Hữu Duyên Thiên Lý - Big Thunder - Chương 134
“Một ngày dày quá điiiii thôi.. mệt chết rồi..”
Cậu tính leo lên giường đi ngủ, nhưng chỗ tay bị thương lại đau nhức khó chịu, Lý Thống mệt nhoài từ từ cởi áo ra kiểm tra qua vết thương.
“Ashii.. vẫn còn rỉ máu, trời đông rét này, mấy vết thương cũng lâu lành hẳn.”. Truyện Đô Thị
Lý Thống dùng nước nóng thấm quanh vết thương, rồi bôi loại thuốc bột lên mép vết thương, miệng thì liên tục nói.
“Giờ mà ở hiện đại thì đã đến bệnh viện xử trí xong lâu rồi, chứ chả phải cắn răng chịu đau đớn như vậy..”
Nói đến đây cậu lại dừng lại, ngẩn người nhìn xuống chậu nước, đang in bóng hình cậu.
“Thì cũng không đến mức bị hổ cắn, rồi bộ dạng đầu tóc cũng sẽ không như vậy rồi..”
Thường xuyên quấn khăn xếp, rồi lại đội mũ giáp đến giờ mới để ý tóc đã mọc dài hơn rồi. Khi nào về kinh đô, cậu quyết định sẽ cắt gọn chúng thêm lần nữa trước khi tết Nguyên Đán đến.
Lý Thống xong xuôi, cởi đồ rồi lên giường ngủ, cậu loáng thoáng vẫn còn nghe thấy tiếng anh em bên dưới còn đang nói chuyện, ăn uống, cậu lịm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay. Đến khi cậu choàng tỉnh dậy, bởi những tiếng đổ vỡ ồn ào, là trời đã quá khuya, Lý Thống vùng ra khỏi giường, bắt lấy thanh kiếm, cậu rỏng tai nghe ngóng. Người của cậu hét lên một tiếng trước khi bị chém.
“Thượng thư có cướp.. ahhh”
Lý Thống vội choàng áo rồi đạp tung cửa chạy ra, bọn chúng đang chạy lên đến tầng hai rồi, Lý Thống nhanh như cắt tung chiêu chém chết hai ba tên mở đường, cậu chạy tới phòng lão Sứ giả đầu tiên.
“Sứ giả, Sứ giả, có sao không”
“Lý Thống cứu ta.. á”
Lý Thống nhảy tới, đâm xuyên bụng tên lạ mặt đang tính giết Sứ giả. Hắn nằm lăn ra đất, giật giật vài cái rồi tắc thở trên vũng máu tươi. Lý Thống cúi xuống vạch khăn che mặt, lạ quá, cậu lại kéo hết quần áo hắn ra, phát hiện có kí hiệu, là kí hiệu trước đây cậu đang truy tìm.
“Là cùng một nhóm người..”
Lý Thống nghĩ thầm, nhưng phản xạ nhanh chóng bảo hộ cho Sứ giả trước.
“Tất cả chú ý bảo hộ Sứ giả, dẹp đường cứu người..”
Bên dưới tầng một hai bên đánh nhau đã chết như rơm rồi, người phe mình đang bị áp chế, Lý Thống đứng trước che chở cho Sứ giả, mở đường đi xuống.
“Sứ giả cứ mặc áo giáp của Lý Thống vào đi ạ, phải theo sát lưng tôi..”
Lý Thống lăn xả ra tay giết người đều nhắm trúng chỗ hiểm, một chiêu đòi mạng.
“Không ổn rồi, người đâu hộ giá Sứ giả.”
Vài anh em gần đó lập tức tạo thành vòng tròn bao quanh Sứ giả, chống cự tứ phía, Lý Thống lăn mình lao tới trước.
“Lũ người này từ đâu mà ra!”
“Thưa bẩm chúng tôi cũng không rõ, anh em đang ăn uống thì chúng kéo đến, bất ngờ tấn công khiến mọi người.. mọi người trở tay không kịp..”
Lý Thống một tay cầm kiếm, một tay cầm thương, đánh phải chém trái, không chút lưu tình, một mình không thể cân được bảy tám người quá lâu lại thêm vết thương ở tay khiến cậu hạn chế đỡ đòn. Bọn người lạ mặt, bắt được thời cơ liền nhào tới một thể tấn công Lý Thống.
Lý Thống cầm cự chẳng kịp đỡ đòn, bị chúng chém bị thương mấy chỗ, đau đớn tột cùng, máu chảy ồ ạt.
“Nguy rồi.. bảo vê Binh bộ thượng thư..”
“Các ngươi mau đem Sứ giả an toàn thoát ra ngoài đi, ta vẫn cầm cự được bọn chúng mau lên..”
Còn lại ba bốn người mở được đường dẫn Sứ giả chạy ra ngoài trước, Lý Thống còn lại trong căn nhà, bọn chúng bao vây quanh cậu, lăm le trực chờ lấy mạng cậu.
Lý Thống nhổ ra một ngụm máu, khiêu khích bọn chúng.
“Nào chúng mày, ai dám lên trước ông đây tiễn chúng mày về chầu Diêm Vương..”
Lý Thống lại lần nữa, gồng hết sức mình chiến đấu, cậu hóa điên ra đòn liên tục, đến độ chẳng còn cảm giác ở tay, chỉ biết máu bắn lên người rất nhiều, máu của bản thân cậu, máu của bọn lạ mặt, trộn lẫn vào nhau đáng sợ.
Lý Thống thương khắp người nhưng vẫn cố cầm chân bọn chúng cho đến khi người của cậu bên ngoài hô lên ngựa, Lý Thống gắng lần nữa dùng hết sức bình sinh mà vung thương xiên ba bốn tên ghim vào như một cái xiên thịt.
“Yahhhh chúng mày đều phải chết.. con mẹ chúng mày.. dám làm xằng bậy.. tao giết chết chúng màyyyyy..”
Một tên trong số đó cũng lì lợm không kém, bị xiên người nhưng vẫn vung đao chém Lý Thống một nhát trước ngực, vết chém trí mạng khiến Lý Thống gục ngay tại chỗ cùng bọn chúng.
Hai mắt cậu mở lớn, máu tươi chảy ra từ miệng vết thương ồ ạt. Cái chết cận kề cậu rồi, lần này nhất định cậu sẽ chết rồi, Lý Thống nằm ra đất co giật một hồi, bên tai chẳng còn nghe được gì nữa, tay cậu run run móc trong lớp áo một cái túi đã bị chém rách, để rơi một cái còi..
Cậu còn nhớ là, nhớ là ông lão nói.. nói rằng đồ trong túi sẽ giúp cậu, liệu lần này có dùng được không, Lý Thống nằm trên đất hơi tàn mỏng manh, nhưng cậu gắng gượng dùng toàn bộ sức mạnh bản thân, run rẩy đặt còi lên miệng dặn ra hơi thổi, cố gắng thổi, phải thổi to, thổi bé quá sẽ không ai nghe thấy.. phải thổi to hơn nữa.. rồi Lý Thống nhắm nghiền mắt lại, nằm bất động trên nền đất, cái còi rơi ra khỏi miệng. Vĩnh biệt đời người này, có lẽ cậu thật sự kết thúc mệnh sống ở đây rồi..