Hướng Về Ánh Sáng - Ngô Hi Vân - Chương 10 - Ánh sáng xuất hiện
Cảm giác đau đớn lan rộng khắp cơ thế, đau, đau quá…
Thế giới dần dần biến thành màu đen, Hi Vân cậu cứ nghĩ bản thân sẽ chìm sâu vào cõi vĩnh hằng…
Một lần nữa nhìn thấy ánh sáng, cảm giác bất ngờ bao trùm lấy cơ thể, cảm giác một lần đi dạo ở quỷ môn quan là một cảm giác không thể tả xiết.
Nếu như ông trời đã cho bản thân cơ hội, bầu trời âm u có ánh sáng xuất hiện, cậu sẽ nắm bắt lấy cơ hội này…
Cậu phát hiện rằng, đây là một thế giới hoàn toàn khác lạ, cậu được đưa vào cơ thể cứ một đứa bé sơ sinh không may qua đời, khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt của người sau này mình sẽ gọi là mẹ, cậu cảm thấy những nỗi đau bản thân đã trải qua đều xứng đáng.
Xuyên vào cơ thể của một đứa bé sơ sinh, tâm trí cậu bị bao phủ lại bằng một lớp sương mù dày đặc, cậu chỉ biết bản thân là một người đã xuyên vào cơ thể này, chỉ biết cậu phải sống thật tốt…
————————-. .————————–
Tiếng chim hót vang lên, ánh nắng ấm áp, bên khung cửa sổ của một căn nhà, một chú mèo trắng đóm vàng nằm phơi nắng, chú mèo nằm lăn lộn trên khung cửa sổ, một bóng người từ phía sau xuất hiện ôm lấy chú mèo.
“Đại hoàng à, đi ăn sáng thôi nào”
Giọng nói của một thiếu niên mang theo phần buồn ngủ, chú mèo dường như cũng đã đói bụng khẽ kêu lên
“Meo”
Thiếu niên ôm lấy chú mèo bước về hướng cầu thang, thiếu niên thân mình nhỏ bé, chiếc đầu xù xù màu đen lắc lư theo từng bước chân,
bước xuống cầu thang, một giọng nữ ấm áp vang lên.
” Hàn Hàn à, xuống nhà ăn sáng nào con”
“Dạ!”
Cậu chạy nhanh xuống bếp.
Cậu của thế giới này tên là Diệp Hàn Phong, năm nay cậu 10tuổi cậu sống cùng với Mẹ cậu là Ngô Tĩnh Anh, cậu nhớ được cậu của trước kia tên gì, là ai, cậu chỉ biết cậu phải nắm chặt lấy cơ hội sống này.
Sống thật tốt, sống vui vẻ, bỏ đi những quá khứ trước kia, cậu bây giờ là chính cậu Diệp Hàn Phong là tên cậu.
Mẹ cậu rất trẻ và đẹp tuy năm nay đã 30t nhưng nhìn bà vẫn khá trẻ, còn ba cậu thì từ lúc mở mắt đã không nhìn thấy hình bóng của ông ấy, dù như thế nhưng cuộc sống của cậu và mẹ vẫn rất hạnh phúc.
Mẹ cậu là một người phụ nữ khá có chính kiến riêng, nghe ông bà ngoại của cậu kể lại thì mẹ cậu đã tự lập từ rất sớm, mẹ cậu chưa bao giờ làm ông bà cậu thất vọng ngoại trừ một Việc duy nhất đó chính là ba cậu
Lúc ông bà biết mẹ cậu mang thai thì Ba cậu đã bỏ rơi hai mẹ con cậu, nhưng thật may mắn là Mẹ cậu chẳng hề nghét bỏ cậu mà còn rất là yêu thương cậu, ông bà cũng yêu thương cậu, đôi lúc nhìn các bạn thấy họ có một gia đình đầy đủ nhưng sự mặc cảm ấy rất nhanh lại bay đi.
Cậu cảm thấy hiện tại gia đình cậu rất hạnh phúc, được cưng chiều, yêu thương, mẹ và ông bà luôn bảo vệ cậu ra khỏi sự ác cảm của xã hội, họ gọi cậu là đồ không có ba, họ bảo cậu là đồ sao chổi, vì cậu mà ba cậu bỏ mẹ cậu mà đi.
Mẹ cậu dùng đôi tay của bà che lấp đôi tai của cậu, tránh xa những lời nói kinh tởm của đám người xấu xa trong xã hội, ông bà cậu ôm lấy cậu, dùng thân mình bao bọc cậu trong tình yêu thương của ông bà và mẹ.
Cậu hiện tại đang là học sinh lớp 5, trường cậu học là một trường liên cấp được phân chia theo khu, cậu trong lớp lúc nào cũng ngồi một mình, chẳng ai chịu kết bạn với một người như cậu, nhưng không sao cậu đã có đại hoàng làm bạn.
Nói về đại hoàng thì cậu nhặt được nó trong lúc trên đường đi mua đồ dùng sinh hoạt cùng với mẹ vào năm cậu 7t.
Cậu còn nhớ đại hoàng ngày hôm ấy là chú mèo nhỏ gầy gò, bộ lòng thì bết bát dính đầy bùn đất đang moi móc tìm kiếm một chút thức ăn trong đống rác hôi hám, cậu dừng lại kéo tay mẹ mình, nhìn mẹ bằng đôi mắt to tròn chứa đầy sự ngây thơ của trẻ con
“Mẹ, có phải bé mèo con ấy cũng bị ba mẹ bỏ rơi không mẹ” giọng nói non nớt của trẻ con vang lên.
Mẹ cậu lặng người nhìn cậu, bà ngồi xuống đưa tay để lên hai má cậu, nhiệt độ tay ấm áp, cậu lục tìm trong túi một cây xúc xích, cậu bước lại gần bé mèo, dường như cảm nhận được có người xuất hiện mèo con liền sợ hãi trốn đi.
Cậu đặt cây xúc xích ở gần chỗ mèo con trốn, một ít phút sau mèo con từ từ bước ra ngồi, đôi mắt xanh lam nhìn cậu “Meo~Meo” kêu lên hai tiếng hâm doạ, mèo con lại gần cây xúc xích hửi hửi rồi bắt đầu ăn.
Mẹ cậu bước đến bên cậu, nhìn cậu rồi hỏi
“Con có muốn nuôi bé mèo đáng thương này không”
cậu quay sang nhìn mẹ rồi lại nhìn mèo con
“mèo con a, em có muốn về nhà với anh không?”
mèo con đang cặm cụi ăn dường như nghe hiểu cậu nói gì nó ngước lên rồi kêu lên một tiếng Meo như đồng ý.
Cậu thấy thế thì cười tít cả mắt, đợi mèo con ăn xong cậu và mẹ đưa mèo con đi đến bác sĩ để kiểm tra và mua một ít thức ăn cho mèo, may thay mèo con không có bệnh gì đáng lo, chỉ cần sổ giun và tiêm thuốc ngừa cho mèo.
Về đến nhà, mở chiếc lòng mèo, mèo con chầm chậm bước ra khỏi lòng, nhìn xung quanh nhà, cậu ngồi xem mèo con cả một buổi nhưng không hề thấy chán.
“Hàn Hàn con định đặt tên cho bé mèo tên là gì a”
Giọng mẹ cậu từ sau vang lên, bà nhìn con mình nhìn vào mèo con rồi cười hạnh phúc, bà cũng thấy hạnh phúc.
cậu suy nghĩ một hồi lâu “Con biết rồi, con sẽ đặt tên nó là Đại Hoàng”.