Huyết Tình - Sở Ly - Chương 61: Bóng Đêm Của Quá Khứ (2)
Cả căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh mọi ánh măt đổ dồn vào thứ nhỏ bé đáng yêu đang đứng ngay trước cửa nhìn Mộ Khiếu Thành một cách tinh nghịch, Mộ Khiếu Thành từ lúc đầu không hề có biểu cảm gì ngoài sự lạnh tâm trên khuôn mặt cũng bất giác nhếch mạnh khóe miệng chỉ cần nhìn thấy Bối Bối mọi mệt mỏi, áp lực trong anh cũng không biết theo hướng nào mà bay đi mất.
“ Qua đây với bố “
Bối Bối nhanh chóng chạy nhanh đến lúc này trong đầu Mộ Khiếu Thành còn đang tưởng tượng ra cảnh con bé vô tình vấp ngã mà lo lắng tự giác đứng lên bước một bước rộng đã có thể ẳm trọn con gái mình vào lòng rồi trở lại ngồi ở cái ghế chính giữa mấy người đang ngồi hai bên cũng vô cùng thích thú khi thấy Bối Bối, đứa nhỏ này quá đỗi đáng yêu khiến bọn họ phần nào nhẹ nhõm thở phào nếu con bé không xuất hiện đám người này còn nghĩ bản thân đã chết vì nghẹt thở.
“ Sao thế, con gái tìm bố có chuyện gì? “
“ Bối Bối nhớ bố ạ, mẹ nói nếu bố bận thì không được làm phiền bố, Bối Bối chỉ muốn ôm bố thôi sẽ không làm phiền bố đâu ạ “.
Con gái nhỏ này của anh cũng hiểu chuyện quá rõ ràng Cố Lưu Ly dặn một đằng con bé lại làm một nẻo, lại còn nói sẽ không làm phiền bố nhưng con bé bây giờ có khác gì là đang làm phiền anh. Mộ Khiếu Thành lại không thấy thế bởi vì chuyện bên ngoài có quan trọng thế nào đi nữa thì cũng không quan trọng bằng Cố Lưu Ly và cô công chúa nhỏ này, anh còn muốn Bối Bối bám lấy mình không rời như vậy thì làm gì có chuyện sẽ thấy con bé phiền phức được, Mộ Khiếu Thành nuông chiều vuốt lấy mái tóc của con gái hình ảnh này khiến mấy người xung quang cũng phần nào ngưỡng mộ, bọn họ là lần đầu tiên chứng kiến một gương mặt dịu dàng khác của Mộ Khiếu Thành trước đây đã thấy anh đối với Cố Lưu Ly thế nào nhưng bây giờ anh đối với cô và con gái còn hơn cả lúc trước, sự dịu dàng này sẽ không có bất cứ ai khác ở ngoài kia có phúc hưởng được.
“ Được, vậy Bối Bối ngoan ngoãn đợi bố làm việc xong sẽ cùng con chơi “
Bối Bối ngồi trên đùi anh ôm chặt lấy vòng eo to lớn của bố mình vùi đầu vào cơ ngực vạm vỡ gật gật đầu, vòng tay lớn của anh cũng bao trọn con bé thật chặt trong lòng mình, Mộ Khiếu Thành biết rõ con gái mình rất ngoan chỉ cần anh nhẹ nhàng nói con bé sẽ rất hiểu chuyện mà nghe lời, bầu không khí khó thở trong phút chốc cũng trở lại, ánh mắt Mộ Khiếu Thành vừa rời khỏi con bé liền trở nên lãnh khốc, nồng nặc sát khí, đám người cũng hiểu ý lập tức tiếp tục cuộc họp.
…
Ở ngoài vườn, mấy nữ hầu làm không ra làm, chơi không ra chơi chỉ biết tụ tập lại với nhau to nhỏ gì đó.
“ Tôi nói cô biết nếu lúc nãy không phải Từ Chương đại nhân xuất hiện là tôi đã cho con bé đó một cú rồi, nó va vào tôi không những không xin lỗi mà còn không thèm nhìn lấy tôi một cái đúng là thứ con hoang không có gia giáo làm sao mà cương chủ của chúng ta lại tin đó là con của mình được chứ, Cố Lưu Ly đó mất tích nhiều năm như vậy lại dắt về một đứa con nói là con của vương chủ đúng là không tin nỗi “
Mấy hữ hầu người này cầm chỗi người kia cầm bình tưới hoa, người khác thì vừa tỉa cây vừa hóng chuyện, từ ngày Cố Lưu Ly cùng Bối Bối đến đây đám ngườ hầu này vẫn luôn có ác cảm vơi cô và con gái, bọn họ hoàn toàn là những hầu nhân mới nên không hề biết rõ chuện của ba năm trước, không biết được rằng trong lòng Mộ Khiếu Thành, Cố Lưu Ly chính là chấp niệm duy nất là người duy nhất trên đời này có được sự ân cần, dịu dàng của anh càng không biết một khi đụng vào Cố Lưu Ly bọn họ sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ thế nào của Mộ Khiếu Thành. Trong đầu bọn họ luôn nghĩ Cố Lưu Ly là vì sự giàu có quyền lực của Mộ Khiếu Thành nên mới trở về còn không tin Bối Bối là con gái ruột của anh vậy nên dù ngoài mặt một tiếng ‘ phu nhân ‘ hai tiếng là ‘ cô chủ nhỏ ‘ nhưng sau lưng lại cứ soi mói, nói móc nói méo hai người họ
“ Phải đó, người như cô ta vừa nhìn đã biết là loại phụ nữ gì con bé đó dù nhìn thế nào cũng không thấy giống vương chủ nhà chúng ta…chắc chắn đó là con riêng của cô ta và tên đàn ông khác, chắc là bị tên nào bỏ rơi rồi nên mới lừa vương chủ nhà chúng ta đổ vỏ “
“ Con bé đó cũng rất biết lợi dụng, nó chỉ vừa nghe thấy chúng ta gọi một tiếng ‘ cô chủ ‘ đã có thể tùy tiện xem chúng ta không ra gì rồi, đúng là thứ không có học, con hoang đều mắc dạy như vậy hay sao trời “
Đám hầu nhân tỏ rõ thái độ dè bĩu hết lời này đến lời khác chê bai Cố Lưu Ly và Bối Bối lại không hề nhận ra từng câu từng chữ đã bị Cố Lưu Ly nghe rõ không sót dù lời nào cô nhíu mày nhìn về phía bọn họ nhếch khóe miệng khinh rẻ có thể nói những lời này về con gái cô chắc chắn đám người này đã không còn muốn sống nữa rồi nhỉ, Cố Lưu Ly cầm trên tay một vài ống thuốc lạ mà cô vừa mới điều chế ra đây là thuốc kết hợp từ chính máu tim của cô và một vài dược liệu độc khác, Cố Lưu Ly chậm rãi ngang nhiên đi đến bước chân của cô nặng nề khẽ phát ra tiếng lạch cạch nghe mà rùng người, một đám hầu nhân đồng loạt quay người nhìn thấy gương mặt không có biểu hiện gì của Cố Lưu Ly mới biết bản thân đã đụng phải hổ dữ, không một ai nói được thêm một lời nào nữa chỉ có thể cúi gầm đầu khẽ run rẩy.
“ Cô vừa nói gì con gái tôi?, cô nghi ngờ huyết thống của con bé và chồng tôi? “
Nữ hầu lúc nãy mạnh miệng bao nhiêu bây giờ lại như một con chuột nhắt rụt người sợ hãi.
“ Phu nhân tha cho tôi, là…tôi…đã lắm lời rồi, tôi không có gan nghi ngờ gì đâu ạ, làm ơn tha cho tôi “
“ Phu nhân, chúng tôi….không dám nữa, phu nhân tha cho chúng tôi…chúng tôi không dám nghi ngờ cô chủ nhỏ gì đâu ạ “
Cố Lưu Ly cười khẩy một tiếng, vừa mới đây cô còn nghe rõ ràng bên tai ai đó nói rằng con gái cô là con hoang, thiếu dạy dỗ các thứ…vậy mà bây giờ lại như những người câm điếc bọn hầu nhân của Mộ Khiếu Thành đúng là biết cách làm trò hề cho người khác.
Cố Lưu Ly không nói không rằng, ánh mắt trở nên ngang tàn, sắc bén đưa tay ra hiệu cho mấy người vệ sĩ gần đó, bọn họ lập tức tóm lấy bốn nữ hầu nhấn mấy cô ta quỳ rạp xuống nền cỏ, còn chưa làm gì đã nghe thấy tiếng cầu khấn thảm thiết.
“ Phu nhân, làm ơn tha cho chúng tôi, chúng tôi cũng không nói gì quá đang, sau này sẽ không dám nữa…phu nhân cô làm ơn rộng lượng tha cho chúng tôi một lần đi “
“ Phu nhân, tôi sai rồi phu nhân…tha cho tôi…tôi không muốn chết, tôi sẽ không dám nói xấu cô và cô chủ nhỏ nữa đâu ạ “
Cố Lưu Ly lấy ra trên cổ tay áo mình một mảnh kim may mỏng thường dùng để may quần áo, cô đảo mắt tìm kiếm xung quanh cuối cùng ra hiệu cho vệ sĩ mang một mảnh đá đến an nhàn ngồi mài lại mảnh kim trước sự gào thét lêu la thảm thiết của mấy nữ hầu, Cố Lưu Ly càng không một chút động tâm cô càng mài lại thấy mảnh kim càng trở nên sắc lẹm sáng lóa sau đó thì lấy ra một mảnh chỉ dài từ chính tay áo mình luôn vào lỗ kim, dử khoát nhướng mi nhìn qua bốn nữ hầu một lượt.
“ Phu nhân, đừng mà xin cô tha mạng “
***
Vote! Vote! Vote