Kẻ Điên - Tế Hỏa - Chương 24
“Vũ Trạch…” Tô Lam ở dưới thân anh thở dốc, lộ ra một tia may mắn: “Em sẽ không giết anh đúng không? Trong lòng em có anh mà.”
Lực chú ý của Hạ Vũ Trạch lại quay về Tô Lam. Tay cầm dao đang run rẩy, Hạ Vũ Trạch quả thật không xuống tay được, Tô Lam lại nói: “Anh chính là ân nhân kéo em ra khỏi địa ngục… sao em có thể tự tay đưa ân nhân của mình xuống địa ngục được? Đúng không? Em quên ước định lúc trước của em và anh rồi hả… Em nói…”
Lời nói dừng tại đây, con dao kia bị ném sang một bên, Hạ Vũ Trạch vẫn không thể xuống tay được, nước mắt lăn từng hạt, tung hoành trên gương mặt tuấn tú của anh.
“Bé ngoan, đừng khóc.” Tô Lam duỗi tay chạm vào khóe mắt anh, lau khô nước mắt cho anh. Hạ Vũ Trạch khổ sở nắm tay hắn: “Em xin lỗi, ca ca, em đưa anh đến phòng y tế…”
“Hahaha…” Kẻ Săn Mồi ngồi phía trên ngửa đầu cười to, cười như một người điên. Hắn không cười gì khác mà cười bộ dáng dối trá này của Hạ Vũ Trạch, dáng vẻ này làm hắn thấy thật quá nực cười.
Tuy hắn đã dùng biến âm, nhưng tiếng cười này nghe vô cùng quen thuộc, Hạ Vũ Trạch luôn cảm thấy đã từng nghe thấy ở đâu rồi, nghe không giống tiếng của Đới Sâm.
“Trương…” Tim anh đập nhanh hơn: “Trương… Tự Hách?”
Kẻ Săn Mồi dần thu lại cảm xúc hưng phấn, đôi mắt đen nhánh dưới lớp mặt nạ trở nên cực kỳ thâm trầm: “Bác sĩ Hạ thông minh quá ta…”
“Em… chính là…” Hung thủ phanh thây anh?
Hạ Vũ Trạch nhìn chằm chằm đôi mắt kia, hô hấp rối loạn, anh thà tin rằng Trương Tự Hách trộm đồ của Đới Sâm mặc chơi, cũng không muốn tin Trương Tự Hách chính là Kẻ Săn Mồi.
Trương Tự Hách từ trên gác mái nhảy xuống, vững vàng đáp xuống mặt đất. Hạ Vũ Trạch còn đang che chở cho Tô Lam, anh biết Trương Tự Hách nhất định sẽ hướng về phía Tô Lam.
Đôi giày da bóng loáng dừng trước mặt bọn họ.
Trong tay cậu xách theo một cái hộp đông lạnh.
Trương Tự Hách đá đá con dao trên đất, đá nó văng đến trước mặt Hạ Vũ Trạch: “Bác sĩ Hạ… anh tưởng là tôi vẫn tới vì anh à?”
Hạ Vũ Trạch run rẩy: “Em muốn làm gì?”
Trương Tự Hách vô tội nói: “Đương nhiên là moi tim hắn rồi.”
“Không được!” Hạ Vũ Trạch giang hai tay bảo vệ Tô Lam ở sau người: “Anh ta có làm sai cái gì thì cũng nên do cảnh sát tới giải quyết, chứ không phải em mới là người quyết định sống chết của anh ta.”
Lời này Trương Tự Hách nghe đến ngán.
Cậu nửa ngồi xổm trước mặt anh, mở hộp đông lạnh ra: “Hôm nay, cái hộp này của tôi nhất định phải có một trái tim. Ai cũng được hết, anh cũng có thể dùng trái tim của mình tới thay cho trái tim đầy tội nghiệt của anh trai tốt của anh đó. Dù sao thì bác sĩ Hạ vốn cũng là một người nhân ái hào phóng, chính nghĩa đầy mình mà, không phải sao?”
“Anh sẽ không đưa trái tim của ai hết.” Hạ Vũ Trạch trừng cậu, trong mắt lóe một tia căm hận, anh vĩnh viễn không quên được ký ức mình bị tách rời. Nếu Trương Tự Hách thật sự là Kẻ Săn Mồi, vậy anh sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho cậu.
Trương Tự Hách mỉm cười: “Bây giờ không tới lượt anh lựa chọn đâu thân ái.”
“Trương Tự Hách!!”
Trương Tự Hách hứng thú nhìn ra sau anh, Tô Lam bị đâm không biết đã ngồi dậy khi nào, đang giơ dao với Hạ Vũ Trạch. Con dao trong tay, đúng là con dao mà Trương Tự Hách vừa đá đi khi nãy.
Trương Tự Hách dùng ánh mắt chỉ chỉ phía sau anh: “Bác sĩ Hạ, hình như anh sắp xong rồi đó.”
Hạ Vũ Trạch sửng sốt, liền nghe thấy giọng Tô Lam vang lên sau lưng: “Không cần chọn. Vũ Trạch… xuống địa ngục với anh đi.”
Hạ Vũ Trạch không kịp phản ứng, con dao kia liền hướng tới động mạch chủ của anh. Cùng lúc đó, một khẩu súng đen nhánh được giương lên, bắn một phát lên cánh tay cầm dao của Tô Lam.
Tô Lam không đạt được ý muốn, nằm trên đất đau đến lăn lộn.
Trương Tự Hách thổi khói trên họng súng, trêu chọc nói: “Có đôi lúc, dùng súng vẫn tốt hơn dùng dao mà.” Tuy việc dùng súng này phạm vào phong cách nghệ thuật dùng dao của cậu.
Đến khi Hạ Vũ Trạch phản ứng lại, hai mắt đều đỏ bừng, tràn đầy oán hận. Anh nhặt con dao trên đất lên, âm ngoan tàn nhẫn nhìn Tô Lam.
Tô Lam hoảng sợ trừng mắt, sắp chết đến nơi còn muốn giả vờ đáng thương, cắn lấy câu chuyện cũ rít không bỏ: “Không được… em không thể giết anh… Vũ Trạch em không thể giết anh… Anh là ân nhân cứu em ra khỏi địa ngục! Anh còn là anh trai của em… anh…”
Không để hắn nói hết lời, Hạ Vũ Trạch đâm dao vào ngực hắn. Một khắc kia, mọi oán hận và ủy khuất mà Tô gia và Tô Lam mang đến cho anh đều được giải phóng.
Tô Lam còn chưa chết, đau đớn ngẩng đầu.
Trương Tự Hách rút con dao trong ngực hắn ra, máu tươi lập tức văng khắp nơi, văng lên cả mặt nạ trắng tuyết của cậu.
Trương Tự Hách buồn bã nói: “Tô Lam, mày phải kiên trì chút nha, đừng chết liền. Nếu giờ mày chết, chuyện tiếp theo sẽ hết thú vị mất.”
Vừa mới phát tiết cảm xúc xong, Hạ Vũ Trạch mềm chân ngồi bệt tại chỗ. Đợi đến khi Tô Lam tỉnh táo lại, Trương Tự Hách đã cầm con dao kia đâm vào ngực hắn, từng chút từng chút cắt mở da thịt hắn, mắt cũng không thèm chớp, cứ nhẹ nhàng như thế mà giải phẫu một người như giết một con động vật.
Tô Lam đau đớn khóc gào.
“Suỵt.” Trương Tự Hách nheo đôi mắt bệnh hoạn, hưởng thụ nổi niềm sung sướng mà mũi dao mang đến: “Nhỏ tiếng chút, xung quanh có vong hồn đang đợi không nổi mà muốn cắn nuốt máu thịt của mày đó.”
Câu này thật giống như thuật thôi miên, xung quanh Tô Lam quả nhiên loáng thoáng xuất hiện rất nhiều bóng đen, chúng đang trừng một đôi mắt đỏ như máu nhìn hắn, đó đều là oan hồn bị Tô gia hại chết.
“Vũ Trạch… cứu anh…” Tô Lam đem hi vọng cuối cùng đặt lên người Hạ Vũ Trạch, Hạ Vũ Trạch chỉ ngồi cách hắn không xa nhìn chằm chằm Trương Tự Hách mà run lẩy bẩy.
Hắn duỗi tay muốn bắt lấy cẳng chân Hạ Vũ Trạch, Hạ Vũ Trạch liền như dẫm phải lửa, liều mạng lùi về phía sau, dáng vẻ sợ sệt trốn chạy tựa một con chuột như khi anh từng bỏ rơi Trương Tự Hách. Anh như phát điên mà lao ra ngoài, không thèm nhìn lại Tô Lam lấy một cái.
“Aaa!!!!”
Tô Lam tê tâm liệt phế gào lên.
Trên đất bắn đầy máu của Tô Lam, mãi đến khi Trương Tự Hách tự tay moi sống trái tim của hắn ra, cậu lạnh lùng lau máu, nói với thi thể của Tô Lam: “Cái này vốn không phải là của mày, mày bá chiếm nhiều năm như vậy, vẫn nên trả lại đi thôi.”
Cùng lúc đó, nhóm vong hồn trong mắt Tô Lam ồ ạt nhào đến gặm cắn thân thể hắn, nét mặt khi chết của Tô Lam là vẻ sợ hãi dữ tợn.
Hạ Vũ Trạch chạy xuống núi, dưới chân núi đã bị cảnh sát vây quanh, nhóm cảnh sát là tới kiểm kê tài sản của Tô gia. Chuyến đi đến bệnh viện cũ trước đó, Trần Dũng phát hiện ra một manh mối, Tô gia và tòa bệnh viện cũ kia có liên quan đến nhau.
Trong khoảng thời gian này, y trà trộn vào Tô gia, vì muốn tìm ra những chứng cứ đó. Nhưng khi tìm được chứng cứ rồi, y suýt phải bồi thêm cả mạng vào.
Thật ra lần này Tô Lam thả hổ về rừng cũng đã tính đến con đường chết rồi, Tô gia có ra sao cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Hắn chỉ muốn chết cùng Hạ Vũ Trạch, chết trong không gian chỉ thuộc về hai người bọn họ, dùng anh tới lấp đầy khoảng cô độc bị thiếu khuyết trong lòng. Đáng tiếc, lại không được như ý nguyện.
Nhìn thấy cảnh sát, Hạ Vũ Trạch trực tiếp ngất xỉu.
“Vũ Trạch!!” Trần Dũng đỡ lấy thân thể xụi lơ của Hạ Vũ Trạch, trước khi ngất đi, Hạ Vũ Trạch cố gắng nói mấy chữ: “Trương Tự Hách… cậu ta chính là… chính là… Kẻ Săn Mồi…”
“Cậu vất vả rồi.” Trần Dũng nặng nề gật đầu: “Chuyện này anh đã sớm biết rồi, chỉ là vẫn luôn không có chứng cứ, cậu yên tâm, anh sẽ bắt nó về quy án.”
Hạ Vũ Trạch nằm hết một ngày mới tỉnh lại. Lúc ấy, những người khác còn đang chợp mắt trên giường trong đồn công an. Trần Dũng sắc mặt trầm trọng canh giữ ở bên cạnh anh.
“Anh Dũng… ” Hạ Vũ Trạch kích động ngồi dậy, bắt lấy tay y: “Trương Tự Hách…. Trương Tự Hách..”
Trần Dũng vỗ vỗ mu bàn tay anh, an ủi anh: “Anh biết, anh biết rồi.”
Y đem cơm hộp lại đây: “Ăn chút gì trước đi, bổ sung thể lực, rồi mình bàn tiếp chuyện này.”
“Cảm ơn anh Dũng, em ăn không vô.” Hạ Vũ Trạch từ chối.
Trần Dũng cũng không miễn cưỡng, cởi mũ cảnh sát, thở dài nói: “Còn nhớ chuyện cậu thường hỏi anh về Trương Tự Hách hồi trước không?”
Hạ Vũ Trạch gật gật, vì Trần Dũng từng nói là cơ mật, anh cũng hiểu chuyện không tiếp tục hỏi nhiều.
Trần Dũng: “Cậu khoác thêm quần áo rồi đi theo anh.”
Hạ Vũ Trạch mặc xong quần áo, xuống giường, đi theo Trần Dũng từ lầu 2 đến lầu 3, tiến vào một phòng hồ sơ. Nơi này lưu giữ rất nhiều hồ sơ vụ án quan trọng, bao gồm cả hồ sơ của những người từng bị Kẻ Săn Mồi giết.
“Cậu coi cái này thử đi.” Trần Dũng đưa cho anh một tập hồ sơ, trong đó ghi lại những người bị hại. Anh hầu như không quen hay nhận ra ai, nhưng có một người anh có biết, đây là một diễn viên, tên là: Trương Phong.
Bộ phim anh thích xem nhất khi còn nhỏ chính là bộ phim do Trương Phong diễn vai chính. Lúc Tô Lam chết, trên màn hình còn đang chiếu phim của Trương Phong.
Trần Dũng: “Xem ra cậu cũng biết ổng.”
Hạ Vũ Trạch: “Em nghĩ có rất nhiều người đều biết ông ấy.”
“Chắc vậy.” Trần Dũng cảm khái nói: “Mới chớp mắt đây thôi, từ hồi Trương Phong đến giờ đã 14 năm, anh điều tra vụ này cũng đã 14 năm rồi.”
Y chỉ chỉ Trương Phong trên ảnh: “Ổng là ba của Trương Tự Hách đó.” Lại lấy một phần hồ sơ khác đưa cho anh: “Còn này là mẹ kế của Trương Tự Hách.”
Người phụ nữ trên ảnh cực kỳ xinh đẹp, nhưng dáng vẻ tử vong lại dị thường thê thảm, chuẩn xác mà nói, cái chết của hai vợ chồng đều rất thê thảm: “Bị chặt đầu. Nhưng mà cái này không phải là nguyên nhân dẫn đến tử vong, nguyên nhân tử vong là do uống thuốc ngủ quá liều, bị bóp cổ chết.”
Hạ Vũ Trạch hỏi: “Do Kẻ Săn Mồi làm?”
“Không phải.” Trần Dũng nhìn anh, vẻ mặt phức tạp. Hạ Vũ Trạch rất thông minh, chỉ bằng một nét mặt anh liền đoán được phân nửa: “Trương Tự Hách?”
“Không hoàn toàn là vậy.” Trần Dũng thu dẹp tài liệu, đặt gọn lại lên kệ: “Tại vì không có chứng cứ xác thực, anh cũng không thể xác định có phải là nó không nữa.”
“Sao lại vậy?” Hạ Vũ Trạch truy vấn.
“Cái này còn phải nói tới 14 năm trước.” Trần Dũng kéo ghế ngồi xuống, ấn mở điều hòa dưới bàn, từ từ kể ra: “14 năm trước, Trương Tự Hách mới 5 tuổi… Ba nó là diễn viên nổi tiếng, mẹ là ca sĩ. Lúc sinh nó, mẹ nó bị tế bào ung thư trong lúc mang thai khuếch tán, dẫn tới mất sớm. Sau này ba nó lại cưới người khác, người phụ nữ kia cũng là diễn viên, chẳng qua chỉ là diễn viên nhỏ hạng ba thôi, không có danh tiếng gì mấy.”
“Có thể nói, Trương Tự Hách từ nhỏ đã sống trong giàu có, muốn cái gì có cái đó.”
Nếu thật sự là muốn gì được nấy, sao cậu vẫn đi vào con đường lạc lối? Hạ Vũ Trạch nghĩ, Trần Dũng liền đáp: “Có tiền không có nghĩa là có tất cả, trông thì hào nhoáng đó, nhưng mà cũng không ít quy tắc ngầm tanh tưởi. Trương gia cũng không ngoại lệ.”
“Trương Tự Hách hồi trước 5 tuổi sống khá tốt. Chuyện đáng tiếc là sau khi Trương Phong cưới vợ khác, ổng cưới về một bà cô dữ dằn. Bà ta có khuynh hướng ngược đãi, còn có dục vọng chiếm hữu biến thái. Bà ta chán ghét chuyện Trương Tự Hách là đứa con trai duy nhất của Trương Phong, bởi vậy không ngừng uống thuốc, muốn sinh cho Trương Phong một đứa nhỏ để đá Trương Tự Hách ra ngoài. Nhưng đến cuối vẫn không được, nên bắt đầu ngược đãi Trương Tự Hách.”
“Trương Tự Hách ở trong tay bà ta ăn khổ dữ lắm, nó thường mang theo cả người thương tích tới đồn công an tìm anh, có hỏi nó cái gì nó cũng không trả lời.
Có một khoảng thời gian, thật lâu nó cũng không tới, nên anh đi tìm nó, phát hiện nó bị nhốt trong nhà kho. Lúc đó nó đói tới mức da bọc xương, đi không nổi, trong tay còn đang nắm chặt một con chuột sống mà gặm cắn, miệng toàn là máu, nhưng nó sống sót.
Lúc đó anh phát hiện ánh mắt nó thay đổi, nó thấy anh nhưng cũng không cười, hai mắt cảnh giác như con báo, giống như ai cũng sẽ làm tổn thương nó.”
Hạ Vũ Trạch: “Là mẹ kế của cậu ta làm?”
Trần Dũng lắc đầu: “Không phải. Là ba nó làm, nguyên do cụ thể thì không biết. Anh mang Trương Tự Hách mang về đồn dò hỏi, Trương Tự Hách không hé một chữ, cuối cùng chuyện này cũng không được giải quyết.”
Nghe được chuyện xưa của Trương Tự Hách, Hạ Vũ Trạch không khỏi đau lòng: “Vậy bọn họ chết như thế nào?”
Trần Dũng lấy một cái mặt nạ tới, đúng là cái mặt nạ giống Trương Tự Hách đã đeo, nhưng mặt nạ trong tay Trần Dũng là chứng cứ, phải được bỏ vào túi vật chứng, không thể tùy tiện đụng vào.
“Đây là lần đầu tiên Kẻ Săn Mồi gây án.”
“Kẻ Săn Mồi? 14 năm trước hắn đã xuất hiện rồi?”
“Ừ…” Tuy là đồng ý, nhưng trên mặt Trần Dũng lộ ra một chút phức tạp, rõ ràng là còn ẩn tình khác: “Vụ này là khi Trương Tự Hách 5 tuổi tới đồn công an báo án. Anh còn nhớ, lúc đó đám tụi anh đang ăn mì gói, thằng nhóc nó mặt mày bình thản xách theo một con dao dính máu tới, để lên bàn trước mặt tụi anh, nói với tụi anh là ba mẹ nó bị giết rồi.”
“Lúc đó anh không xác định được nó là Trương Tự Hách hay là Trương Lăng, nhưng cái kiểu bình tĩnh đó không nên là dáng vẻ mà một đứa nhỏ nên có. Lúc tụi anh đuổi tới nhà nó, thi thể nằm ở đó đã được ít nhất cũng 3 ngày rồi, còn là mùa hè nữa nên thi thể hư thối nhanh lắm, sinh giòi đẻ trùng, ruồi bọ bay tán loạn khắp nơi, hai người chết cực kỳ thảm, một người chết trên sô pha, một người chết trên sàn nhà.”
“Lúc đó chỉ có một mình Trương Tự Hách ở nhà. Tụi anh hỏi nó là ai đã giết hại ba mẹ nó, Trương Tự Hách cực kỳ bình tĩnh, nói là do một người đàn ông đeo mặt nạ làm. Nó giao nộp cái mặt nạ ra, đưa cho tụi anh. Nó còn nói, có cái chú đó để lại cái mặt nạ này cho nó, còn kêu nó phải giữ cho kỹ.”
“…”
“Sau khi mọi việc xảy ra, tụi anh dò xét gần trăm dặm quanh đó, lại lục tìm hết mọi dấu vết trong biệt thự, nhưng kết quả là, ngoại trừ hai vợ chồng và Trương Tự Hách, không có dấu vân tay hay dấu vết của ai khác…”
“Nhưng dựa theo những gì Trương Tự Hách nói, có một ông chú đeo mặt nạ vào nhà, giết ba mẹ. Tụi anh lại chẳng tìm thấy chút dấu hiệu nào của người ngoài. Thật không may là không tìm được manh mối nào của hung phạm, bởi vậy vụ án này đến giờ vẫn chưa được phá.”
“Anh dựa vào cái gì mà nghi ngờ Trương Tự Hách?” Chuyện này xảy ra khi Trương Tự Hách mới chỉ là một đứa bé 5 tuổi, một đứa nhỏ 5 tuổi sao có thể làm ra việc tàn nhẫn như vậy được. Nhưng những lời tiếp theo của Trần Dũng không khỏi làm cho tam quan anh đảo điên.
“Ai cũng cho là vậy… nhưng mà…” Trần Dũng híp mắt: “Trên cây dao đó chỉ có mình dấu vân tay của Trương Tự Hách thôi.”
“Chỉ dựa vào cái này?”
Trần Dũng lắc đầu: “Khi đó anh cũng nghĩ giống cậu, ai trong tụi anh cũng không có tâm phòng bị với một đứa nhỏ, nên cứ vậy mà bỏ qua. Cho tới khi thằng nhóc kia lớn lên, xảy ra vụ giết người thứ hai, người bị giết là thân thích nhà họ Trương muốn cắn nuốt gia tài của Trương gia.”
“Sau đó lại lục tục thêm ba bốn vụ giết người, người chết đều có quan hệ với Trương gia, đa phần là do chia gia tài, với có liên quan tới chuyện lúc trước. Ngọn nguồn đều chỉ tới Trương gia, còn có nhà gái của vị phu nhân quá cố đầu tiên của Trương gia, cũng chính là mẹ ruột của Trương Tự Hách. Anh nghĩ, nhiêu đây cũng đủ để cấu thành động cơ giết người của Trương Tự Hách, nhưng tiếc là không có chứng cứ.”
Hạ Vũ Trạch nghe đến hoảng hốt: “Cậu ta làm vậy là vì báo thù?” Nếu đã có mục đích báo thù, đa phần sẽ nhắm vào người quen, vậy thì mọi chuyện có liên quan gì tới anh? Trước đó anh chưa từng quen biết Trương Tự Hách, cũng chưa từng gặp qua.
“Đúng là hành vi báo thù. Nó tiếp cận cậu cũng không đơn giản chỉ là muốn yêu đương với cậu.” Trần Dũng vỗ lưng anh, nói: “Chuyện anh sắp nói tới đây cậu đừng sợ nha, cậu phải tin rằng, cảnh sát nhân dân sẽ luôn bảo vệ cậu.”
Hạ Vũ Trạch: “Chuyện gì?”
Trần Dũng lại lấy ra một phần tài liệu đưa cho anh: “Có lẽ cậu là mục tiêu cuối cùng của nó.”
Phần tài liệu này là về anh. Sau chuyến đi đến tòa bệnh viện cũ, Trần Dũng bắt đầu cảm thấy có vài chỗ không thích hợp, cho nên vẫn luôn âm thầm điều tra thân thế của Hạ Vũ Trạch. Không điều tra còn đỡ, vừa tra ra liền dây vào một vụ án oanh động cả nước khác.
“Cậu không phải tên Hạ Vũ Trạch, cậu vốn tên là Hạ Dương, là người phương Bắc chứ không phải người phương Nam. Cha mẹ ly dị rồi ai nấy đều tái hôn, không ai quản cậu, cậu bị họ hàng đưa đến trại mồ côi ở nông thôn.”
Hạ Vũ Trạch cầm tư liệu vô cùng khiếp sợ.
Y thở dài một hơi: “Cái trại mồ cô côi này cũng không đơn giản, đám tụi nó là một chỗ buôn người ngầm. Trừ cậu, Trương Tự Hách cũng từng ở đây một đoạn thời gian.
Sau này, nhờ sự giúp đỡ của nó, tụi anh mới thuận lợi tra rõ trại mồ côi này, giải cứu đám nhỏ còn lại trong đó, mấy kẻ tình nghi đều bị bắt về quy án, chỗ đó liền thành một nơi hoang phế. Anh nhớ không lầm thì nó từng đưa em tới đó rồi phải không?”
“Ừ.”
“Vậy tám chín phần mười.”
Trần Dũng: “Lúc đó anh phụ trách thẩm vấn đám nghi phạm, anh còn cố ý hỏi mối quan hệ giữa cậu và Trương Tự Hách trên ảnh. Tụi nó nói với anh… Trương Tự Hách phóng hỏa chạy trốn, còn cậu thì bị Tô gia mua đi.
Cùng lúc bị mua đi còn có ba đứa nhỏ khỏe mạnh khác trong trại. Kỳ lạ là, đứa nhỏ Tô gia chọn khi ấy là Trương Tự Hách chứ không phải cậu, nhưng cuối cùng, khi bọn họ tới lấy hàng thì lại là cậu đứng ở đó, mà Trương Tự Hách đã sớm mất dạng.
Bọn họ tiêm thuốc mất ký ức cho cậu. Giờ cậu chỉ cần phối hợp với tụi anh tiêm một lần nữa, trí nhớ của cậu có thể sẽ chậm rãi quay lại… Cái này cũng là lý do vì sao anh nói cậu có thể là mục tiêu cuối cùng của nó. Nhưng mà tác dụng phụ của loại thuốc này khá mạnh, với lại, xác suất 50% sẽ gây tổn thương tới hệ thần kinh của cậu, biến cậu thành một bệnh nhân tâm thần.
Có sợ không? Vũ Trạch? Yên tâm đi… Nếu cậu không đồng ý, tụi anh cũng sẽ không ép cậu tiêm đâu.”