Kế Hoạch Cưa Đổ Hoàng Đế - Ngôn Sanh Sanh - Chương 12: Bội tín (bội trong bội ước, tín = tin tưởng)
- Trang Chủ
- Kế Hoạch Cưa Đổ Hoàng Đế - Ngôn Sanh Sanh
- Chương 12: Bội tín (bội trong bội ước, tín = tin tưởng)
Người Man phía dưới thấy tình thế không ổn, đẩy Tống dao một cái, như là để hắn khuyên bảo Tần Tĩnh Nhung.
Tống Dao lảo đảo bước mấy bước về phía trước, hắn rũ đầu, không biết đang suy nghĩ gì, sau đó sửa sang lại mái tóc một chút, ngẩng đầu nhìn về phía phu quân của hắn, đột nhiên cười.
Tống Dao là một người sợ chết, từ nhỏ thân thể hắn đã mảnh mai, ba ngày hai lần bị bệnh. Mà Tần Tĩnh Nhung là con trai của gia phó nhà hắn, lớn hơn hắn bảy tuổi, coi như nhìn hắn lớn lên từ nhỏ.
Sau này Tần Tĩnh Nhung đi nhập binh, mà sau khi gia cảnh sa sút hắn bị một phú thương nhìn trúng, muốn cưỡng ép cưới hắn làm thiếp. Lúc ấy hắn đã gần kề gần kỳ phát tình, khi lên kiệu hoa, hắn nghĩ: Cả đời này có lẽ cứ như vậy thôi, hắn chỉ là một Địa Khôn, còn có thể làm sao được nữa? Hắn nghĩ tới cái chết, nhưng hắn quá sợ…
Kiệu hoa được thả xuống, một người nam nhân duỗi tay vào trong kiệu, hắn đặt tay mình lên, ra khỏi kiệu hoa, ngay sau đó được nam nhân kia ôm bế lên. Giữa trời đất quay cuồng, khăn voan của hắn rơi xuống, sau khi màn xung quanh đỏ như máu biến mất, là gương mặt nam nhân cương nghị.
Hắn nói: Dao nhi, ta đến cưới ngươi về!
“Ta không có bản lĩnh gì, nhưng về sau ta bảo đảm đối xử tốt với ngươi!”
“Không có con thì không có con, bây giờ mới thành thân được hơn một năm, vợ à em sốt ruột gì thế?!”
“Ai bảo ông đây muốn nạp thiếp? Cả đời này ta chỉ bảo vệ một mình em!”
……
“Phu quân!” Tống Dao đột nhiên tránh thoát người Man, chạy như điên về hướng cửa thành, cứ như như vậy là hắn có thể gần Tần Tĩnh Nhung thêm một chút, thêm một chút nữa, hắn khàn cả giọng gọi: “Tống Dao đời này bên ngươi không hối hận! Đừng để ta rơi vào tay người Man chịu nhục! Bắn tên!!!”
Vũ tiễn đâm thủng qua ngực, Tống Dao ngã gục trên mặt đất, ý niệm cuối cùng trong lòng đó là: Thật tốt, nhát gan cả đời, rốt cuộc được dũng cảm một lần ở trước mặt ngươi, ngươi nhìn xem, ta cũng có thể là người cùng kề vai sát cánh với ngươi…
“Phụ thân!!” Con của Tần Tĩnh Nhung, một nam hài ăn mặc áo màu đỏ hoa nhỏ, búi tóc trát tận trời (buộc dựng đứng), đá đánh người Man xách bé, nhưng bé quá nhỏ, lại bị kéo trở về trận doanh của người Man.
“Tần ca! Ta đi cướp tiểu công tử về!” Lục ca trừng đôi mắt đỏ bừng muốn đi xuống ngay, lại bị Cố Viễn kéo trở lại.
Ở phía sau bọn họ, Tần Tĩnh Nhung quát: “Bắn tên!!!”
Mưa tên trút xuống liên tục, người Man còn chưa kịp rút xa, tức khắc tử thương thảm trọng, Vân Ngũ tìm kiếm trong những thi thể nằm đầy đất của lũ đó, không tìm được bóng hình nhỏ màu đỏ đâu, trong lòng không nói rõ được rốt cuộc là mừng hay lo.
Hắn quay đầu lại thấy Tần Tĩnh Nhung chậm rãi quỳ xuống về nơi Tống Dao gục xuống, thân thể cao lớn giống như một ngọn núi đổ sụp xuống, hắn nằm trên mặt đất, kêu thảm như con thú bị nhốt lại.
Người Man không còn ý đồ chiêu hàng (khuyên địch đầu hàng), bọn chúng bắt đầu công thành không ngừng nghỉ.
Năm Khánh An thứ hai mươi bảy, tháng tư.
Hoa đào nở ở chùa Vĩnh Ninh nơi ngoại ô kinh thành, các đại quan quý nhân điều khiển xe cưỡi ngựa, tôi tớ như mây lên núi bái Phật cầu phúc và ngắm hoa.
Các tướng sĩ ở Tưu Thủy Quan rốt cuộc đến cháo cũng không có, mỗi ngày Vân Ngũ cũng “ngắm hoa”, đồng thời là hoa máu tràn ra khi bị thương và hoa lửa trên mũi tên Man tộc phóng tới.
Hắn và Cố Viễn dựa vào nhau, ngắm trăng nơi Tưu Thủy Quan.
“Cố ca, mười lăm hay là mười sáu? Ngươi xem trăng này thật tròn, giống cái bánh nướng áp chảo.” Vân Ngũ dựa vào Cố Viễn, chỉ vào trăng cho hắn xem.
Cố Viễn lại chỉ nhìn hắn, ánh mắt còn nhu hoà hơn cả ánh trăng.
Đôi khi, Vân Ngũ không trì độn như thế, hắn hoặc nhiều hoặc ít đã biết tâm ý của Cố Viễn đối với hắn, mà hắn cảm thấy Cố Viễn cũng rõ ràng tâm ý của hắn.
Nhưng hai người đều không nói ra. Hai tháng trước không nói, là bởi vì thiếu niên ngại ngùng, mà hiện tại không nói, là bởi vì không thể cho nhau được một lời hứa hẹn.
Ngày hôm qua, Lục ca không còn nữa, hắn bị tên lạc của người Man bắn trúng mắt, bị binh lính người Man công thành theo sát đằng sau một đao cắt cổ. Vân Ngũ ở lỗ hổng trên đỉnh, gầm lên đổ dầu xuống, một mũi hỏa tiễn lao xuống, người Man giống cái sủi cảo rơi xuống khi đang trèo trên thang mây.
Cố Viễn nâng Lục ca dậy, khí quản của nam nhân bị cắt đứt, chỉ có thể ê ê a a phát ra một ít khí âm, Vân Ngũ dùng mũi tên bắn lui từng quân địch một, lại không dám quay đầu nhìn.
Một lát sau, Cố Viễn đến bên cạnh người hắn, cho hắn xem một vật nhỏ được nắm trong tay.
Đó là một đôi hoa tai bạc, được Lục ca nắm rất chặt, có hơi biến dạng, nhìn hơi giống vịt hay loại gia cầm nào đó, vừa ngốc vừa xấu.
Nhưng khi Lục tẩu thấy đôi hoa tai này lại chửi ầm lên: “Mẹ lão Lục ngươi là con rùa đen ngu ngốc thối tha! Lão nương còn lạ cái đồ cẩu tiện nghi nhà ngươi này sao? Ngươi con mẹ nó ăn của lão nương, uống của lão nương, không phải ngươi nói tới cưới ta sao? Ngươi cưới đi! Ngươi… tới cưới ta đi chứ!”
Mắng đến cuối cùng, nàng ôm hoa tai trong lòng ngực, thất thanh khóc rống.
“Là uyên ương.” Cố Viễn nói.
Tướng sĩ trong thành thiệt hại hơn phân nửa, Cố Viễn và Vân Ngũ đều bị thương, trưa hôm nay, một cây vũ tiễn nhằm mặt Vân Ngũ bắn tới, chọc thủng một lỗ trên mặt hắn.
Cố Viễn nhào đến, kéo hắn qua chỗ mình kiểm tra miệng vết thương, kinh hoảng trong mắt khiến người động dung.
“Ha ha ha… Ông đây bị phá tướng (hỏng mặt đẹp) rồi à?” Vân Ngũ hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì…” Tay Cố Viễn run không giấu được, còn nói thêm: “Sẽ không phá tướng, miệng vết thương rất nông.”
Vân Ngũ nghĩ, nếu có thể còn sống hồi kinh, hắn sẽ nói cho Cố Viễn biết hắn là Địa Khôn, đến lúc đó hỏi xem Cố Viễn là tiểu thiếu gia nhà ai, hắn muốn tới cửa cầu hôn, cho dù thân phậm cha hắn cao quý thế nào thì còn có thể cao quý hơn cha già hoàng đế của hắn sao?
Gì mà bá nghiệp hoàng đồ, cửu ngũ chí tôn, huyết hải thâm thù… đi gặp quỷ hết đi, hắn chỉ muốn quan tâm cuộc sống với Cố Viễn của hắn.
Nhưng ai biết ngày mai người chết có thể là mình hay không?
Tống Dao và Tần Tĩnh Nhung kết tóc phu thê, nói chuyện cả đời tốt đẹp, nhưng Tống Dao lại chết trước.
Lục ca và Lục tẩu tình đầu ý hợp, cũng từng thề non hẹn biển, nhưng Lục ca nuốt lời.
Vân Ngũ nghĩ, nếu không thể cùng hắn ở bên nhau an ổn cả đời, không cần cho hắn chút tưởng niệm như vậy, cho nên nếu ngày mai hắn chết rồi, Cố Viễn cũng chỉ khổ sở một thời gian, trở về kinh thành, hoa thắm liễu xanh, ngợp trong vàng son, chậm rãi rồi quên ngay thôi.
“Cố ca, lộ trình từ kinh thành đến Tưu Thủy Quan cùng lắm là một tháng, vì sao người nhà ngươi còn chưa tới đón ngươi?” Vân Ngũ hơi mệt nhọc, mau chóng từ cố xa trên người lên đi bộ đi bộ.
“Cha ta ban đầu có lẽ không muốn phái người tìm ta, nhất định ông đã suy nghĩ biện pháp thuyết phục hoàng thượng xuất binh tiếp viện Tưu Thủy Quan, nhưng đương kim thánh thượng…” Cố Viễn chặn đứng câu chuyện, không nói thêm nữa mà hỏi: “Ngươi tính thế nào rồi?”
“Nương ta mất sớm, nhà ngoại của ta bị vài việc ngoài ý muốn nên không còn ai, cha ta không thương ta, ông ấy còn có bốn đứa con trai, có lẽ ta lớn thế nào rồi ông ấy cũng không rõ…” Vân Ngũ nhún nhún vai, cười nói: “Ta sợ là không thể quay về nữa…”
“Nếu ta có thể xuất quan (ra làm quan), hai ta ở bên nhau đi.” Cố Viễn nói, “Trở lại kinh thành rồi, ta… che chở ngươi.”
“Vậy thật đúng là dựa vào Cố công tử.” Vân Ngũ cười hì hì nghĩ, ngươi cũng được lắm, còn che chở bổn hoàng tử cơ đấy, chờ bổn hoàng tử trở lại kinh thành là xin ngay lão cha già bất lực kia hạ chỉ phong ngươi làm hoàng tử phi, há há há…
Hôm sau, Man tộc nhiều ngày chưa từng hó hé gào thét gì, không ngờ lại bắt đầu sai người tới hô hào, Vân Ngũ cho rằng, nhóm mọi rợ thấy Tưu Thủy Quan này sơn cùng thủy tận (đến bước đường cùng), bắt đầu chiêu hàng, ai ngờ chờ mọi rợ kia hô xong, sắc mặt hắn chợt thay đổi.
“Giao ra Ngũ hoàng tử của Đại Chiêu, sau khi thành phá không tàn sát dân trong thành.” Cố Viễn nói với Tần Tĩnh Nhung.
“Ngũ hoàng tử?” Tần Tĩnh Nhung cười lạnh, “Bọn họ đang đánh rắm chó sao? Nếu Ngũ hoàng tử ở trong quân, quân Trung Nguyên sao lại như đám rùa đen rụt cổ, vẫn không nhúc nhích như thế?”
“Tưu Thủy Quan thành sắp phá, nếu thực sự có một Ngũ hoàng tử…” Một tướng lĩnh chần chờ nói, “Không phải là mạt tướng tham sống sợ chết, mạt tướng nguyện tồn vong cùng Tưu Thủy Quan, nhưng bá tính trong thành vô tội…”
Vân Ngũ im lặng nghe, tay buông bên người chậm rãi nắm chặt.
Mọi rợ hô năm ngày liên tục, ngày thường có không ít bá tính tráng niên hỗ trợ trên tường thành, dần dần cũng đều biết có một hoàng tử như vậy ở trong thành của bọn họ.
Ngày thứ sáu, bọn họ vây kín bên ngoài phòng của Tần Tĩnh Nhung, bảo hắn giao vị “Ngũ hoàng tử” kia cho người Man.
Tần Tĩnh Nhung cầm đại đao, mắng bọn họ đi về.
Nhưng trong quân lại có một lời đồn chậm rãi truyền đi.
Cố Viễn, chính là vị Ngũ điện hạ kia.
Cử chỉ của hắn và thiếu niên đồng lứa một trời một vực, lộ ra một kiểu khí chất thanh quý, nói chuyện ôn tồn lễ độ, thông thạo xử thế (弹得一手好琴), đúng là dáng vẻ của thế gia công tử, quan trọng nhất chính là, từ khi hắn tới Tưu Thủy Quan được Tần Tĩnh Nhung chiếu cố không ít.
Vân Ngũ đi trên đường, nghe lời đồn đãi càng ngày càng thái quá, lắc đầu bật cười, xem ra hắn thật sự không giống một hậu duệ quý tộc.
Hắn ngẩng đầu nhìn ngôi sao trên bầu trời, nghĩ mình chết rồi thì sau này chiếm vị trí ở đâu sẽ tương đối đẹp, tìm nửa ngày định cho mình một vị trí rồi, mới ôm vò rượu về phòng.
Trong phòng, Cố Viễn như đang muốn ra cửa, trên bàn chuẩn bị rượu, nhìn dáng vẻ như muốn tìm người nào tới uống hai ly.
“Á? Cố ca ngươi hẹn ai sao?” Vân Ngũ hơi xấu hổ, nhưng may là hắn ở phòng này, đơn giản nói: “À ờm… Có người tuần tra ban đêm thay ta, ta ngủ một lát.”
“Ta không hẹn ai cả.” Cố Viễn hơi mỉm cười, “Ta đang muốn tìm ngươi.”
Hai người ngồi vào chỗ trước bàn, Vân Ngũ mở miệng nói trước: “Cố ca, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Cố Viễn không nhanh không chậm rót rượu cho Vân Ngũ, hỏi: “Điện hạ đang muốn thừa nhận thân phận của ngươi với ta sao?”
Vân Ngũ sửng sốt, ngốc ngốc hỏi: “Ngươi… ngươi là thần tiên à? Làm sao ngươi biết?”
“Là tự ngươi nói cho ta.” Cố Viễn bật cười.
Vân Ngũ, đứng hàng thứ năm trong nhà.
Biết kiếm vũ độc đáo Đoan phi sáng tạo ra.
Ngoại tổ một tộc Anh quốc công mưu phản, bị chém cả nhà, năm – sáu năm sau Đoan phi chết bệnh, hoàng đế không thích hoàng tử con vợ lẽ…
“Làm sao ngươi biết kiếm vũ của nương ta*?” Vân Ngũ nghi hoặc hỏi: “Thời điểm nàng chết ngươi mới chỉ tầm mười tuổi mà?”
*nương = mẹ, cách gọi thân mật, vì bạn thụ là hoàng tử phải gọi mẫu hậu mẫu phi các thứ nên giữ nguyên, beta thấy không ổn thì sửa nhé.
“Nhà ta có một tiểu muội, nàng từng nghiên tập điệu nhảy này, bắt ta xem rất nhiều lần, chỉ là trước sau vẫn không nắm được trọng điểm.”
“Ồ… Hóa ra là như vậy…” Vân Ngũ gật đầu, hắn ngẩng đầu nghiêm mặt nói: “Cố huynh, hôm nay ta tới chào từ biệt.”
“Điện hạ muốn tới địch doanh?” Cố Viễn hỏi.
“Đúng vậy.” Vân Ngũ nâng chén cười nói: “Nghĩ tới nghĩ lui, ta chết một mạng, đổi lấy tính mạng bá tính một thành Tưu Thủy Quan, đáng giá! Còn nữa, ngươi đừng gọi ta là điện hạ! Nghe thấy cả người mất hết cả tự nhiên.”
“Vậy vì sao tiểu Ngũ ngươi lại phải gọi ta là Cố huynh mà không phải Cố ca?”
Hai người liếc nhau, Vân Ngũ vui vẻ trước, “Cố ca, ngươi có thể nói tên thật của ngươi cho ta hay không?” Ta muốn lưu một chút tưởng niệm trong lòng.
“Cố Viễn Tranh, Tranh trong đàn tranh.”
“Ta tên Thiệu Vân Lãng.”
Editor: Khóc chết bảo bối rồi:'(
Ngày lành!