi còn đến đây tìm ai?”
“ Bà ơi, bà ở đây lâu chưa? Bà có thấy một người đàn ông khoảng 30 tuổi cùng một cô gái 24, 25 tuổi ở gần đây không?” Tôi hỏi
“ một cậu thanh niên cao và điểm trai cùng một cô gái dễ thương phải không?” Bà lão nói xong quay đi, tiếp tục làm việc may vá trong tay.
“ đúng rồi vậy họ ở đâu?” Tôi vừa hỏi vừa lặng lẽ bỏ ra một tấm xích phù dán trên người bà lão, xem đây là người hay quỷ, không lí gì ở nơi vắng vẻ này chỉ có 1 bà lão. ( cái này là do trước kia Sầm Chín Nguyên dạy tôi, xích phù này rất thích ứng với quỷ.)
Tôi lặng lẽ gỡ xích phù ra bà lão này không có vấn đề gì, ít nhất bà ta không phải là ma.
“ họ lát nữa sẽ đến, mỗi ngày đều là 12h mới đến” bà lão nói xong lại tiếp tục khâu.
Tôi nhìn đồng hồ bây giờ mới 11 rưỡi vì vậy liền lấy cái ghế ngồi bên cạnh bà ta chờ đợi. Tôi không có việc gì làm liền ngồi nhìn bà lão may vá, trong tay bà ta là thứ giống như tấm da lợn, tấm da này không lớn lắm, bên trên còn vá chằng vá đụp, xem ra ghép lại từ không ít tấm da lợn nhỏ.
Bà lão nhanh chóng chú ý đến ánh mắt của tôi, quay đầu liếc tôi một cái, dường như không thích tôi nhìn chằm chằm vào tấm da lợn nên trực tiếp chuyển hướng tránh ánh mắt của tôi.
Bầu không khí thật ngượng ngùng, tôi không thể tiếp tục ngồi đợi đứng lên định ra ngoài chờ. Tôi còn chưa kịp ra đến cửa, cổ đột nhiên bị người khác giữ chặt, trong nháy mắt không thể hô hấp.
Tôi vô cùng sợ hãi, nếu đây là một con quỷ tôi đã dễ dàng chống đỡ, nhưng đây lại là một người thường, tôi lại đang trong thế bị động ra sức vùng vẫy. Người giũ cổ tôi không ai khác chính là bà lão kia, bà ta chỉ là bà lão 80 tuổi mà lấy đâu ra sức mạnh ghê gớm như vậy?
Tôi bị một lực siết mạnh ở cổ, mắt đột nhiên tối sầm, liền ngất đi trong vô thức.
……………………..…
Khi tôi tỉnh dậy, tay chân đã bị trói, bên cạnh đang có tiếng mài dao. Bà lão đang ngồi mài dao rất điệu nghệ, vẻ mặt hớn hở.
“ bà định làm gì, sao lại trói tôi?” Tôi lo lắng hỏi, trong lòng tràn đầy nghi vấn bà ta định làm gì tôi?
“ ta cũng chả muốn làm gì, chỉ xin bộ da thôi có được không?” Bà ta nhìn tôi nở nụ cười ma mãnh.
Cái gì? Tôi không nghe nhầm chứ? Bà ta nói xin bộ da như xin kẹo ấy nhỉ? Bị lột da liệu có chết không?
Khoan đã, nếu việc này liên quan đến da người thì những cô gái kia không phải là do bà ta hại hay sao? Hàng đống câu hỏi hỗn độn trong đầu tôi.
“ bà và Mạnh Trần có quan hệ gì? Bà lấy da người có mục đích gì?” Dù có chết tôi cũng phải làm rõ chuyện này.
Bà ta đã mài xong con dao vui vẻ đi lại phía tôi: “ dù sao ngươi cũng sắp chết ta nói cho ngươi một chút cũng không sao. Ta chẳng biết Mạnh Trần nào hết, vài ngày nữa vừa hay đến ngày ta thực hiện trùng sinh trận đang không biết kiếm đâu thêm một bộ da nữa thì ngươi lại tự chui đầu đến. Chậc, chậc Chuyện này thật là tốt. “ lời nói vừa dứt bà ta đã lại gần tôi.
Tôi vẫn còn muốn hỏi thêm nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị bà ta chặn họng.
“ không cần phải nói nhiều nữa, đến 12h rồi không thể qua mất giờ đẹp của ta, có gì cần biết xuống địa ngục sẽ rõ.” Nói xong bà ta giơ con dao về phía tôi.
Tôi sợ hãi vô cùng, La Hy tôi chết đi sống lại bao nhiêu lần, lại vừa trải qua đại nạn trở về. Còn chưa thực hiện được điều gì, chưa bù đắp được những thiếu thốn cho con gái. Âm Thao nhớ chăm sóc củ cải thật tốt, củ cải mẹ đi đây, xin lỗi con” tôi lẩm nhẩm trong miệng, mắt nhắm lại chờ giây phút quyết định.
Ngay trong lúc tôi tuyệt vọng nhất một tiếng rơi vỡ lớn xảy ra.
“ choang” tôi bừng mở mắt ra, trước mắt tôi, con dao của bà già, bên cạnh còn có một bàn tay vẫn còn chút giãy giụa trong Vũng máu. Bà già kêu lên đau đớn nằm lăn ra khoang thuyền.
Là ai, ai đã cứu tôi? Ngay khi tôi đang suy nghĩ, một bón người chạy lại, rất quen thuộc. Anh đã dùng kiếm chém đứt tay bà già trước khi bà ta kịp xuống tay.
“ La Hy, em có sao không?” Người đó chính là Âm Thao, anh lo lắng xoa khắp người của tôi.
“ em không sao, vẫn may có anh đến kịp, sao anh biết em ở đây?” Tôi rất ngạc nhiên.
“ em thật ngốc nghếch, đêm hôm đến đây làm gì hả? Nơi này rất nguy hiểm em biết không?” Âm Thao vẫn chưa hết vẻ lo lắng
“ em đi tìm Mạnh Trần” tôi bày ra bộ mặt hối lỗi
“ Mạnh Trần sao có thể ở nơi này? Em mới từ dưới đất chui lên mà không biết quý trọng mạng sống của mình sao?” Âm thao nhìn về phía tôi hừ nhẹ một cái.
“ Đạo trưởng Âm ngài đã đến đây rồi sao?” Phía trên thuyền đột ngột phát ra một tiếng nói. “ tôi đã nhiều lần đến mời ngài nhưng ngài không chịu giúp, vậy mà hôm nay đã đến đây rồi, thật tốt quá.”
Tôi quay lại là một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát sau lưng ông ta còn có một người mặc bộ quần áo như của đạo sĩ.
Âm Thao gật đầu chào hỏi với họ,
Lão đạo sĩ nhanh chóng đi lại phía bà già, ông ta ngồi xuống trước khuôn mặt đau đớn của bà ta hỏi: ” thật khó khăn mới bắt được bà, bà đã làm gì với những cô gái đó?”
” ta chẳng làm gì ai, các người lai đi bắt nạt một bà già?” Bà ta vẫn còn già mồm.
Lão đạo sĩ cười nói: “Bà không chịu nói, thì để toi nói giúp bà, mặc dù tôi chưa từng học tà thuật mi – ka – ah nhưng trước đây đã nghe sư phụ nói qua, mi – ka – ah trong tiếng Trung gọi là trọng sinh trận, chuyên dùng da và cơ thể của những cô gái trẻ gột rửa bản thân mình để đạt được mục đích cải lão hoàn đồng, chính vì vậy bà đã lột da những cô gái này để may kén trưởng thành, sau đó chui vào kén, đổi lại gân cốt trẻ trung cho mình, mỗi lần sau khi trọng sinh thành công, bà sẽ trẻ hơn một tuổi so với lần trước, nhưng mi – ka – ah cũng có một nhược điểm vô cùng lớn, chính là hiệu quả chỉ trong vòng một năm, chính vì thế mỗi năm vào thời điểm này, bà phải trở lại tuổi thật của chính mình, biến thành một bà lão hơn tám mươi tuổi, có đúng không?”
Trời ơi thật không thể tưởng được bà ta muốn dùng da của tôi để cải lão hoàn đồng. So với ác quỷ thật không kém chút nào.
Bà ta không nói gì, lão đạo sĩ tiếp tục nói: ” nhưng thật đen cho bà Âm phu nhân đây đã kết hôn bà có lột được da co ấy cũng vô ích. Hơn nữa lại gặp phai âm đ*o trưởng pháp lực cao cường đây ghì bà thật quá nhọ luôn.”
Cái gì? Họ gọi Âm thao là đạo trưởng, anh ấy làm đạo trưởng khi nào?
Không cần nói nhiều với bà ta, đưa về giải quyết.” Người cảnh sát nói xong, phía sau lập tức có hai nhân viên cảnh sát xông vào kéo bà ta đi.
” đạo trưởng Âm, hôm nay rất cảm ơn ngài, ngay mai tiền sẽ lập tức chuyển vào tài khoản, xe đã chuẩn bị sẵn bên ngoài mời 2 người len xe, toi xin phép đi trước hòm khác sẽ tới thăm ngài sau.” Lão cảnh sát vẻ mặt hớ. Hở bắt tay âm Thao.
Âm thao không nói gì khéo gật đầu sau đó bế toi len và đi ra ngoài.
Toi không khỏi ngạc nhiên, anh ấy lai ở trước mặt người khác bế toi đi len bờ, ai nghĩ anh bị mù?
” anh len chức đạo trưởng từ khi nào? Sao em không biết?” Toi tóm lọn tóc của anh chờ đợi câu trả lời
” sau này đừng làm những chuyện ngu ngốc vậy nữa, em xảy ra chuyện anh và con sẽ không sống nổi đâu. Một lần là quá đủ rồi.” Âm ThAo vừa nói vừa đưa toi len xe.
Đây là lần đầu tiên anh nói với toi những lời ngọt ngào như vậy toi không khỏi hạnh phúc trong lòng
Về đến nhà, toi đã quá mệt moi và được một phen kinh hãi chay thảng đến phòng củ cải ôm con bé ngủ một giấc thật ngon.
Hòm sau tôi mới biết từ ngày tôi đi anh ấy hành nghề bắt ma quỷ để có tiền nuôi củ cải và Mặc Mặc. Thì ra là vậy nén anh mới ra khỏi nhà vào ban đêm. Cũng đúng, một người mù có thể làm gì ngoài việc này. Thật không nghĩ một con quỷ lai là một dạo sĩ bắt quỷ. Haha. Nhất định phai thêm điều này vào trong chương tiêu thuyết mới.
……………
Chủ Nhật
Cả nhà chúng tôi vui vẻ đến sở thú, con rùa già cuối cùng cũng biết nó bị lừa, Nó đi tìm loạn cả cái sở thú đều không thấy như những gì củ cải nói cuối cùng bất lực từ bỏ. Củ cải Hiếu động dắt tay Huyền vũ chạy tung tăng khắp nơi, nhìn con bé cười đùa hạnh phúc, trong lòng tôi rất ấm áp. Đương nhiên là lão rùa già phải biến thành hình người nếu không khác gì tự mình đi vào rọ, chắc chắn sẽ bị nhốt lại. Tôi cùng Âm Thao kiếm một cái ghế ngồi nghỉ. Nhìn anh tôi rất buồn, sau lần đổi mắt lấy răng cho củ cải, anh ấy không bao giờ nhìn thấy mẹ con tôi nữa, con gái mình ra sao, xinh đẹp thế nào anh cũng không biết. Tôi nhất định phải tìm mọi cách chữa lành đôi mắt cho anh.
Sau khi đi sở thú về, tiện đường chúng tôi ghé qua phòng khám của Lâm Thị. Tôi rất muốn biết mọi thứ bây giờ như thế nào, Mạnh Trần, Lâm Nhuận Dư, Mỹ Linh, Tiểu Tinh, còn có cả những con ác linh dưới tầng hầm kia nữa.
Vừa đến nơi, Tiểu La Bặc dường như đã nhận ra nơi này liền hỏi: “ mama, chúng ta đến đây làm gì? Không phải ở đây có thúc thúc xấu xa và những người rất đáng sợ sao?”
Âm Thao lơ mơ chưa hiểu hỏi: “ La Hy, đây là đâu?”
“ phòng Khám Lâm Thị” tôi trả lời nhanh và dắt anh cùng đi vào.
Âm Thao nắm chặt tay tôi lo lắng hỏi: “ La Hy, em bị đau ở đâu à?”
“ không, em không sao, chúng ta đến đây tìm Lâm Nhuận Dư” tôi cầm tay anh trấn tĩnh lại
Âm Thao hỏi: “ Lâm nhuận Dư là ai?”
Tôi trả lời: “ Mạnh Trần”
Âm Thao:” ….”
Chúng tôi đã tới trước cửa phòng khám. Tôi gõ cửa một hồi lâu cũng không thấy có người ra mở cửa.
“ Mỹ Linh, mở cửa cho tôi.” Tôi gọi lớn
Bên trong vẫn im lặng không có phản hồi.
“ Mỹ Linh, Lâm Nhuận Dư mau mở cửa ra” tôi hét lên một hồi cũng không có ai đáp lại tôi.
“ để ta” nói xong, Âm Thao cản chúng tôi lại đằng sau, một cước đạp tung cửa.
Bên trong không có người, mạng nhện giăng kín lối, bụi bặm đầy mặt bàn mặt tủ dường như đã lâu không có người ở. Tôi đi thẳng xuống tầng hầm, bên dưới cũng không có ai. Có lẽ sau khi tôi đi, bọn họ cũng đã rời đi, không biết họ đã đi đâu đã làm gì, liệu Lâm Nhuận có nghe theo lời tôi, dừng lại tội ác của mình hay chưa? Hay hắn đã đến nơi khác tiếp tục gieo họa đến nhân gian?
Ngoài việc đến xem bọn họ như thế nào, thực chất tôi vẫn còn một điều đó là hỏi Lâm Nhuận có cách gì chữa được đôi mắt cho Âm Thao hay không? Nhưng xem ra việc này đã không còn hi vọng, tôi phải tìm cách khác.
Tôi quyết định quay lại âm phủ gặp Diêm Quân.