Huynh Trưởng Vạn Vạn Tuế - Chương 114: Đốt ra lửa
Hoàng đế vừa mới băng hà, Thái tử chưa kế vị, nhưng sắc lệnh đầu tiên là ban Tô Hiểu Nguyệt làm thái tử phi, nếu mà truyền ra ngoài sợ sẽ bị nói đức hạnh của thái tử không xứng đáng, làm tổn hại đến danh tiếng, cho nên không ai dám nói rõ ra.
Lưu thị mơ mơ màng màng, bà ta chỉ nghe nói Tô Cẩn Sâm làm thái tử, nào biết Tô Hiểu Nguyệt sẽ trở thành thái tử phi, liền kéo Từ lão thái thái đi chuyến này.
Từ thị nghe hạ nhân gọi thẳng Tô Hiểu Nguyệt là thái tử phi, chỉ hắng giọng một cái, bày ra dáng vẻ bình tĩnh nhìn thoáng qua Lưu thị, cười rạng rỡ nói: “Đại tẩu tử đúng là nóng vội rồi, cũng không chờ người ta nói hết lời, ngài thích Kiều Kiều là phúc phận của Kiều Kiều, chỉ tiếc… Thái tử điện hạ cũng thích Kiều Kiều, ngày hôm trước đã sắc phong Kiều Kiều làm thái tử phi, chỉ còn chờ Kiều Kiều đến tuổi cập kê là có thể gả đi, đến lúc đó… Thái tử điện hạ đã là Thánh thượng, Kiều Kiều gả vào thì chính là hoàng hậu.”
Từ lão thái thái giả vờ kinh ngạc nói: “Cái gì… Kiều kiều đã được sắc phong làm Thái Tử Phi sao?” Từ lão thái thái thật lòng yêu thương Tô Hiểu Nguyệt, lúc nghe nói nàng được sắc phong làm thái tử phi, cao hứng thật lâu, nhưng lúc này lại thay đổi mặt, quay đầu quở trách Lưu thị nói: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, Kiều Kiều là cô nương tốt, bảo ngươi tính toán sớm, ngươi vẫn một mực từ chối, ta còn tưởng là ngươi ghét bỏ Kiều Kiều đi đứng không tiện chứ!”
“Con dâu… Con dâu không có ý đó, sao con dâu có thể ghét bỏ Kiều Kiều được!”
Lúc này Lưu thị lại không biết nói gì, vốn dĩ bà ta ghét bỏ, nhưng mà ai ngờ Hầu phủ lại may mắn lớn như thế, lập tức thành nhà cha mẹ nuôi của thái tử, mắt thấy muốn lên như diều gặp gió, bà ta muốn đi đến ôm cái đùi này, nào ngờ đã muộn mất rồi!
Từ lão thái thái nhìn dáng vẻ uất ức kia của Lưu thị, trong lòng âm thầm buồn cười, nhưng ngoài miệng lại thở dài: “Cũng là Trường Vinh nhà chúng ta không có phúc phận đó, nếu không… Thì tương lai hắn chính là muội phu của thánh thượng, dù thi không trúng tiến sĩ, cũng có tiền đồ hơn phụ thân hắn rồi.”
Một lời này đều làm ruột gan của Lưu thị vỡ vụn, gương mặt nhăn nhúm lại.
Tô lão thái thái ở một bên vui vẻ nhìn Từ lão thái thái diễn kịch, thấy Tô Hiểu Nguyệt còn ngồi ở trong sảnh, vội nói: “Sao con còn ở đây, còn không mau thu dọn để tiến cung?”
Tô Hiểu Nguyệt chưa từng vào cung, trong lòng vẫn là có chút mong đợi, chẳng qua thấy Tô lão thái thái nói như vậy, chỉ làm nũng nói: “Đây là tổ mẫu đuổi con sao? Cháu còn chưa xuất giá đâu, tổ mẫu không thương con nữa sao?”
Lão thái thái chỉ cười nói: “Ta đâu có muốn đuổi con, chỉ sợ vị huynh trưởng thái tử kia của con chờ không nổi, lại tự mình tới, tính hắn rất là nóng nảy.”
Ngày lập trữ đầu tiên đã mang chiếu thư sắc lập thái tử phi đó, sợ là thiên hạ này không ai nóng nảy bằng hắn.
——
Tô Hiểu Nguyệt đổi một bộ y phục khác và leo lên chiếc xe ngựa được trang trí bằng châu ngọc vào trong cung.
Xe ngựa đi một đường thẳng từ thừa ân hầu phủ vào cửa cung, chờ khi tiến vào cung, lại đổi lại một kiệu nhỏ, lảo đảo đi về hướng ngự thư phòng.
Tô Hiểu Nguyệt vén rèm nhìn thoáng qua, nàng cũng đi qua cố cung Bắc Kinh, nhưng lúc đó du khách đông như dệt cửi, nhìn qua không có to lớn khí thái như bây giờ.
Trong cung còn đang xử lý tang sự, trên quảng trường rộng lớn như có một chiếc cờ lớn bay phất phơ trong gió, các thái giám cúi đầu xuống khi qua các hành lang.
Chờ đến khi trời bắt đầu dần tối, mấy tiểu thái đỡ Tô Hiểu Nguyệt đứng từ xe lăn lên, A Phúc dẫn các nàng đi đến ngự thư phòng.
“Nếu điện hạ có rảnh rỗi, thì nên mặc bộ hoàng bào cho ngày mai đăng cơ, nếu có chỗ nào không vừa, lão nô cùng mấy y giám sẽ gấp rút sửa lại trong đêm.” Bên trong truyền rõ tiếng của lão thái giám nói chuyện có chút bối rối.
“Lúc này cô không rảnh.” Tiêu Cẩn Sâm lại có chút mất kiên nhẫn, tiên đế lười xử lý chính vụ, mấy ngày nay bận rộn đến mức chỉ ngủ có hai ba canh giờ, dù là như thế, mới chỉ xử lý được số tấu chương bị đè từ nửa năm trước.
“Dù huynh trưởng có bận rộn thế nào nữa, thì cũng phải có thời gian thay đồ chứ?” Tô Hiểu Nguyệt đã đi đến cửa ngự thư phòng, mặc dù đám tiểu thái giám không nhận ra nàng, nhưng thấy A Phúc tự mình đi đến đón nữ tử này, chắc hẳn là vị trưởng nữ thừa ân hầu phủ trong truyền thuyết, thái tử phi tương lai.
Tiêu Cẩn Sâm nghe thấy giọng điệu nũng nịu của nàng, liền buông cây bút trong tay xuống, rồi đứng lên như một đứa trẻ, nhìn thấy nàng đứng ở cửa, thế là đi mấy bước đến đón.
Bậc thềm của ngự thư phòng cao khoảng một thước, dù Tô Hiểu Nguyệt có vịn vào khung cửa, bước qua cũng có chút khó khăn, Tiêu Cẩn Sâm không chờ nàng giơ chân lên, chỉ cúi người bế lên, Tô Hiểu Nguyệt vô cùng bất ngờ, bị người kia ôm vào phòng trước mặt bao nhiêu người.
A Phúc liên tục nháy mắt với mọi người, sau đó chỉ còn nghe thấy tiếng đóng cửa.
Tiêu Cẩn Sâm đặt Tô Hiểu Nguyệt lên long sàng, ngồi bên cạnh nàng, không có cách nào kiềm chế ánh mắt nhìn lên trên người nàng.
Một ngày không gặp như là ba năm, cổ nhân thật không có lừa người.
Tô Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn xung quanh, đã nhìn thấy chiếc long bào thêu cửu long hí châu đang được móc lên, phía trên còn có chiếc mũ đính kéo tua rua ngọc trai rủ xuống, đây chính là trang phục cho buổi lễ đăng quang ngày mai.
Vốn dĩ dáng vẻ Tiêu Cân Sâm đã hào hoa đẹp trai nhưng không kém phần uy nghiêm, lịch lãm, nếu là mặc vào chiếc bộ y phục này, còn không biết sẽ đẹp đến như thế nào đâu, Tô Hiểu Nguyệt không nhịn được mà muốn nhìn xem, chỉ đi đến trước bộ y phục kia, đưa tay sờ nhẹ những đường chỉ trên đó, chậm rãi nói: “Huynh trưởng cứ mặc thử cho ta xem một lần đi?”
Vốn dĩ Tiêu Cẩn Sâm lười thử đồ, nhưng nghe Tô Hiểu Nguyệt nói như thế, ma xui quỷ khiến thế nào liền đáp ứng: “Vậy muội giúp ta thay đồ đi.”
Tô Hiểu Nguyệt cũng không để ý, một lòng muốn nhìn Tô Cẩn Sâm mặc hoàng bào, liền vui vẻ đáp ứng, nhưng rất nhanh sẽ liền hối hận.
Chiếc long bào này được làm rất phức tạp, chỉ riêng bên trong và bên ngoài đã có mấy lớp áo, vì để mặc thật đẹp, đương nhiên Tiêu Cẩn Sâm phải cởi áo ra.
Tô Hiểu Nguyệt tiến lên cởi áo khoác ngoài giúp hắn, và mặc chiếc áo lót màu vàng rực rỡ ở bên trong, quỳ một chân xuống đất buộc lại thắt lưng.
Thắt lưng được làm từ vải gấm hoa, tơ lụa thượng hạng, Tô Hiểu Nguyệt buộc lại mấy lần, luôn cảm thấy không đủ phẳng, đang mướn cởi ra buộc lại, nhân chân đang quỳ bỗng nhiên mềm xuống, cả mặt đụng vào người Tô Cẩn Sâm.
Nàng ôm lấy đùi người kia theo phản xạ, nghiêng mặt qua chỉ cảm thấy một trận nóng hổi.
Thứ nóng này không phải là mặt của nàng, mà là… Của một vật khác đang cọ xát lên mặt nàng.
Người kia hít sâu một hơi, trong chốc lát đôi mắt trở nên sâu thẳm, cúi đầu đón lấy ánh mắt ngỡ ngàng của Tô Hiểu Nguyệt, bỗng nhiên lòng bàn tay chạm vào đỉnh đầu nàng, đẩy nàng lại gần mình.
“A…” Vật kia giống một cái bàn ủi, đập vào má cô, Tô Hiểu Nguyệt có một suy nghĩ mạnh bạo, đưa tay chặn lại rồi khẽ vuốt nhẹ.
Phía sau rèm truyền đến tiếng hít thở nặng nề, Tô Hiểu Nguyệt ngồi trên long sàng, có chút lo lắng vươn cổ ra, nhỏ giọng hỏi: “Huynh trưởng khá hơn chút nào không?”
Tiêu Cẩn Sâm đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nghe thấy nàng nhẹ nhàng nói như vậy, trong cổ họng phát ra âm thanh nghèn nghẹt và khàn khàn.
Thanh âm này làm cho cả người Tô Hiểu Nguyệt đều tê dại, hai gò má đỏ lên như con tôm luộc.
Một lúc sau, Tiêu Cẩn Sâm mới từ bên trong đi ra, treo long bào mới mặc một nửa lên kệ áo, ngồi xuống bên Tô Hiểu Nguyệt.
Nàng thì giỏi rồi… Đốt ra lửa rồi bỏ cửa chạy lấy người…
Tiêu Cẩn Sâm đang muốn đưa tay bóp gương mặt nàng, ai ngờ người kia né tránh lại còn nói thầm: “Huynh trưởng… Hình như… Huynh còn chưa rửa tay đó!”
“Khụ khụ…” Biểu cảm trên gương mặt Tiêu Cẩn Sâm không thể trụ nổi nữa, kìm nén cảm giác khó chịu ở trong lòng rồi đứng lên, hắng giọng một cái, dặn dò người bên ngoài: “Mang nước vào đây.”
——
Cung nhân đầy kinh nghiệm vừa bước vào liền biết vừa rồi trong ngự thư phòng đã xảy ra chuyện gì.
Thái tử tuổi trẻ, chính là độ tuổi nhiệt huyết dồi dào, hơn nữa thái tử phi yểu điệu như vậy, nhịn được mới lạ.
Y giám kia lại đến hỏi, Tiêu Cẩn Sâm trừng mắt nhìn Tô Hiểu Nguyệt một cái, chỉ thở dài một hơi nói với lão thái giám kia: “Không cần sửa lại đâu, cầm xuống giặt đi là được.”
“Giặt…” Lão thái giám tưởng mình nghe lầm, nhưng lại ngửi được một mùi khác mà Long Tiên Hương trong phòng không thể đè ép được, ngay lập tức hiểu ra, chỉ cúi đầu thật thấp xuống nói: “Nô tài đã hiểu, cái này… Cái này cầm xuống giặt là được…”
Tô Hiểu Nguyệt không nhịn được, ngồi trên giường êm che mặt cười.
Tô Cẩn Sâm, một người thanh tâm quả dục lại sẽ có ngày hôm nay.
“Muội còn cười?” Tiêu Cẩn Sâm liếc một ánh mắt sắc bén về phía nàng, cong môi nói: “Có tin bây giờ ta sẽ làm muội không?”
“Huynh trưởng còn lâu mới là hoàng đế hoang dâm vô đạo như thế!” Tô Hiểu Nguyệt mở to cười mắt nói.
Hắn rất là đẹp, dung mạo khí khái anh hùng, bình thường rất lãnh đạm với mọi người, nhưng lại đối xử tốt với mình như vậy. Nàng cũng không phải là không muốn cho hắn, nhưng… Cơ thể thiếu nữ như thế này, sợ là khó nhận nổi sự đòi hỏi của hắn.
“Muội lại cho ta uống mê hồn thang nữa rồi.” Tiêu Cẩn Sâm vô cùng đau đầu, một bên thích nàng, một bên lại yêu thương nàng, chỉ có thể chờ nàng lớn lên.
Tiểu thái giám bên ngoài đưa một chậu nước sạch đến, Tô Hiểu Nguyệt từ trên giường êm đứng dậy, hầu hạ hắn rửa tay, chỉ nghe thấy có người ở ngoài cửa ấp a ấp úng nói: “Bẩm thái tử điện hạ, thái giám truyền chỉ đến Chu gia đã trở về, bọn họ nói… Chu lão phu nhân… Không chịu tiếp chỉ.”