Hướng Về Ánh Sáng - Ngô Hi Vân - Chương 11 - Con Muốn Cùng Mẹ Làm Kẹo~
“Buổi sáng vui vẻ Mẹ a!!”
Ngoan ngoãn chào buổi sáng, cậu ngồi vào ghế
“Chào buổi sáng con yêu”
Ngô Tĩnh Anh đang làm thức án sáng trong bếp, nghe thế thì đáp lại.
Đại hoàng từ dưới mặt đất dùng thân người mập của nó nhảy lên bàn ăn, cậu đưa tay vuốt ve chiếc bụng mỡ của nó.
Mẹ cậu đem phần thức ăn sáng đơn giản là hai lát bánh mì phết lên trên một lớp mứt dâu tây, cậu ngon miệng ăn hết cả hai lát bánh mì.
Cậu ngoan ngoãn đeo cặp sách, mẹ cậu bước xuống nhà đã thấy cậu đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả mẹ cậu dắt tay cậu ra khỏi nhà.
Còn không quên chuẩn bị thức ăn và đồ uống cho Đại hoàng, cậu chào tạm biệt Đại hoàng rồi bước ra khỏi nhà cùng mẹ nắm tay đi về hướng trường học.
Cậu chào tạm biệt mẹ rồi chạy nhanh vào trường, vừa chạy vừa ngắm nhìn khung cảnh, hiện tại đang là tháng 4, Bầu trời trong xanh mát mẻ, chỉ còn 1 tháng nữa thôi thì cậu sẽ được nghỉ hè rồi nha
Cậu bước vào lớp ngồi vào chỗ của mình, lấy sách vở xếp ngay ngắn trên bàn bắt đầu ôn lại kiến thức để khi vô học sẽ dễ hiểu hơn một ít.
Cậu tuy rất cố gắng nhưng chẳng bao giờ được học sinh giỏi, cậu đôi lúc rất buồn rầu, cậu tự hỏi tại sao mình là ngốc như thế chứ, rõ ràng mẹ cậu rất thông minh kia mà, chắc cậu ngu ngốc giống người đàn ông kia rồi.
Tiếng chuông vô học vang lên khắp cả ngôi trường, học sinh lần lượt nối bước nhau vào lớp, Thầy bước vào lớp, đứng trước bảng đen thầy nói
“Lớp chúng ta hôm nay có một em học sinh mới sẽ chuyển đến, các em nhớ quan tâm và giúp đỡ bạn” giọng thầy mạnh mẽ vang khắp lớp học, thầy quay sang nhìn về hướng cửa lớp.
“Mời em bước vào”.
Một bé gái bước vào, mái tóc màu vàng nhạt đôi mắt xanh lam, nở nụ cười tươi, trên người mang một bộ váy trắng tinh khôi, cảm giác sạch sẽ không muốn vấy bẩn, các bạn học nhìn chăm chú bạn học mới đến ngây cả người.
nhìn lướt qua rồi lại nhìn sách giáo khoa tiếp tục học, cô đứng trước cả lớp “Xin chào mọi người mình là Hứa Lộ Khiết rất hân hạnh được làm quen” giọng nói của Lộ Khiết nhẹ nhàng ngọt ngào, khi nói xong còn nở một nụ cười tươi tắn, cả lớp vỗ tay.
Thầy cho Lộ Khiết ngồi cùng bạn với cậu, cậu cũng chẳng muốn đâu nhưng chẳng còn chỗ nào trống cả, bước đến bên bàn Lộ Khiết ngồi xuống, nhìn cậu rồi bảo
“Xin chào mình là Lộ Khiết”.
“Xin chào tớ là Hàn Phong”.
/Reng-Reng/
Tiếng chuông ra chơi vang lên khắp không gian yên tĩnh, thầy bước ra khỏi lớp, khác với các bạn học khác khi ra chơi sẽ đi chơi hoặc đi ăn cùng bạn bè thì cậu chỉ lấy thức ăn trưa mẹ đã chuẩn bị từ sáng sớm, ngồi yên lặng ăn, đưa đôi mắt to tròn nhìn các bạn đang vui đùa với nhau, cậu cũng muốn có một người bạn, nhưng họ bảo cậu là đồ không Ba, sẽ chẳng ai thèm chơi với người như cậu đâu.
Bạn biết gì không, lời nói là miễn phí nhưng nó có tình xác thương rất cao, chỉ cần một lời nói vô ý của bạn nó có thể giết chết một con người.
Không gian ồn ào náo nhiệt bỗng yên tĩnh lạ thường, cậu ngước lên nhìn thấy một thân hình cao lớn mang trên người bộ quần áo học sinh bước vào, người ấy có mái tóc màu nâu, đeo một chiếc kính bạc tạo nên cảm giác ấm áp, đi đến bên bàn cậu
“Tiểu Lộ, anh xin lỗi, em đợi anh có lâu không”
Vừa nói vừa dùng tay vuốt ve má của Lộ Khiết, Lộ Khiết có vẻ nhột mà cười khúc khích.
“Anh Lạc Thần chơi xấu, để em đợi lâu quá trời luôn, em đói sắp chết rồi đây này”
Giọng nói mang theo phần oán trách và làm nũng, Lạc Thần nở nụ cười mang đầy sự sủng nịnh, nắm tay cùng Lộ Khiết ra khỏi lớp học.
Buổi học kết thúc, cậu đeo balo lên vai rồi chạy nhanh về hướng cửa trường, dường như không muốn ở đây thêm một chút ít thời gian nữa, dưới ánh nắng buổi chiều chiếc bóng đen của một cậu bé đang cắm mặt chạy ra khỏi trường lao nhanh về phía mẹ mình, như một viên đạn đại bác nhỏ bay vào lòng Ngô Tĩnh Anh.
Hai mẹ con nhìn nhau rồi nở nụ cười tươi, nụ cười của sự hạnh phúc, cùng nhau nắm tay đi về Căn nhà ấm áp.
Ánh nắng dần dần biến mất, thay thế bằng bầu trời đen dần bao phủ lấy cả bầu trời, những bóng đèn đường dần được bật lên, chiếu sáng những con đường trên đường phố tấp nập.
Về đến nhà, Hàn Phong liền ôm lấy chân Ngô Tĩnh Anh mà làm nũng, chuyện là vào giờ ra Hàn Phong đang ngồi trong lớp mà ngẩn ngơ nhìn về phía cửa sổ.
Một cậu nhóc với vẻ ngoài mập mạp đi đến bên cạnh cậu, trên tay nhóc mập đang cầm một hũ kẹo, nhóc mập đem hủ kẹo để trước mặt Hàn Phong rồi nói
“mày thấy gì đây hong, ba tao mua cho tao ở nước ngoài đấy, rất mắc tiền đó, cái đồ nhà nghèo mà còn không ba không mẹ như mày thì sao mà có được”
Hàn Phong nghe nhóc mập nói thế thì tức giận, cậu nhìn vào nhóc mập với đôi mắt giận dữ, cậu mím môi đôi mắt ngấn nước, cố gắng kiềm nén cố không cho nước mắt rơi.
Hàn Phong dùng giọng nói run rẩy của mình mà đáp lại.
” Tớ không phải đồ không ba!”
Nhóc mập nghe cậu nói thế thì cười khẩy
“Cái đồ nhà nghèo đồ không ba, khi nào mày có được hủ kẹo xịn như tao thì mới có quyền lên tiếng nghe chưa”
Hàn Phong muốn đáp lời nhưng chuông đã reo mất rồi.
Cậu hạ quyết tâm, cậu sẽ cùng với mẹ làm kẹo để cho Nhóc mập Sở Tiêu hối hận.