Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta - Chương 11: Giang Hành Thâm có chút không vui đúng không?
- Trang Chủ
- Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta
- Chương 11: Giang Hành Thâm có chút không vui đúng không?
Cuối cùng thì cũng đến giờ tan học, Giang Hành Thâm bị tiếng chuông đánh thức, dụi dụi mắt, hơi tỉnh táo lại chút thì nghe thấy vài đoạn hội thoại.
“Mày đừng dọn, lấy điện thoại là có thể đi được rồi.”
“Anh Phó, lát nữa chúng ta đi đâu?”
Một giọng nói lười biếng thoải mái vang lên: “Không biết, dù sao cũng sẽ không ở trong trường học.”
Giang Hành Thâm nhìn theo hướng có âm thanh, Phó Chu đã đứng dậy, đang định rời khỏi chỗ ngồi.
Đầu óc cậu vẫn chưa tỉnh táo, chỉ nhớ rõ trưa nay còn tự nguyện nói với Lão Tiền là muốn dạy phụ đạo cho Phó Chu, lúc này thấy hắn lại muốn trốn học, vô thức vươn tay kéo Phó Chu lại.
Trong phút chốc, vài ánh mắt đều nhìn về phía tay áo đang bị cậu kéo của Phó Chu.
Phó Chu cụp mí mắt, giọng điệu không nghe được là có vui hay không: “Cậu làm gì đó?”
Giang Hành Thâm gần như hối hận ngay lập tức, mình không nên quá vội vàng, nếu không Phó Chu sẽ càng có thành kiến với cậu, sẽ phản tác dụng.
Cậu buông tay: “Không có gì.”
Vốn tưởng rằng cứ như vậy thì Phó Chu sẽ có thể rời đi, ai ngờ Alpha lại nhếch môi mỏng, không chiều theo cũng không buông tha hỏi: “Không có gì thì cậu kéo tôi lại làm gì?”
Hắn trúng gió gì vậy?
Giang Hành Thâm nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn Trình Kiệt Văn và Lê Bình đang đợi bên cạnh, rồi mới nói: “Cậu muốn trốn học?”
Nói xong câu đó cậu thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn thấy cây bút trên mặt đất, có lẽ là lúc ngủ trong giờ học đã rớt xuống.
Giang Hành Thâm cúi người nhặt bút lên, cậu đang mặc một chiếc áo len màu kem nhạt, vì động tác mà phía sau gồ ra hình dạng mơ hồ của sống lưng.
Phó Chu thấy cậu đột nhiên cúi xuống, ánh mắt vô thức nhìn xuống theo, để ý đến vòng eo gầy yếu của cậu.
Môi hắn mím lại, gầy như vậy mà sao ngồi xuống lại thấy chật như vậy chứ?
Phó Chu nhớ lại lời Giang Hành Thâm vừa nói, mở miệng: “Làm sao? Cậu muốn đi cùng với tụi này à?”
Vừa nghe là biết đang cố ý nói như vậy, có lẽ đã hiểu rõ là cậu chắc chắn không đồng ý.
“Được.” Giang Hành Thâm nhặt bút lên, trong ánh nhìn kỳ lạ của ba người qua loa thu dọn cặp sách, thấy bọn họ không có phản ứng gì thì mở lời: “Mấy cậu không đi? Vậy tôi đi đây.”
Đồng ý một bên là vì không muốn để cho Phó Chu đắc chí, một bên là vì cậu muốn về nhà ngủ.
Nhìn bóng lưng rời đi của Giang Hành Thâm, trong lòng Trình Kiệt Văn và Lê Bình có mười ngàn chữ đậu má chạy nhanh qua.
Trình Kiệt Văn tự nhéo mình: “Đây là mẹ nó hạng nhất toàn khối cùng trốn học với tụi mình?”
Lê Bình cũng nhéo mạnh cánh tay Trình Kiệt Văn, miệng há thành hình quả trứng: “Là thật đó.”
“Mẹ nó, sao mày lại nhéo tao!”
Phó Chu nhìn chòng chọc Giang Hành Thâm cho đến khi cậu đi ra khỏi cửa sau lớp, sau đó quay đầu lại liếc nhìn hai người: “Nhanh lên đi, tụi mày có đi nữa không?”
“Đi đi đi, sắp vào học rồi.”
Giang Hành Thâm đi không nhanh lắm, đã bị ba người đuổi kịp rất nhanh.
Bởi vì bây giờ là giờ học nên trong trường rất yên tĩnh, nhưng đôi khi sẽ có trưởng khoa hoặc giáo viên trực ban tuần tra trong khuôn viên trường.
Hôm nay trời nắng đẹp, dưới ánh nắng mặt trời, Giang Hành Thâm có thể nhìn thấy ba cái bóng bên cạnh khi cậu nghiêng mắt. Không biết bọn họ đã bị bước ngoặt gì ảnh hưởng, mà lúc này không có ai vượt qua bước đi trước.
Phó Chu là do có tâm trạng tò mò muốn xem trò hề, bởi vì lúc này nhất định phải trèo qua góc tường để ra ngoài, hắn muốn xem xem Giang Hành Thâm có thật sự sẽ trèo tường trốn học hay không.
Về phần hai người còn lại, đương nhiên là đi theo Phó Chu rồi.
Đi được một lúc thì đến một ngã rẽ, Giang Hành Thâm chọn rẽ trái, chưa đi được mấy bước thì một bóng người từ phía trước cách đó không xa bước ra.
Bụng bia, đeo kính.
Bộ trang phục này bọn họ quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, thậm chí mười phút trước còn đứng trên bục giảng giảng bài.
“Đậu má!” Lê Bình là người đầu tiên nhận ra, la lên một tiếng: “Là Lão Tiền, chạy mau!!”
Lão Tiền cũng rất nhạy bén quay người lại, la lớn: “Đừng chạy, mấy đứa học khối mấy? Lớp nào??”
Lúc này Giang Hành Thâm mới nhận ra là Lão Tiền, quay đầu nhìn người bên cạnh, còn chưa kịp phản ứng thì cổ tay đột nhiên bị kéo lại, sau đó một sức lực kéo cậu xoay người chạy theo hướng ngược lại.
Bên tai và sườn mặt là tiếng gió vù vù do chạy nhanh tạo thành, người kéo hắn chạy thật sự có hơi nhanh, trong tầm nhìn mờ mịt Giang Hành Thâm nhìn thấy người kéo cậu chạy.
—— Phó Chu.
Không biết Phó Chu đang dẫn cậu chạy đi đâu, vòng mấy vòng mới dừng lại ở một vách tường khá vắng vẻ.
Trình Kiệt Văn và Lê Bình ở phía sau cũng đồng thời chạy tới.
Giang Hành Thâm đã lâu không chạy nhanh như vậy, chạy có chút hụt hơi, hơi cúi người xuống để hoà hoãn lại.
Tay của Phó Chu vẫn đang giữ chặt cổ tay của cậu không buông, lòng bàn tay cảm nhận được nhịp đập của mạch máu dưới da.
Hắn buông tay ra, nhướng mắt: “Chỉ chạy một đoạn ngắn như vậy mà tim đã đập như thế rồi à?”
Giang Hành Thâm xoa xoa cổ tay, trên đó dường như vẫn còn giữ lại độ ấm bàn tay của hắn, cậu đứng thẳng lưng: “Sau khi vận động mạnh, nhịp tim của mỗi người đều sẽ tăng lên.”
Trình Kiệt Văn và Lê Bình vẫn đang vỗ ngực, nghe thế thì đồng tình nói: “Đúng vậy, với lại anh Phó mày chạy quá nhanh rồi.”
Phó Chu liếc hai người họ một cái, buột miệng nói: “Hai đứa tụi bây là Alpha, chạy còn không nhanh bằng Giang ——”
Nhận ra giống như mình đang khen Giang Hành Thâm, hắn nhanh chóng sửa lời: “Chạy còn không nhanh bằng tao.”
“Chẳng phải mày cũng là Alpha sao?” Trình Kiệt Văn có chút khó hiểu, nếu nói chạy không nhanh bằng Giang Hành Thâm là Beta thì nghe còn đúng hơn.
Lê Bình vỗ vỗ vai cậu ta chỉ ra ý nói: “Có lẽ anh Phó muốn nói nó là người tài nhất trong đám A.”
“Thì ra là vậy.” Vẻ mặt Trình Kiệt Văn tỉnh ngộ ra.
“Đừng có nói tào lao nữa.” Phó Chu liếc nhìn Giang Hành Thâm, thấy cậu dường như cũng không chú ý tới bên cạnh mình nhiều, lúc này mới yên tâm lại, nhìn vào vách tường, phát hiện tường này không dễ trèo qua.
Độ cao chỉ là vấn đề thứ yếu, chủ yếu là phía trên vách tường có một hàng đinh sắt sắc nhọn, sơ ý một cái là bị uốn ván liền.
Trình Kiệt Văn và Lê Bình hiển nhiên cũng nhận ra điểm ấy: “Đổi chỗ khác đi, hy vọng lần này không gặp Lão Tiền nữa, ai mà ngờ hôm nay lại là lúc ông ấy tuần tra.”
Phó Chu xem như đồng ý, vừa mới bước chân ra, Giang Hành Thâm đã hất cằm về một hướng, lên tiếng: “Phía trước, bên cạnh cái bồn hoa kia có thể nhảy ra được.”
Cả đám đều nhìn theo tầm mắt của cậu, không xa, đi vài bước là tới.
Hai người khen ngợi: “Được đó nha học sinh giỏi.”
Đi đến vách tường, Trình Kiệt Văn và Lê Bình trèo ra trước, chờ bọn họ ở bên ngoài.
Bây giờ chỉ còn Giang Hành Thâm và Phó Chu, Phó Chu cũng không vội, ánh mắt hơi hạ xuống: “Cậu đã biết ở đây có thể trèo qua từ lâu?”
Không ngờ một học sinh ngoan như vậy còn khá có bản lĩnh.
Giang Hành Thâm gật đầu: “Ừm.”
Sau khi trả lời xong, cậu chuyển vài viên gạch đá đến mép tường để làm đệm, bước chân lên chúng, dùng tay đặt phía trên tường rồi chống mạnh, cả người nhảy tới trên chóp tường.
Không cần gạch đá cũng có thể chống lên được, nhưng cậu không muốn lắm.
Lê Bình cũng là một Beta giống cậu, thể chất yếu hơn Alpha như bọn Phó Chu một chút, vừa rồi nhìn cậu ta leo tường có chút chật vật.
Phó Chu nhìn mấy viên đá để đặt chân kia rồi ngẩng đầu lên: “Bên ngoài không có đá để đặt chân, cậu nhảy xuống có được không đó?”
Vừa dứt lời, Giang Hành Thâm quay lại liếc hắn một cái, tiếp đó gọn gàng dứt khoát nhảy xuống, Phó Chu nghe tiếng, có lẽ tiếp đất khá ổn định, không ngã.
Hắn dừng một chút, đá đi đống đá kia rồi linh hoạt lật người qua.
Điểm đến của Giang Hành Thâm là trạm xe buýt, nhưng lần này là trèo tường ra, nên khác với lộ trình thường ngày của cậu, cần phải băng qua một con đường mới đến được trạm xe buýt.
Mà con đường này đúng lúc chính là con đường mà cậu đã đi tới quán net hôm qua.
Khi đi ngang qua quán net đó, cậu thanh niên thu ngân đang đổ nước ở cửa, thấy từ xa có mấy người đi tới, nhận ra Phó Chu thì lên tiếng chào: “Anh Phó.”
Phó Chu không định đi quán net, đáp lại một câu rồi chuẩn bị đi, nhưng cậu thanh niên lại bảo hắn đợt một lát, đặt thùng nước sang một bên, nhìn vào bên trong quán net bĩu môi: “Sáng hôm nay không phải cậu bảo cái chăn đó khá thơm sao? Nhưng cái chăn đó là mới mua, có mùi thì cũng là mùi của hoá chất.”
Nghe thấy những lời này, những người khác còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt của Giang Hành Thâm đã nhẹ nhàng chuyển động, ấn đường nhíu lại.
“Vậy có lẽ là tôi ngửi nhầm rồi.” Phó Chu lúc đó chỉ thuận miệng nói, lúc này thì lại càng thờ ơ: “Không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”
“Được.” Cậu thanh niên gật đầu, xách thùng nước bước vào quán net.
Phía trước quán net là một ngã tư, Giang Hành Thâm giãn đôi mày đang cau ra, trên mặt không có chút cảm xúc nào, bình tĩnh mở miệng nói: “Tôi đi trước.”
Trình Kiệt Văn và Lê Bình vô thức tiếp lời: “À được.”
Giang Hành Thâm đi ở phía trước, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn Phó Chu một cái, giọng điệu đều đều: “Lần sau đừng trốn học nữa.”
Lúc trò chuyện với bọn Trình Kiệt Văn trong lớp, Phó Chu chỉ nói linh tinh vài câu, không có nói cho bọn họ biết chuyện Giang Hành Thâm muốn dạy phụ đạo cho mình, thế nên khi hai người nghe thấy những lời này đều có hơi ngơ ngác.
Lê Bình sờ sờ gáy: “Học sinh giỏi đột nhiên nói với mày như vậy là có ý gì?”
Không nghe thấy Phó Chu trả lời, hai người nghi ngờ nhìn về phía hắn: “Anh Phó?”
Phó Chu như thể lúc này mới tỉnh táo lại: “Ừ.”
Trình Kiệt Văn có hơi hấp tấp: “Mày nói gì đi chứ, chỉ ừ một cái là sao?”
“Tụi mày có cảm thấy là ——” Phó Chu nhăn mày.
Hai người thấy hắn có chuyện muốn nói, lập tức kề sát vào.
“Hình như Giang Hành Thâm có chút không vui không?”
Trình Kiệt Văn:……
Lê Bình:……
Hai người đoán là Phó Chu có lẽ không nghe thấy những lời bọn họ vừa nói, nên đã bỏ cuộc, Lê Bình nói: “Nào có, dù sao tụi này cũng không nhìn ra.”
Trình Kiệt Văn cũng gật đầu: “Mày nghĩ nhiều rồi, học sinh giỏi vẫn điềm tĩnh như mọi khi mà.”
Phó Chu không đồng ý với lời của bọn họ, chỉ thu hồi đường nhìn, cụp mắt tiếp tục nghĩ.