Kẹo Ngọt Dành Cho Em - Mặc Tây Kha - Chương 4
Có vẻ như mùa mưa tới rồi, những cơn mưa nhỏ cứ tí ta tí tách rơi suốt mấy ngày trời.
Mưa không nặng hạt nhưng cứ rơi theo từng cơn, thường kéo đến quấy rầy người ta một chút khiến cho lòng người thêm phiền. Đối mặt với tâm tình thất thường động chút là khóc của ông trời, Đỗ Kính Chi chỉ đành bất đắc dĩ ngày nào cũng mang ô theo, nếu không cậu chỉ sợ Chu Mạt thực sự sẽ đem băng keo đến dán đầu cậu lại mất.
Sáng sớm vừa đến trường đã thấy Hoàng Vân Phàm, Lưu Thiên Nhạc cùng với mấy học sinh lớp 5 đá bóng ở gần cổng sau. Đoán chừng chắc cũng do trời mưa cản bước nên bọn họ không thể ra ngoài giương oai với thiên hạ, chỉ đành chui một góc chơi cho đỡ buồn vậy.
Đỗ Kính Chi thấy lòng mình cũng hơi ngưa ngứa, cậu vẩy vẩy cái ô trong tay cho ráo bớt nước rồi căng ra để ngoài cửa lớp, sau đó cất cặp vào chỗ rồi cũng chạy đi đá bóng với lũ bạn.
Cơ mà bởi vì điều kiện có hạn nên bọn họ không được chơi tận hứng, chỉ chơi mấy trò chơi nhỏ giống mấy nhóc học sinh tiểu học như trò “chuyền bóng nhỏ”. Trò này chỉ đơn giản là chuyền quả bóng qua cho người khác, giống như đá cầu, chỉ là đổi đạo cụ thôi.
“Tới tới tới, qua bên kia đi, đừng đá vào người khác.” Đỗ Kính Chi là đại ca đứng đầu đám con trai này, đừng xem thường vóc người cậu nhỏ nhắn mà nhầm, cậu trời sinh mang loại khí chất này, giúp cậu nổi bật giữa đám đông. Cộng thêm tính nết, phong độ bên ngoài khiến mọi người càng thêm lý do để tự nguyện đi theo cậu.
Từ cổng sau của trường đi vào, phía tây là phòng học, phía đông là phòng đa phương tiện, phòng thí nghiệm vật lý. Lúc này mấy phòng đó đều đang đóng cửa, không có học sinh qua lại, bọn họ đá bóng ở đây cũng không sao, không sợ đá trúng người khác.
(*) 多媒体教室 là phòng học kết hợp với các loại công nghệ vd như phòng máy, phòng học có TV, máy chiếu v.v tùy theo thiết kế của mỗi trường.
Chưa đá được bao lâu thì có người tới dẹp tiệm.
Tạ Tây Dương dẫn theo hai đàn em trong hội học sinh, hùng hổ bước về phía cổng sau.
Cái tên Tạ Tây Dương này cũng giống Chu Mạt, đều là người của hội học sinh, Chu Mạt là hội trưởng còn Tạ Tây Dương là hội phó. Sở dĩ Chu Mạt được vào hội học sinh là bởi nhân duyên tốt, cộng thêm tài đức vẹn toàn. Còn Tạ Tây Dương là bởi thành tích tốt, đằng sau còn có bối cảnh không nhỏ, là họ hàng với lãnh đạo, đều do người trong nội bộ đề cử lên.
Tạ Tây Dương vẫn luôn không phục Chu Mạt, cảm thấy kiểu người lúc nào cũng ha ha cười như Chu Mạt là giả làm người tốt, thực chất anh chẳng thèm quan tâm đến bất kì chuyện gì, trong hội học sinh là loại ba phải, gió chiều nào theo chiều ấy, về cơ bản là chẳng chỗ nào bằng hắn cả. Hắn đủ mạnh đủ cứng, muốn làm chuyện gì đó để chứng minh bản thân nên sau đó lúc nào cũng chăm chăm giám sát đám Đỗ Kính Chi.
Đám Đỗ Kính Chi quậy phá trong trường quen rồi, trước giờ thấy mấy người của hội học sinh thì chưa bao giờ cho chúng tí mặt mũi nào cả, bọn họ cảm thấy đám người này chẳng khác nào chó săn sau mông chủ nhiệm Cao, ngày nào cũng gâu gâu sủa bậy, phiền phức.
“Mấy người các cậu không được đá bóng ở đây, về lớp chờ đến giờ tự học sớm đi.” Tạ Tây Dương lớn tiếng chỉ tay với mấy người bọn họ, giọng điệu như đang ra lệnh, khiến người nghe khó chịu cực kì.
Đỗ Kính Chi ngẩng đầu nhìn Tạ Tây Dương một cái, không thèm phản ứng lại. Mọi người cũng quay qua nhìn nhau, chẳng ai thèm để ý đến hắn cả.
Với Tạ Tây Dương mà nói, đây là một biểu hiện của sự không tôn trọng, là xúc phạm đến cá nhân hắn.
Với đám Đỗ Kính Chi thì bọn họ đang muốn cho Tạ Tây Dương biết khó tự lui, ai ngờ tên nhóc này lại không thèm dao động, vẫn ồn ào bên cạnh như cũ, còn lấy điện thoại ra chụp ảnh, lên giọng tuyên bố sẽ mách chủ nhiệm Cao rồi ghi tội tất cả mấy người họ.
Đỗ Kính Chi nghe đến phát phiền, nhấc chân sút quả bóng về phía Tạ Tây Dương. Thực ra cậu đã cố tình đá chệch đi một chút, tính là bóng sẽ đập vào vách tường phía sau, cơ mà ai ngờ được rằng quả bóng lại bay thẳng vào mặt Tạ Tây Dương.
Sau khi Hoàng Vân Phàm thấy đường bóng này, lập tức vỗ tay hoan hô: “Đá hay lắm!”
Cũng bởi tiếng cổ vũ này của Hoàng Vân Phàm khiến Tạ Tây Dương nhận định rằng Đỗ Kính Chi cố ý, hắn giận đến nỗi đầu ngón tay phát run, chỉ vào Đỗ Kính Chi nói một câu: “Cậu tàn đời rồi, tôi nói cho cậu biết, chuyện này chưa xong đâu!”
“Tôi không cố ý.” Đỗ Kính Chi bất đắc dĩ giải thích một câu. Cậu thực sự không cố ý, cú sút vừa nãy cậu vẫn nắm chắc, chẳng qua là phần góc phản xạ không tốt lắm nên không tính được bóng bật lại trúng ngay mặt Tạ Tây Dương. Vốn chỉ định cảnh cáo chút thôi, ai ngờ bây giờ thực sự phải đối mặt.
“Cậu đừng điêu! Cậu… cậu hãy đợi đấy!”
Lúc Chu Mạt đến hiện trường thì Đỗ Kính Chi đang giương cung bạt kiếm với đám người hội học sinh luôn được xem là ngoan ngoãn kia, tư thế hai bên như sắp lao vào đấm nhau đến nơi. Nhưng dù hai bên lao vào ẩu đả thì cuối cùng vẫn chỉ có đám Đỗ Kính Chi bị phê bình mà thôi, bởi ba chữ “hội học sinh” là đại diện cho chính nghĩa, được giáo viên che chở, chẳng bao giờ gặp chuyện rắc rối.
Vốn dĩ Đỗ Kính Chi đã nói lời xin lỗi với Tạ Tây Dương rồi, cơ mà Tạ Tây Dương cứ khăng khăng không chịu, nói gì thì nói vẫn nhất quyết phải báo cho chủ nhiệm Cao bằng được, lại thêm chủ nhiệm Tạ là chú hắn nữa, túm Đỗ Kính Chi lên phòng giáo vụ(*).
(*) 德育处 (Đức Dục Xử): Hiểu đơn giản là nơi chuyên để phạt học sinh vi phạm ấy, thường thì bên mình sẽ đưa học sinh lên văn phòng trường hoặc phòng giáo vụ, mình cũng đổi cho gần gũi.
Mà Đỗ Kính Chi trước giờ không phải người dễ tính, lúc đầu đã giải thích rằng mình không cố ý, sau đó lại nói lời xin lỗi, ngăn người bên mình động thủ, vậy mà Tạ Tây Dương còn thò tay qua túm tay cậu kéo lên phòng giáo vụ, trong lúc xô đẩy còn đạp cậu một cái, lúc này Đỗ Kính Chi mới phát bực.
Khi Chu Mạt vội vã bước tới thì thấy Đỗ Kính Chi giơ chân sút một phát, cơ thể Tạ Tây Dương uốn cong một góc độ kì dị, sau đó văng ra ngoài.
Đỗ Kính Chi vẫn chưa nguôi giận, còn định chạy qua đạp thêm mấy cái nữa nhưng bị Chu Mạt túm lại.
“Cậu lại đây với tôi!” Chu Mạt cao giọng nói một câu, xách Đỗ Kính Chi vào phòng giáo vụ rồi đóng sầm cửa lại, nhốt những người khác ở bên ngoài.
Hai tên đầu sỏ, một là Đỗ Kính Chi bị xách vào phòng, còn lại là Tạ Tây Dương bị sút đến đầu váng mắt hoa, khóe miệng còn hơi co rút, như kiểu muốn khóc mà cố nhịn.
Những người khác trơ mắt nhìn nhau, phút chốc mọi thứ yên tĩnh trở lại.
Đám người bên phe Đỗ Kính Chi nhìn cửa, không biết phải làm sao. Người của hội học sinh thì lại gần đỡ Tạ Tây Dương dậy, định vào phòng giáo vụ nhưng đến nơi thì phát hiện ra cửa bị khóa trái mất rồi.
Lúc đang gõ cửa thì câu hát của Hoàng Vân Phàm truyền tới: “Đẹp nhất vẫn là tịch dương hồng(*)…”
(*) Câu hát trong bài Tịch Dương Hồng (tạm dịch) của ca sĩ Đồng Thiết Hâm, nếu mọi người thích thì có thể bấm vào đây để nghe thử.
Tạ Tây Dương chỉ cảm thấy giận đến nỗi trước mắt tối sầm lại.
Sau khi Chu Mạt túm Đỗ Kính Chi vào phòng giáo vụ thì bắt đầu bóp bóp vai Đỗ Kính Chi, dịu dàng dỗ cậu: “Bớt giận, bớt giận nha.” Tốc độ nói chuyện của anh rất nhanh, nghe như đang bảo cậu là “hẹp hòi, keo kiệt” vậy đó.
(*) 消消气 /Xiāo xiāoqì/: bớt giận và 小气 /Xiǎoqì/: hẹp hòi, keo kiệt có cách đọc gần giống nhau.
Đỗ Kính Chi hất Chu Mạt ra, nhìn quanh văn phòng một lượt, thấy giáo viên chưa tới thì ngồi xuống ghế sô pha, hỏi Chu Mạt: “Sao thế, ngài hội trưởng định dạy dỗ tôi đấy à?”
“Đúng là nên dạy dỗ.” Chu Mạt vừa nói vừa đến bên người Đỗ Kính Chi, “Lần sau tay chân cậu nên nhanh nhẹn hơn chút, thấy thằng tâm thần Tạ Tây Dương kia thì chạy xa vào, xem hiện tại xem có phải xui gần chết không, cậu lại còn rước bực vào người.”
Cậu bị thái độ “thiên vị” này của Chu Mạt dỗ cho bớt giận không ít, nhưng vẫn phản bác: “Sao phải trốn nó? Tôi sợ nó chắc? Rõ ràng là nó tự tìm đánh mà.”
“Đúng vậy, cậu nói xem sao tên đó có thể bỉ ổi như vậy chứ, sau này tôi tìm cơ hội cho cậu trị cậu ta.”
“Nên đánh cho một trận.”
“Đúng là nên đánh, nhưng họ hàng của cậu ta là giáo viên, ảnh hưởng không tốt. Sau này tìm cơ hội trùm bao tải đánh, về nhà tôi dạy cậu hai chiêu Taekwondo, đảm bảo cậu đánh đau hơn.”
“Cậu nói xem loại người như cậu ta, bên ngoài đã xấu thì chớ, tính cách cũng khiến người khác ghét bỏ, trên đời này sao có thể có kiểu người khiến người khác ghét đến vậy cơ chứ?”
“Chứ còn gì nữa, nếu trên đời này toàn là tiểu thiên sứ giống nhóc Kính Tử cậu thì thế giới này đã tràn ngập sự xinh đẹp rồi.”
“Cút mọe cậu đi chứ tiểu thiên sứ.”
“Không phải tiểu thiên sứ, mà là nam thần.”
Đỗ Kính Chi còn định chửi thêm dăm ba câu nữa nhưng vừa mở miệng thì phát hiện mình có chút nói không nên lời, hơi ngơ ngác nhìn Chu Mạt một hồi rồi bặm môi, lúc này cậu mới chịu yên lặng gật đầu.
Chu Mạt thấy cậu bình tĩnh lại rồi mới bắt đầu nói chuyện phải trái: “Tạ Tây Dương đáng ghét thật, mỗi lần tôi gặp cậu ta cũng thấy phiền nhưng có cách nào khác đâu, tránh voi chẳng xấu mặt nào(*), cậu nói xem đúng không? Vả lại, các cậu đá bóng trong hành lang là không đúng trước, cậu ta có bắt các cậu quay về lớp cũng không sai…”
(*) Việc nhượng bộ, lùi bước trước kẻ mạnh nhằm đảm bảo an toàn, thiệt hại thì cũng là điều bình thường, không đáng xấu hổ hay mất mặt.
Chu Mạt còn chưa kịp nói hết thì cậu đã trừng mắt nhìn anh, Chu Mạt nhanh chóng thỏa hiệp: “Là thái độ của Tạ Tây Dương không tốt, loại tính cách như cậu ta kiểu gì ra đời cũng bị người khác đánh chết! Cơ mà, đúng là cậu sút bóng vào mặt cậu ta, cậu cũng thấy đấy, một nam sinh có cái mũi đã tẹt, đã xấu như vậy rồi cậu còn sút bóng vào mặt cậu ta nữa, cậu ta không giận mới là lạ. Hơn nữa, là con trai thì đứa nào chả ưa sĩ diện, cậu làm như vậy trong lòng cậu ta chắc chắn cực kì không thoải mái, đúng không?”
“Thế nên cậu muốn tôi xin lỗi nó?”
“Ừ, nói một câu cho có thôi, xin lỗi vì cú sút tuyệt mĩ thần sầu vừa rồi của cậu, rồi sau đó chúng ta tính sổ cậu ta sau.”
Đỗ Kính Chi cực kì không vui, cậu ngồi trên sô pha yên lặng không nói một lời, dáng vẻ rất không tình nguyện. Tạ Tây Dương biết sĩ diện, chẳng lẽ cậu cũng không cần mặt mũi sao?
“Tôi thấy hôm qua cậu vẽ tranh đến tận khuya, mắt đều nổi tơ máu hết lên rồi này.” Chu Mạt đột nhiên nói sang chuyện khác, rồi lấy một cái hộp từ trong túi ra, “Sáng nay tôi cố ý ghé qua hiệu thuốc mua thuốc nhỏ mắt, để tôi nhỏ cho cậu, giúp cậu đỡ hơn chút.”
Cậu lập tức từ chối: “Không cần.”
Chu Mạt thẳng tay bóc hộp thuốc nhỏ mắt ra, đi tới trước mặt Đỗ Kính Chi, một bên gối quỳ lên ghế sô pha, cúi xuống ngay trước mặt cậu, một tay nâng mặt cậu lên, một tay vạch mí mắt cậu.
Cậu ngẩng đầu, chỉ cảm thấy Chu Mạt nhanh chóng tiến sát lại, khoảng cách giữa hai người thật gần, hơi thở của Chu Mạt khẽ phả nhẹ lên mặt cậu một cách dịu dàng, cảm giác ấm áp không tên bao bọc lấy cậu, khiến cậu quên cả phản kháng, cứ để mặc cho Chu Mạt đùa nghịch.
Hai lớp quần vải ma sát vào nhau, hai tấm áo đồng phục chồng lên nhau, dường như Chu Mạt lại hạ đầu thấp hơn thì phải, tự như sắp hôn xuống đến nơi rồi nhưng lại không cúi thấp hơn nữa, chẳng qua chỉ là muốn giúp cậu nhỏ thuốc mắt mà thôi, mỗi bên nhỏ một chút. Sau khi nhỏ thuốc xong, Chu Mạt lùi ra sau một bước, để cậu có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm, cơ mà không lâu sau đó cậu cảm thấy mắt mình nóng rát.
“Tôi đệt… cậu nhỏ nước ớt vào mắt tôi đấy à?” Cậu hỏi, mắt cậu lúc này cay tới nỗi không mở ra nổi.
“Không biết, nhãn hiệu 999(*), dì ở hiệu thuốc đề cử đấy, cậu thấy sao?”
(*) Một nhãn hiệu thuốc bên Trung.
“Chẳng ra làm sao cả.”
Chu Mạt cho Đỗ Kính Chi lọ thuốc nhỏ mắt, còn tiện tay lấy hai viên kẹo trong túi ra đặt vào lòng bàn tay cậu, giơ tay xoa mái tóc nâu của cậu: “Ngoan, nói xin lỗi đi, chuyện sau đó giao cho tôi.”
Đỗ Kính Chi ngậm nước mắt ra khỏi phòng giáo vụ, không phải cậu khóc mà do thuốc nhỏ mắt cay cay khiến cậu chảy nhiều nước mắt, nhìn như vừa mới khóc lớn một trận xong, ngay cả mũi cũng hồng hồng.
Hoàng Vân Phàm nhìn qua, mắng một câu: “Bà nó chứ! Dám bắt nạt anh Đỗ.” Mắng xong thì xắn tay áo lên muốn đánh Chu Mạt, cả người căng như bóng, chạm cái là nổ.
Vừa lúc đó thì Đỗ Kính Chi lạnh lùng liếc qua Tạ Tây Dương, nói một câu “Xin lỗi” rồi đi thẳng về lớp.
Hoàng Vân Phàm bực không chịu nổi, nói lời đe dọa với Chu Mạt: “Cậu chờ đấy cho tôi.” Rồi nhanh chóng nối gót Đỗ Kính Chi.
Đám Đỗ Kính Chi đi rồi, để lại người của hội học sinh trầm mặc đứng tại chỗ nhìn Chu Mạt.
Trình Xu là người đầu tiên mở miệng: “Không nhìn ra đấy Chu Mạt, cậu còn biết đánh giặc bắt vua trước! Cái tên Đỗ Kính Chi này là đại ca có tiếng trong trường, vậy mà cậu dạy dỗ đến khóc luôn? Đúng là có tài thật đấy!”
Chu Mạt không để ý đến Trình Xu, anh chỉ nhìn về phía Tạ Tây Dương với vẻ mặt bất thiện, nói: “Chuyện này tôi giúp cậu giải quyết, cậu cũng gây chuyện ít thôi, cậu nhìn lại xem cái hội học sinh này bị cậu quậy tung hết cả lên, chia bè kết phái, chướng khí mịt mù. Nếu cậu cảm thấy mình làm được thì hẵng làm, còn không thì nghỉ đi!”
“Cậu nói tôi làm gì cơ? Chẳng nhẽ không nên quản cái đám cặn bã trong trường này à? Trường học nên đuổi hết cái bọn này đi mới phải!”
Thấy có người gọi Đỗ Kính Chi là cặn bã, hai bên mày Chu Mạt không nhịn được mà nhíu lại, anh cười lạnh, phản bác: “Cậu nên lo bản thân mình cho tốt đi, việc thành thì ít, hỏng việc thì lắm, chuyện gì cũng làm không xong, chỉ biết rước một đống phiền phức về. Nếu không có chú thì cậu là cái thá gì ở cái trường này? Nếu cậu còn gây chuyện, khiến cho học sinh giỏi của hội học sinh đánh nhau với người khác thì tôi với cậu đi đến trước mặt chú của cậu, xem ông ấy cách chức của tôi hay của cậu?!”
Nói xong, anh cũng không dây dưa thêm nữa, nói với những người khác: “Giải tán, đi làm việc của mình đi.”
Chu Mạt luôn là người hiền lành, rất ít người từng thấy anh nổi giận, vậy mà hôm nay trông anh có đôi chút phẫn nộ, cả đám không ai dám ho he gì, chỉ lặng lẽ rời đi.
Ngay cả Trình Xu cũng ngậm miệng, nhìn mọi người xung quanh một lượt rồi vội vàng ảo não theo sau, nửa câu đùa giỡn cũng không dám nói.
Tạ Tây Dương bị nói đến mất hết cả thể diện, bị nói là dựa vào chú để vào hội học sinh ngay trước mặt người trong hội, một chút sĩ diện cũng không còn. Thực ra lúc trước bị Đỗ Kính Chi sút bóng vào mặt cũng không đau lắm, cơ mà hiện tại cả mặt đều đau rát.
Thật sự mấy câu như xin lỗi rất rẻ mạt, một người xin lỗi, người được xin lỗi thì giả bộ thanh cao tha thứ cho đối phương. Tình cảnh lúc này là Đỗ Kính Chi nén nước mắt xin lỗi, Tạ Tây Dương chỉ có thể tha thứ, không tha thứ thì là hắn dồn ép người khác, mà tha thứ thì hắn không thoải mái.
Bây giờ còn bị Chu Mạt quở trách một trận.
Tạ Tây Dương rất muốn đối đầu với anh nhưng hắn không đủ tự tin.
Chú hắn thực sự rất thích Chu Mạt, lúc nào cũng lấy hình mẫu của anh ra để giáo dục hắn, còn nói lúc hắn làm hội phó thì đi theo Chu Mạt học hỏi một chút. Cũng bởi thế mà hắn mới ghét Chu Mạt đến vậy, nóng lòng muốn giành mấy cái thành tích để chứng minh bản thân, vậy mà hết lần này đến lần khác thành ra gây chuyện.
Bây giờ hắn bị mắng, Chu Mạt lại vì thế mà được tiếng tốt. Cũng bởi vì Chu Mạt nhanh chóng mắng đại ca trường phát khóc, có cái danh uy tín như vậy, quả thực là bay một phát ra tận chân trời khiến hắn hận đến ngứa răng.
Đỗ Kính Chi quay về lớp, Hoàng Vân Phàm không thuận theo cũng không buông tha mà kiên trì dò hỏi xem Chu Mạt bắt nạt cậu như thế nào, không thì sao cậu có thể khóc thành như vậy.
Cậu quơ quơ thuốc nhỏ mắt, nói: “Đây người ta gọi là kĩ thuật diễn xuất.”
Cuối cùng, hai người đều không thèm để ý đến cậu nữa.
Cậu không nói thêm gì cả, chỉ lấy thuốc từ trong túi ra nhỏ vào mắt lần nữa, rồi lại cảm nhận được cái cảm giác cay sảng khoái đến run cả người kia. Cảm giác cay xè kia qua đi, cậu lại nhỏ thêm một lần, thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều.
Không biết có phải bị dở hơi không mà cậu còn thấy cảm giác này có thể gây nghiện.
Bỏ thuốc nhỏ mắt lên bàn học, cậu lấy cây kẹo mút từ trong túi ra, xé vỏ bỏ vào miệng.
Hoàng Vân Phàm còn đang bàn với Lưu Thiên Nhạc xem lúc tan học nên chặn Chu Mạt đâu, thấy Đỗ Kính Chi dửng dưng như không thì nói: “Tao nói này anh Đỗ, bọn tao thì tình thương quần chúng trào dâng mà mày chả có tí phản ứng nào thế!”
“Phản ứng gì nữa? Chuyện này cứ thế cho qua thôi.”
“Không thể cho qua như vậy được, bằng không cái đám hội học sinh kia cảm thấy chúng ta dễ bắt nạt, sau này không dễ chịu đâu.”
“Yên tâm đi, đám người hội học sinh kia, một hai người không dám gào mồm với mình đâu, chúng nó đều là học sinh ngoan. Cũng chỉ có thằng ngu Tạ Tây Dương mới chịu đi bắt chẹt mình thôi, nếu nó lại chọc đến mình thì hẵng xử nó!”
“Nhưng cục tức này bọn tao không nuốt được, đại ca của bọn này bị bắt nạt, nuốt không trôi.”
“Thế thì giúp tao quan sát Chu Mạt đi, nếu cậu ta có chuyện gì thì lập tức nói cho tao.”
Hoàng Vân Phàm lập tức rút điện thoại ra, định gửi tin nhắn, báo lệnh của đại ca xuống dưới, không quên chân chó nói: “À! Thế… chúng ta quan sát chuyện gì? Ví dụ như?”
“Ví dụ như… Cậu… Cậu ta yêu đương ấy, bạn nữ nào thích cậu ta, này kia.”
Chu Lan Nguyệt vốn đang ngồi làm bài tập ở hàng trước nghe được thì lập tức vui vẻ.
Chu Lan Nguyệt được coi là một mỹ nữ của lớp, vóc dáng cao gầy, vẻ ngoài cũng ưa nhìn, giọng nói dễ nghe, mỗi lần Đỗ Kính Chi nghe được giọng của cô thì thấy cả người ngưa ngứa, cậu cảm thấy giọng nói này khiến người ta tràn đầy năng lượng!
Chu Lan Nguyệt cười xong, quay đầu nhỏ giọng nói chuyện với Đỗ Kính Chi: “Cậu đang tìm hiểu tình địch đấy à?”
Đỗ Kính Chi nuốt một ngụm nước miếng, không nói gì.
Cậu sợ Chu Lan Nguyệt, lúc nào cũng cảm thấy cô gái này có gì đó cực kì đáng sợ, bởi vì trên thế giới này chỉ có một mình cô biết cậu thích Chu Mạt.
Chu Nguyệt Lan là hủ nữ, nghiên cứu sâu về một mớ hỗn độn gì đó mà Đỗ Kính Chi cũng chưa tận mắt thấy bao giờ, lại còn là một Otaku(*), đừng thấy cô xinh đẹp mà lầm, sinh hoạt thường ngày của cô nàng cực kì rối loạn. Cơ mà cô ngầu là ngầu ở chỗ chưa bao giờ yêu đương nhưng cái gì cũng biết, chuyện nào cũng nói rõ ràng mạch lạc được.
(*) Một từ lóng trong tiếng Nhật dùng ám chỉ một ai đó quá yêu thích, say mê anime, manga, Vocaloid, cosplay, những thứ 2D.
Chu Lan Nguyệt thấy ngày thường cậu thích tìm hình bóng Chu Mạt trên sân vận động cùng với ánh mắt cậu khi nhìn Chu Mạt, lập tức phân tích ra cậu có ý với anh, chỉ là cậu chưa bao giờ thừa nhận.
Có điều phân tích của Chu Lan Nguyệt vẫn có điểm không đáng tin, bởi vì theo cô thì Chu Mạt cũng thích cậu. Nói vớ vẩn gì vậy trời, cậu với Chu Mạt quen biết nhiều năm như vậy còn chả thấy Chu Mạt thích cậu, Chu Lan Nguyện thậm chí còn không quen Chu Mạt, sao nhìn ra được?
Vậy nên Đỗ Kính Chi vẫn luôn cho rằng Chu Lan Nguyệt là mắt hủ nhìn đâu cũng thấy gay, chó ngáp phải ruồi nên mới đoán đúng chuyện cậu thích Chu Mạt mà thôi.
Nhưng cậu vẫn sợ cô nàng này, bởi cậu chột dạ vì cậu thích Chu Mạt thật. Vậy nên mỗi lần Chu Lan Nguyệt nói gì đó cậu đều có tật giật mình không dám phản bác lại, sợ càng bôi càng đen, vì thế chỉ có thể bực bội nói: “Lượn đi!”
Chu Lan Nguyệt cũng là một nữ hán tử chính hiệu, cô nàng hữu hảo đáp: “OK, chết mất thôi (GAY).”
(*) 死给[sǐgěi] là phiên âm của từ GAY trong tiếng Trung, ngoài ra nó còn có nghĩa là “chết vì cái gì”, mang nghĩa cực kỳ hâm mộ yêu thích thứ gì đó.
– —
Editor có lời muốn nói:
Kính Chi bảo bối chưa biết sự lợi hại của các gái giới hủ rồi =))))