Huyền Vi Như Trăng - Su Cam - Chương 40: Lật ngược tình thế
Triệu Huyền Vi thở dài, thất vọng nhìn Như Mỹ, mặc dù cô không thích cô ấy, nhưng đối với Giản Trung Khúc cô ấy lại là một trợ thủ đắc lực… có chút tiếc nuối cũng có chút lo lắng cho chính mình, tâm trạng Triệu Huyền Vi lập tức rơi vào trạng thái âm trầm.
Phát hiện thái độ nản lòng của cô, Giản Trung Khúc khẽ cười nắm lấy tay Triệu Huyền Vi nhỏ giọng nói:
“Không sao đâu.”
Dù Triệu Huyền Vi biết, Giản Trung Khúc cũng không thoải mái gì khi bị người bên cạnh mình phản bội nhưng hắn lại tỏ ra bình thản như vậy, còn luôn dành sự dịu dàng ít ỏi của mình trấn an cô. Bất giác một cảm giác ấm áp khó tả len lỏi vào trong tim, khiến Triệu Huyền Vi cảm thấy phiên toà này có thắng hay thua đối với cô cũng chẳng còn quan trọng gì nữa, chỉ cần người cô yêu luôn tin tưởng cô là được… những người bên ngoài có nguyện ý tin tưởng cô hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Luật sư Giản Trung Khúc tìm cho cô tên là Giang Dữ Tề… anh ấy là bạn thời đại học của Giản Trung Khúc là một nhân tài trẻ của ngành luật nước C.
Khi luật sư bên kia vừa dứt lời, và thẩm phán đồng ý mời nhân chứng là Như Mỹ lên, Giang Dữ Tề cũng lên tiếng:
“Dù cô ấy có là thư ký của chủ tịch “Vi Nguyệt” cô ấy cũng không có bằng chứng chứng minh thân chủ tôi đã đạo tác phẩm của cô Lý Phiên Hân đây.”
“Thưa toà… tôi có bằng chứng.” Như Mỹ bình tĩnh nhìn về phía thẩm phán trước mặt trả lời.
Khi toà chấp thuận cho Như Mỹ trình bằng chứng mới trong sự hoang mang của rất nhiều người… đối với Triệu Huyền Vi, cô hoàn toàn không thể nghĩ ra được Như Mỹ sẽ ngụy tạo bằng chứng gì để buộc tội cô, còn Lý Phiên Hân cũng bị làm cho giật mình… bằng chứng gì chứ? Chuyện này hoàn toàn không có trong kế hoạch của cô ta và Như Mỹ.
Như Mỹ trình lên cho toà một chiếc Usb… sau khi kiểm tra qua toà đã cho phát đoạn ghi âm trong usb cho tất cả mọi người cùng nghe.
“Chỉ cần cô đứng ra làm chứng… Triệu Huyền Vi đã ăn cắp tác phẩm của tôi thôi mà, công ty cô vừa thoát được nguy cơ bị tẩy chay trước mắt… cô ta vừa thân bại danh liệt, không phải được lòng cô sao?”
Đoạn ghi âm vừa dứt tất cả mọi người đang có mặt ở đây đề ngơ ngác không hiểu chuyện gì cho đến khi Như Mỹ dùng giọng nói đanh thép lên tiếng:
“Tôi đứng đây không phải là để làm chứng cho cô Lý Phiên Hân… mà là tố cáo hành vi xấu xa của cô ta.”
Đến lúc này mọi người mới hiểu Như Mỹ không hề phản bội, người của Vi Nguyệt nhìn thấy Giản Trung Khúc nhếch miệng cười đắc ý liền biết đây vốn là âm mưu từ đầu của hắn mà cảm thán không thôi.
Triệu Huyền Vi cũng bị một màn trước mặt làm cho đầu óc xoay mòng mòng, hoá ra Giản Trung Khúc có thể bình thản an ủi cô là vì mọi chuyện từ ban đầu đã nằm trong tay hắn rồi.
Lý Phiên Hân bị chơi một vố đau đớn như vậy cô ta điên tiết lên mà đứng phắt dậy gào vào mặt Như Mỹ:
“Cô… cô dám phản tôi.”
Như Mỹ liếc nhìn cô ta, khinh bỉ trả lời:
“Tôi có bao giờ là người của cô đâu mà phản.”
“Đề nghị nguyên cáo im lặng… không làm mất trật tự.”
Luật sư của Lý Phiên Hân cũng toát mồ hôi hột, lúc nãy thì còn lý còn lẽ mà nói bây giờ đều bị cô ta đá sạch, dẹp gọn rồi… nhưng đã nhận tiền thì phải làm cho trót, luật sư cố gắng bình tĩnh lên tiếng:
“Thưa quý toà… mặc dù thân chủ của tôi có hành động sai trái khi lôi kéo nhân chứng… nhưng không đồng nghĩa với việc cô Triệu Huyền Vi đây vô tội.”
Bên kia vừa dứt lời thì Giang Dữ Tề cũng cao giọng nói:
“Thưa quý toà… bên phía chúng tôi xin được phép bổ sung bằng chứng.”
Sau khi được toà chấp thuận, một xấp hồ sơ được Giang Dữ Tề trình lên, anh vừa nhìn về phía Lý Phiên Hân vừa dõng dạc trình bày:
“Ngày 15 tháng 10 năm xxxx, thân chủ tôi là cô Triệu Huyền Vi bị cướp mất chiếc laptop ở nước Z… mà bên trong đó có lưu giữ rất nhiều file tác phẩm của cô ấy.”
“Chiếc laptop này sau đó được bán lại với giá rẻ cho một thanh niên nước C… mà người đó lại chính là em trai của cô Lý Phiên Hân đây.”
“Căn cứ vào thời gian mà cô Triệu Huyền Vi còn sở Hữu chiếc máy này… và thời gian của tác phẩm được lưu mà cô Lý Phiên Hân đã trình lên trước toà có thể kết luận, người thật sự ăn cắp tác phẩm là cô Lý Phiên Hân… và đổ tội cho thân chủ tôi là cô Triệu Huyền Vi.”