Im Đi Tớ Không Nghe - Quy Hồng Lạc Tuyết - Chương 35: Khách sáo
Vậy mà lại chê mình dơ!
Một tuýp thuốc mỡ đặt trên tay mà nặng như cả ngàn cân, Túc Lễ nhìn Úc Lạc Thừa với vẻ phức tạp, “…Cậu mua cái này làm gì?”
Úc Lạc Thừa thành thật đáp: “Thoa lên thì không đau nữa… Bác sĩ bảo có thể, hơi bị mát ấy.”
“Ò.” Túc Lễ mặt không đổi sắc nhét hộp thuốc vào trong túi, bình tĩnh kéo khoá balo, “Về trường thôi.”
[Mát… mát cái đầu cậu! Con thỏ chết tiệt này chạy xa như vậy chỉ để mua cái thứ thuốc không đàng hoàng này!!! Hướng dẫn sử dụng còn nói gì mà kích thích lên. Aaaa rốt cuộc là khứa nào phát minh ra thứ thuốc quỷ quái này vậy— Ông đây rất ổn ông đây không cần! Thân là một học sinh cấp 3 trẻ trung khỏe khoắn, chym còn cứng hơn cả kim cương! Cứng vô địch thiên hạ muahahahahahaha đệt. Hồi nãy ở nhà vệ sinh mình còn **###. Tại sao Úc Lạc Thừa lại mua cho mình thứ thuốc này chứ? Ơ, cũng đúng, cậu ấy đập vào thì phải chịu trách nhiệm, chắc chắn là cảm giác được… Ủa? Ơ, sh, chậc, chậc chậc chậc, Úc Lạc Thừa đúng là con thỏ lưu manh.]
Úc Lạc Thừa lặng người nghe hắn điên cuồng gào rít, đầu tự động lọc đi mấy từ ngữ đồi truỵ vô liêm sỉ, nhanh chân đi trước.
Đầu óc Túc Lễ chắc là hỏng mất rồi.
“Đưa điện thoại cho tớ.” Túc Lễ xách balo của cậu và hộp mì giò heo, đuổi theo.
Úc Lạc Thừa nhìn hắn đầy cảnh giác, lí nhí hỏi: “Làm chi?”
“Đầu tớ còn chưa khô đã đi tìm cậu rồi.” Túc Lễ chỉ vào mái tóc nửa ráo của mình, khẽ cười nói: “Rõ là một cuộc điện thoại đã giải quyết được vấn đề.”
Úc Lạc Thừa nắm chặt cục gạch trong tay, “Tớ, tớ đọc số điện thoại cho cậu nha.”
[Ò, chắc là ngại lấy cái cục gạch kia ra. Bà ngoại mình còn biết xài điện thoại thông minh mà cậu ấy còn xài bấm phím, nhà quê chết đi được. Cơ mà chắc là không có tiền mua nhỉ. Ba không thương mẹ không yêu. Nghe thằng Sữa nói, mẹ cậu ấy dường như không quan tâm cậu ấy lắm, đúng là đứa bé đáng thương.]
“Được, cậu đọc đi.” Túc Lễ móc điện thoại ra.
Úc Lạc Thừa tự ti rủ mắt. Đoạn vừa nghe được tiếng lòng hắn, cậu nhấc mắt lên, đọc xong số điện thoại của mình thì nghiêm túc nói: “Túc Lễ—”
Cậu vừa định mở lời đã bị ngắt ngang, “Được rồi. Khi nào tớ rảnh sẽ gọi để cậu lưu số tớ. Về mau thôi, gió thổi làm tớ nhức đầu.”
[Bây giờ gọi cho cậu thì cậu phải lấy điện thoại ra. Con quỷ thỏ nhạy cảm còn hơi tự tin, mình nên ít kích thích cậu ấy thì hơn, mắc công sơ hở tí là ném đẩy mình ra. Aaaa tại sức con thỏ này khoẻ quá, rốt cuộc là vì sao sức tay của cậu khoẻ như vậy?! Nghĩ cũng biết cậu ấy không có Wechat với QQ. Thôi bỏ đi không nhắc nữa. Uầy, mình đúng là người chủ vừa chu đáo vừa ấm áp, Úc Lạc Thừa, cậu nợ tớ nên trả làm sao đây!]
“……….” Cảm xúc vừa trào dâng trong lòng Úc Lạc Thừa nhoáng cái đã bị giọng nói vừa lố lăng vừa làm màu của hắn đạp về.
Cậu lấy balo đeo lên lưng. Túc Lễ cúi đầu nhìn hộp chân giò heo, “Cậu thích ăn quán này hở?”
[Á, mình cũng muốn ăn, nên khéo léo bảo Úc Lạc Thừa như nào để cậu ấy cho mình nếm thử một miếng nhỉ? Món này phải nhân lúc nóng ăn mới ngon. Thơm quá thơm quá, mình đã nhịn rất lâu rồi, mình ăn một miếng không quá đáng đâu ha?]
“Tớ mua cho cậu.” Úc Lạc Thừa thành thật đáp, thấy có lỗi nhìn sang chân hắn, “Tớ xin lỗi, lần sau tớ không đẩy cậu ra nữa.”
Ánh mắt của Túc Lễ bỗng sáng rực, kiềm lại khoé môi đang cong lên, bình tĩnh nói: “Đặc biệt mua cho tớ sao?”
[Áu áu áu áu— Mau nhìn đi nè! Thỏ con của mình lớn rồi biết mua cơm cho ba ăn rồi, còn mua thuốc cho mình nữa chứ, hức hức hức con trai lớn ngoan của ba! Không uổng công nuôi con nhiều tiếng đồng hồ như vậy!]
“Ừm.” Úc Lạc Thừa đáp: “Bù đắp cho cậu.”
Dẫu sao cũng là ăn gì bổ nấy.
Túc Lễ ngoái lại nhìn, đoạn kéo Úc Lạc Thừa đến quảng trường nhỏ bên cạnh, tìm một băng ghế ngồi xuống.
“Không về ký túc xá ăn sao?” Úc Lạc Thừa nhìn vài vị phụ huynh và mấy nhóc con đang chơi đùa ở bãi cát không xa, lại chuyển mắt về phía Túc Lễ.
“Về ký túc xá thì lạnh mất.” Túc Lễ mở hộp cơm ra, bắt đầu ăn lịch sự từ tốn.
[Á, đói quá đi! Moá, thơm ghê. Hít hà! Mình là vua mukbang vô địch, run rẩy đi hỡi bọn chân lợn kia, tất cả hãy chui vào hết bụng ba, quỳ xuống xin tha ba cũng không tha cho tụi bây muahaha!]
Úc Lạc Thừa không khỏi mỉm cười nhìn hắn, bỗng cảm thấy mình bỏ ra mấy bữa ăn để mua được bữa này rất đáng. Hơn nữa, Túc Lễ không có lãng phí đồ ăn, ngắm hắn ăn cơm cũng là một loại hưởng thụ.
“Ăn chậm thôi.” Cậu lấy bình giữ nhiệt từ trong balo, mở ra đưa cho Túc Lễ, “Nè.”
Túc Lễ nhận lấy uống hai ngụm, ngoái lại nhìn Úc Lạc Thừa, “Cậu ăn rồi à?”
Úc Lạc Thừa gật đầu.
[Chậc, xạo sự.]
“Ò.” Túc Lễ tiếp tục ăn, rất nhanh đã chén sạch. Hắn ném hộp cơm vào thùng rác không xa, cầm bình nước uống tu ực ực mấy ngụm rồi mới thoả mãn, “Đi thôi.”
[Ăn no, bụng béo no, cuộc sống ấm no!!!]
Úc Lạc Thừa mỉm cười. Nỗi sợ hãi do sự xuất hiện của Lý Phó Phi đem đến, lẫn sự xấu hổ ban nãy đã bị tiếng lòng vui vẻ hoạt bát của Túc Lễ đẩy lùi đi. Chẳng hiểu sao thậm chí cậu còn thấy vui vui.
Lúc Túc Lễ bình thường… cũng đáng yêu.
Cậu mang balo đi theo sau Túc Lễ. Nghe thấy tiếng lòng hắn như đang tăng nhanh, cậu cũng chẳng thấy xấu hổ hay nặng nề chút nào.
[Là mùi thơm của bánh crepe [1]! Thấy ghét quá, mình còn muốn ăn mà!]
[1] Là loại bánh jianbing hay thấy trên tiktok nè.
Sau đó, Úc Lạc Thừa trơ mắt nhìn hắn dừng lại gọi một phần bánh crepe, “Cô ơi, thêm dồi trường, thêm trứng với bánh quế, có rau thơm với hành. Cảm ơn cô ạ.”
[Cô cho nước sốt nhiều hơn nữa đi ạ! Má ơi sướng quá, nhìn cái sạn phẳng lì này nè! Cái hình tròn mượt mà này, kỹ thuật điêu luyện này, chia làm hai nửa cho con, hoàn hảo!!!]
Úc Lạc Thừa cúi gằm xuống nhịn cười, trông thấy mắt cá chân trắng gầy, sạch sẽ dưới ống quần vén lên của hắn, độ cong gồ lên phía sau còn xinh đẹp hơn cả móng của cừu con.
Mùi thơm phưng phức đột nhiên xộc vào mũi cậu. Cậu sợ hãi lùi về bỗng bị hắn túm balo kéo lại.
“Cậu cẩn thận chút.” Túc Lễ đặt bánh crepe vào tay cậu, dịu dàng cười, nói: “Tranh thủ ăn lúc còn nóng.”
[Mình có cần thổi thổi cho cậu ấy không nhỉ, đừng để bỏng lưỡi nha.]
Úc Lạc Thừa cầm túi âm ấm, sững tại chỗ, “Cho tớ sao?”
“Ừm.” Túc Lễ gật đầu rất thản nhiên, sáp lại gần thì thào hỏi: “Ăn cho tớ xem, được không?”
[Liếm nước sốt ấy! Cắn xúc xích từng miếng từng miếng nhỏ, nhai rau diếp! Mẹ ơi nghĩ thôi mà cũng thấy sướng chết đi được!]
“…………” Úc Lạc Thừa rất muốn từ chối, nhưng đúng là cậu chưa ăn trưa nên bụng réo ghê hồn. Hơn nữa, cách Túc Lễ túm tay đưa đồ ăn lên miệng cậu vừa dịu dàng lại ngang ngược.
Úc Lạc Thừa rụt rè cắn một miếng nhỏ, rì rì nhai nhai, định bụng né tay Túc Lễ song lại bị hắn thẳng thừng cầm túi giấy đưa lên môi, kiềm chế nói: “Ngoan nào, há miệng cắn.”
Cơn đói vừa dậy lên của Úc Lạc Thừa tức thì kẹt dở. Cậu nhìn Túc Lễ với vẻ không thể tin được, “Tớ tự ăn được mà.”
“Tớ muốn đút cậu ăn.” Túc Lễ nhìn cậu rất với nghiêm chỉnh, “Đút thỏ ăn là nghĩa vụ của tớ.”
[Aaaaaaa, cắn gì có một miếng nhỏ xíu à, hê hê, nhưng lúc cậu ấy liếm khoé môi mình đã thấy lưỡi cậu ấy rồi! Cắn miếng lớn đi mà, má phồng lên đáng yêu biết bao nhiêu!]
Khuôn mặt đỏ ửng của Úc Lạc Thừa nửa bực bội, nửa ngượng ngùng, “Túc, Túc Lễ, tớ tự ăn nha.”
“Thừa Thừa, đây là lần thứ mấy cậu từ chối tớ rồi?” Túc Lễ lặng người thở dài, “Cậu như thế làm tớ khó xử lắm.”
[Bụng đói kêu ọt ọt hết cả lên rồi! Anh hai ơi! Ông cố nội ơi! Xin ông mau để cho con đút một miếng đi, con thật sự muốn đút bé thỏ ăn mà! Hức hức hức hức hức điên mất thôi, mình phải đút Úc Lạc Thừa ăn! Cho dù tận thế đến đít mình cũng phải nhét hết cái bánh crepe này vào miệng cậu ấy mới nhắm mắt nổi!!! Tim gan tỳ phổi của mình gào réo! Linh hồn của mình đang lụi tàn! Mình thật sự, vô cùng cần phải đút thỏ ăn để được sống tiếp— Không được, nhịn thôi nhịn thôi. Mình đúng là người tốt, không nên ngang quá. Còn nữa, Úc Lạc Thừa khoẻ quá chừng, bị đá một phát lõm tường lại không thoát ra được—]
Bị hắn lải nhải, Úc Lạc Thừa thấy nhức đầu. Cậu há miệng cắn một miếng bánh crepe to đang nóng hôi hổi, hai má phồng lên, nhai ngấu nghiến.
Ngay lập tức, nụ cười trên khuôn mặt Túc Lễ càng thêm tươi.
[A… Viên mãn rồi.]
Úc Lạc Thừa thở phào ngay tức khắc, toan lấy lại túi giấy trong tay hắn lại bị hắn né ra lần nữa. Hắn mỉm cười nhìn cậu, “Tớ vẫn chưa đút xong mà, đừng quậy.”
Yết hầu Úc Lạc Thừa động đậy, nuốt hết đống đồ ăn trong miệng. Bởi vì trò đùa của hắn nên cậu khẽ cau mày. Sống mũi thẳng tắp, thanh tú trên mặt cậu để lại một cái bóng thấp thoáng. Cậu mím chặt đôi môi ửng hồng, vừa nhịn nhục vừa bực bội liếc sang.
Túc Lễ bỗng dưng ngây ngẩng. Hắn siết chặt túi giấy trong tay, một loại cảm giác nào đó dâng lên trong lòng hắn hệt như một sợi lông vũ khẽ phớt qua tim, nhất quyết không cào hắn làm hắn bức bối muốn chết.
“Được rồi cho cậu cho cậu đó.” Túc Lễ liếm đôi môi khô khốc, dúi túi giấy vào tay cậu, “Không nhây với cậu nữa, ăn nhanh đi.”
Úc Lạc Thừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tự cầm bánh crepe đi nhanh về phía trước. Cậu vừa đi vừa ăn. Mãi tới lúc hắn hoàn hồn về chạy theo, cậu đã ăn sạch bách, quẳng túi vào thùng rác.
Túc Lễ liếc đôi môi sạch sẽ của cậu mà lòng tiếc nuối, cười hỏi: “Ngon không?”
[Á, khoé môi còn có vụn thừa.]
“Ừm.” Úc Lạc Thừa gật đầu, lấy tay chùi khoé miệng, “Cảm ơn cậu.”
“Không có chi.” Túc Lễ giơ tay lau sơ qua miệng cậu, đầu ngón tay chùi qua vụn bánh. Sau đó, dưới ánh mắt hơi hoảng hốt của Úc Lạc Thừa, hắn bình tĩnh nói: “Chỗ này còn vài miếng vụn.”
[Áu áu áu áu má ơi, sờ được rồi!!! Hahahaha sung sướng quá đê! Mình biết là môi cậu ấy chắc chắn rất mềm mà! Bình tĩnh bình tĩnh, phải giả bộ như không có việc gì xảy ra! Hê hê hê, há há há há há, sau này Úc Lạc Thừa có đồng ý cho mình sờ môi cậu ấy không nhỉ? Hức hức hức mình muốn ôm thỏ, đút thỏ ăn bánh crepe ngon nhất thế giới!!!]
Mới nãy Úc Lạc Thừa ăn nhanh quá nên còn đói meo, lúc này hơi mắc nôn. Cậu nghe được suy nghĩ kỳ cục của Túc Lễ mà kinh hãi, bỗng quay phắt sang chỗ khác oẹ một hơi.
Nụ cười trên mặt hắn sượng ngắc, “Thừa Thừa?”
Úc Lạc Thừa vội quay đầu lại định giải thích. Kết quả vừa thấy Túc Lễ mở miệng, cậu không nhịn được lại oẹ thêm phát nữa.
Cả người Túc Lễ tức khắc như bị sét đánh.
[Bé thỏ xinh đẹp của mình— Vậy mà lại chê mình dơ??!]