Kẹo Sữa Bò - Stella - Chương 37
Chỉ trong một mùa hè, cô như ấu trùng trong kén, cựa mình lột xác thành một phiên bản tốt nhất.
Sau hôm công bố danh sách đỗ vào THPT Dương Minh, Lam Phương tức tốc kéo cô đến dạo quanh ngôi trường, nhưng chỉ vừa đứng trước cổng trường, bảo vệ ngăn lại không cho phép vào trường học. Lam Phương bèn kéo cô đến quán cafe đối diện với sân bóng đá.
“Mẹ tao nghỉ làm ở xưởng may rồi, đang chuẩn bị mở quán ăn gần sân bóng đá đó.” Lam Phương khuấy ly trà đào.
“Được nha, học xong ghé nhà mày ăn bún bò.”
Hai người bọn họ nói chuyện rất lâu. Đến khi hoàng hôn dần dần buông xuống, mới trở về nhà, cô đứng ven đường ngó xung quanh rồi mới băng qua đường.
Tiếng hò hét cổ vũ trong sân bóng nhanh chóng thu hút sự chú ý, cô dừng chân, nhìn vào bên trong, đôi mắt hơi nheo lại.
Hóa ra sau khi thích một người, việc tìm kiếm anh giữa đám đông trong nháy mắt lại trở thành khả năng đặc biệt của cô.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Vũ An đã nhận ra Nguyên Khang ở đội đỏ, sau lưng in số 4, bên dưới ghi chữ Khang.
Cô tiến lại gần, vịn hàng rào để có thể nhìn anh rõ hơn.
Bên này, Phương huyên thuyên kể chuyện, nhưng mãi mà không nghe thấy An trả lời, quay sang bên cạnh chỉ còn lại khoảng trống. Cô xoay lưng nhìn ra sau, thấy An đang mải mê nhìn vào sân bóng.
“An! Tự dưng lại đứng xem bóng đá vậy?”
“Người quen mày trong đó hả?”
“Không, tao nhìn nhầm. Về thôi.”
Ngày ấy, Vũ An lại khám phá thêm một điều thú vị.
Nguyên Khang thường hay đá bóng ở sân đối diện với quán cafe, thường hay đến ăn ở quán bà Tám.
Vào ngày khai giảng.
Thu về, bầu trời xanh ngắt, những áng mây trôi dạt trên nền trời, cái nắng trở nên vàng ươm như màu lúa chín.
Sau khi cất xe vào nhà gửi xe, cô rảo bước về phía hàng ghế đá đối diện cây phượng vĩ. Trong lúc chờ Lam Phương đến, cúi đầu nghịch điện thoại.
Chỉ là đến lúc ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy anh cùng hai nam sinh cô gặp ở cửa hàng 44. Cả ba người họ đều cao ráo, thân hình cân đối, toát ra khi chất nổi bật, tràn đầy dáng vẻ thanh xuân của tuổi trẻ.
Nam sinh đeo kính nói gì đó, sau đó anh nở nụ cười tươi, lộ rõ hai lúm đồng điếu, nom rất vui. Từ đầu đến cuối, Vũ An mải mê ngắm nhìn anh, chợt anh nở nụ cười dịu dàng như nắng xuân, trong lòng như có dòng suối ấm chảy qua làm cho cô bất giác nở nụ cười ngờ nghệch.
Trông có chút ngốc.
Từ xa, Lam Phương đã thấy Vũ An nhìn chằm chằm một hướng, liền bước lại gần, khom người, kề sát mặt, huơ huơ tay.
“Mày nhìn gì mà cười ngu ngu vậy?”
“Hả?” Vũ An chớp chớp mắt.
“Tao đợi mày nãy giờ. Vào thôi.” Cô lấp liếm, khoác tay Phương vào hội trường.
Chỗ ngồi bên trong hội trường đã lấp đầy phân nửa, hầu hết học sinh trong trường đều âm thầm ra phía sau ngồi, do vậy mấy hàng ghế đầu vẫn còn khá trống. Với tâm thế là học sinh mới vào ngôi trường, Lam Phương nhất quyết muốn ngồi ở vị trí phía trên gần khán đài.
“Ngồi ở đâu đây.”
Ánh mắt cô dừng lại trước vị trí thứ tư hàng năm từ phải sang trái, hơi cong môi mỉm cười.
“Ngồi ở hàng ba đi.”
(…)
“Vũ An!”
“Vũ An!”
Cô choàng tỉnh, ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Mày có nghe tao nói không vậy?”
“Nghe, nghe chứ.”
“Tự dưng mày nhìn vào topic này rồi sững người lại, nhìn đăm đắm ngoài cửa sổ.”
“Mày đừng làm tao sợ nha.”
“Tao đang nghĩ đến một số chuyện.”
“Bây giờ mày kể lại cho tao nghe đi.”
“Khồng, hết hứng thú để kể rồi.”
Tan học.
Ngoài trời, mây đen kéo đến như lớp màn đen giăng kín cả bầu trời. Chỉ hơn ba mươi giây sau, mưa trút nước xuống như thác đổ, mưa xối xả cuốn trôi những phiến lá nằm rải rác trên sân trường, nước lênh láng khắp nơi, cả sân trường như ngập lụt nước. Vũ An mím môi, lùi vào bên trong.
“Mày có đem áo mưa không?”
Lam Phương lắc đầu.
“Chết dở. Cả hai đứa đều không mang áo mưa thì sao mà về nhà?”
“Có đem tiền không?”
“Không.”
“Thôi ngồi đợi mưa tạnh vậy.”
Đứng gần bọn họ là một cặp nam nữ, cậu bạn khá cao trong khi cô bạn gái thì khá thấp, đứng cạnh cậu khiến cô bạn càng nhỏ nhắn hơn. Người con trai vươn tay xoa đầu cô gái như là đang dỗ dành, an ủi. Giây sau, cậu lấy chiếc ô xanh thiên thanh nhét trong túi bên hông cặp sách, bung ô.
Hai người bọn họ sít sát lại gần nhau dưới tán ô xanh thiên thanh. Khoảng cách ấy vừa vặn nghe thấy tiếng mưa rơi lấn át nhịp tim đập giòn giã của đối phương. Người con trai nghiêng ô về phía đối phương, bả vai đọng vài giọt mưa, ướt đẫm phần vai áo. Nhưng cậu bạn chẳng mảy may quan tâm, lúi húi nghiêng ô che cho bạn nữ.
Khoảnh khắc ấy tràn ngập hơi thở thanh xuân, tuổi trẻ nhiệt huyết.
Cảnh tượng lần đầu tiên Nguyên Khang chủ động nói chuyện với cô ở quán net như một thước phim ngắn lướt qua.
Bất giác lại nghĩ đến anh.
Hình như cô lại cảm thấy nhớ anh rồi.
(…)
Sau khi cố ép bản thân tập trung vào học tập, không được phép lơ là, khi đó cô cảm thấy thời gian trôi qua nhanh thật.
Mới hôm qua, cô vẫn còn là cô học sinh ôm biết bao mơ mộng, hoài bão bước vào một môi trường mới mang tên THPT Dương Minh, mà giờ đây lại bước sang năm cuối cùng của thời áo trắng.
Tuần cuối cùng tháng 11, anh trở về nhà.
Đông đến, cây cối ven đường trơ trụi lá chỉ còn những cành khẳng khiu, cơn gió bấc mang theo hơi lạnh buốt đùa giỡn với những lọn tóc hơi xoăn nhẹ làm cho chúng tung bay trong gió, cô đưa tay gạt tóc, vén gọn gàng sau gáy. Anh đứng bên cạnh nắm chặt bàn tay cô bỏ vào túi áo khoác sưởi ấm.
Trong những năm gần đây kinh tế phát triển, những tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm ở thành phố A. Đứng ở nơi đây có thể ngắm nhìn khung cảnh thành phố về đêm, những ánh đèn đường LED nối đuôi kéo dài, thắp sáng cả thành phố.
“Không ngờ ở trong thành phố cũng có một nơi như thế này.”
“Năm anh học lớp mười, vô tình phát hiện ra nơi này.” Nguyên Khang dựa lưng vào lan can, đôi chân dài thẳng tắp hơi duỗi thẳng, ngoảnh mặt nhìn cô, giọng êm ấm.
Vũ An gật đầu, đặt hai tay lên trên lan can, nhắm mắt, hít thở bầu không khí trong lành.
Sau đó, hai người bọn họ ngắm nhìn phong cảnh khi trời về đêm, kể cho nhau nghe về cuộc sống của mình trong khoảng thời gian qua.
Đến khi trở về, sandals bị đứt quai, đang không biết phải làm thế nào thì anh đưa lưng về phía cô, hạ thấp người xuống.
“Lên anh cõng.”
Cô lửng khửng vài giây, sau đó quàng tay ôm bá cổ anh.
Cứ đi được một đoạn, cô lại nói.
“Mệt không anh?”
“Như này nhằm nhò gì. Anh cõng em cả đời cũng được.” Nguyên Khang cười, nhấc cô lên.
Đã biết bao lần, cô âm thầm ngắm nhìn anh từ xa, nhìn tấm lưng rộng vững chắc của anh, ôm giấc mộng một ngày nào đó có thể quang minh chính đại sánh vai cùng anh. Nhưng cho đến thời điểm bây giờ, cảm thấy có chút không thật, từ lúc anh công khai theo đuổi, lúc anh ôm cô vào lòng, nói những lời đường mật, trao cô nụ hôn nhẹ nhàng và ngay tại bây giờ khi anh đang cõng cô.
Vũ An cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy, cô sợ chỉ cần chớp mắt một cái, vạn vật xung quanh đều tan biến như làn khói mỏng, hóa thành hư không. Cô sợ tất cả chỉ là mộng tưởng mà bản thân tự mình thêu dệt.
“Anh ơi!”
“Hửm?”
“Tại sao anh lại thích em?” Vũ An đè nén cảm xúc trong lòng, không để giọng nói nghe run run.
“Chỉ khi gặp được em, Adrenaline trong người anh mới dâng trào như bão táp.” (*)
(*) Adrenaline có công thức hóa học là C9H13NO3, là một hormone được giải phóng khỏi tuyến thượng thận và có tác dụng trên hệ thần kinh giao cảm, được sản xuất khi có một kích thích mạnh về mặt cảm xúc. Cụ thể trong một số trường hợp khi đứng cạnh người mình thích, Adrenaline làm cho nhịp tim tăng vọt, hít thở không ổn định.
“Mỗi phút, mỗi giây trôi qua đều muốn bên cạnh em, muốn cùng em đi qua xuân hạ thu đông.”
“Chỉ thế thôi.”
Lời anh ngắn gọn, súc tích nhưng chứa đựng hàm ý chân thành.
“Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã thích em.
Rõ ràng cô nên vui mới phải. Nhưng tại sao…
Vũ An âm thầm nén bí mật của mình vào chiếc chai rỗng làm bằng thủy tinh, nhưng một khi miệng chai đã đầy thì không còn chỗ chứa cho những suy nghĩ tiếp theo. Đó cũng là lúc, Vũ An phải đối diện với những tâm tư thầm kín mà cô chôn giấu xuống bấy lâu nay.
Cô hít thở một hơi thật sâu rồi từ từ thở nhẹ ra, rũ mắt nhìn phiến lá rơi rải rác trên đường.
“Anh có tin vào câu nói Nhất Kiến Chung Tình – vừa gặp đã yêu không?”
Nhịp tim của anh hẫng một nhịp.
Nguyên Khang biết cô đang định nói gì, yên lặng lắng nghe nỗi lòng của cô.
“Vào lúc anh tặng em viên kẹo sữa bò, em cảm thấy bầu trời hôm ấy quang đãng, đẹp vô cùng.”
“Ồ! Hóa ra trên đời này thật sự có hoàng tử.”
“Đó là suy nghĩ tiếp theo mà em nghĩ đến.”
“Có lẽ là vì lúc ấy còn quá nhỏ, nên đến khi em nhận ra thích anh cũng là lúc không thường xuyên thấy anh nữa.”
“Năm lớp tám, em biết được anh hay đến cửa hàng 44 vào chiều thứ tư mỗi tuần. Do đó, em thường lén lút nhìn anh rất lâu, rất lâu.”
“Em ước con đường Nguyễn Trãi dài vô tận để em có thể cùng anh ngắm nhìn hoàng hôn lúc chiều tà.”
“Trong khoảng thời gian chuẩn bị thi tuyển sinh, anh là động lực để em cố gắng có thể đỗ vào trường Dương Minh.”
“Sau mỗi trận đá bóng, anh thường ghé qua quán cafe đối diện mua nước, vào quán bà Tám để ăn mì.”
“Gặp anh ở quán net là tình cờ nhưng làm quen với anh qua game là cố tình.”
“Bởi vì không cách nào tiến lại gần anh nên em dùng thân phận Bongtrontron để mỗi ngày có thể cùng anh đánh trụ.”
Vũ An nhắm chặt mắt, nói một mạch quên cả ngắt nghỉ đoạn, gấp rút đến mức gần như quên cả hít thở. Đến khi mở mắt ra, con ngươi ửng đỏ, nước mắt quanh mi rơi xuống, cô nhanh chóng lau đi.
Lần này đến lượt, anh khựng người lại, đặt cô xuống ghế đá ở gần đó, anh chống hai tay sang hai bên, cúi đầu hôn môi. Khác với lần trước, lần này anh không theo bất cứ quy luật nào, lúc thì vội vã, hấp tấp như cơn mưa rào mùa hạ, mang theo vài phần cuồng nhiệt như cách anh giải tỏa cảm xúc bấy giờ, sau đó tiết tấu dần dần chậm lại, nhẹ nhàng, dịu dàng như sợ làm cô đau. Sau khi rời khỏi đôi môi mềm mại, anh khẽ đặt nụ hôn lên tóc.
Anh chưa từng nghĩ cô lại thích anh lâu đến như thế. Nếu đổi lại là anh, không biết liệu anh có can tâm tình nguyện thích một người lâu như vậy không. Trong khi người đó lại chẳng mảy may không biết, không nhớ đến.
“Ngốc.”
“Sao em lại thích một người lâu đến như vậy.”