Hương Tình Rực Cháy - Mục Hoa - Chương 149 - Phần cuối (3) Ngoại Truyện
Lúc này, cô bé ban nãy còn bất tỉnh đã hé mở một mắt, khi xác định đã nghe thấy tiếng bước chân xa dần rồi thì mới thở phào. Cô bé đứng dậy, nhưng chân hơi đau, cố gắng lắm thì mới xuống được, cô rón rén bước xuống giường, tìm xung quanh mình, ánh mắt nhìn tới chiếc xô kia liền đi tới, nhanh tay thò lấy con sao biển giấu vào trong áo rồi chầm chậm trốn đi. Nhưng vừa đi ra đến cửa thì đã bị sấm sét dọa cho hết hồn mà ngã xuống dưới đất.
Mà ngay lúc này, người đàn ông kia đã quay lại. Cô bé vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy cái bóng đen chắn hết cửa. Cô bé há miệng chuẩn bị khóc, nhưng tiếc là cô bé còn chưa kịp khóc thì người đàn ông đã đi vào bên trong, hoàn toàn không để ý gì đến cô bé.
Không như dự đoán, hắn không bắt lấy cô bé, cũng không nói gì, chỉ đến bên giường, đặt đồ đạc trên tay lên giường, thu lại chiếc ô, sau đó đến bên bếp lửa, bắc lên một siêu nước.
Niên Hạ chớp chớp mắt nhìn hắn, cô bé cảm thấy lạ. Quái vật sao hiền thế nhỉ.
Người đàn ông ngồi bên bếp lửa, chợt có cảm giác một thứ gì đó chạm đến cánh tay mình. Hắn vừa ngoảnh đầu lại thì cô bé liền thu tay về. Hắn nhìn chằm chằm cô bé.
Niên Hạ không biết vì sao mình lại đang nở nụ cười lấy lòng.
”Ngài quái vật, sao tay ngài không dài như sào phơi cá thế ạ?”
Hắn chau mày.
Cô bé lại to gan đưa tay vén lên mái tóc hơi lòa xòa của hắn. Hắn có một vết sẹo lớn, nhưng cô bé lại không sợ, mà chỉ để ý đôi mắt hắn.
”Mắt cũng không to như mắt diều hâu nữa ạ…”
”Ai nói với cháu mắt ta to như mắt diều hâu?”
”Các bạn nói ạ.”
Hắn nhìn cô bé một hồi, lại cảm thấy như thế sẽ dọa cô bé sợ, vì thế đành thu hồi tầm mắt, lại thêm củi.
”Lần sau đừng tin đám trẻ đó. Ngoài kia rất nguy hiểm, không phải chỗ để chơi.”
Cô bé cảm thấy lạnh, vì thế liền ngồi xuống bên cạnh người đàn ông. Cô bé cảm thấy không sợ nữa, vì hình như người này không phải là quái vật rồi.
Ắt xì!!!
Cô bé xoa xoa mũi mình.
”Lạnh?”
Cô bé gật gật đầu.
Hắn lấy trên giường túi đồ vừa mang về, đi đến bên cạnh cô bé. Bên trong có một chiếc khăn lớn màu hồng, hắn đem trùm lên người cô bé, chỉ để lộ ra khuôn mặt tròn xoe mập mạp. Sau đó lại lấy ra một lọ thuốc sát trùng cùng bông băng.
Cô bé yên lặng để hắn xử lý vết thương trên đầu gối cho mình.
Từ góc độ này, cô bé có thể thấy được gương mặt của hắn rõ hơn, cô bé cảm thấy hắn nhìn rất quen, nhưng lại không biết vì sao.
Hắn xử lý vết thương cho cô bé xong thì nước nóng cũng đã sôi. Hắn thả vào trong đó mấy lát gừng, sau đó đổ ra bát.
”Uống đi.”
Niên Hạ nhìn hắn rồi lại nhìn bát canh gừng. Cô bé chần chừ hồi lâu cũng không cầm lấy.
”Uống đi, nếu không sẽ bệnh.”
Cô bé bịt mũi bĩu môi.
”Cháu không uống đâu, cay lắm!!!”
Vừa thoáng, vẻ mặt hắn có chút sững sờ. Nét biểu cảm này của cô bé thật giống một người, người mà hắn không dám nhớ tới, càng không dám mơ tưởng tới.
Hắn đặt bát canh xuống. Không uống thì thôi, nếu con bé này khóc toáng lên, hắn sẽ gặp rắc rối.
”Vậy đợi mưa tạnh một chút, ta sẽ đưa cháu về.”
”Thật sao ạ?” Hai mắt cô bé như sáng lên.
Hắn không trả lời thêm. Nhưng cô bé dường như rất vui mừng.
Trời dần dần tối, mưa không những không ngớt mà mỗi lúc còn to hơn. Trên đảo này không mấy nơi có điện, nhất là chỗ này của hắn. Trong căn nhà nhỏ cũng chỉ có bếp lửa thắp sáng.
Cô bé đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, ngửi thấy mùi gì đó thật thơm, mí mắt nhỏ nhanh chóng đã mở ra.
Hắn vừa quay đầu lại thì đã thấy cô bé đang nhìn chằm chằm xiên thịt trên tay hắn.
”Muốn ăn không?”
Cô bé gật đầu lia lịa chạy tới.
Cô bé hai tay rất nhỏ, cầm xiên thịt kia vô cùng khó khăn nhưng vẫn rất kiên trì. Cô bé rất đói, vì thế liền nhai rất nhanh.
Hắn nhìn chỏm tóc rối bời của cô bé. ”Nhai chậm thôi, nếu không sẽ đau dạ dày.”
”Ngài quái vật ơi, đây là món gì mà ngon thế ạ, mẹ con chưa từng nấu cho con ăn.”
”Cứ ăn đi, hỏi làm gì.”
”Mẹ con nói ăn lung tung sẽ bị đau bụng, ngài quái vật ơi, con ăn cái này có bị đau bụng không ạ?”
”Có.”
”Hả? Nhưng con thấy ngon thế này mà, sao nó lại làm con đau bụng được?”
Hắn không kiên nhẫn được, liền nói với cô bé.
”Cha mẹ con có nói con rất phiền hay không hả?”
Cô bé chớp chớp mắt nhìn hắn.
”Con chỉ có mẹ thôi, từ nhỏ đến bây giờ con chưa từng gặp được ba.”
Hắn hơi lặng người, đột nhiên cảm thấy bản thân rất xấu xa. Hắn im lặng một hồi, cuối cùng đưa qua cho cô bé thêm một xiên thịt nữa.
”Ăn thêm một xiên nữa thì sẽ không bị đau bụng.”
Cô bé nhìn thấy thịt thơm lừng thì vui vẻ, cười ngốc. ”Dạ được ạ!!!”
Khi trời tạnh mưa thì cũng đã khuya, cô bé đã ngủ gật trên giường. Hắn đi đến gọi.
”Mưa tạnh rồi, nhà cháu ở đâu, ta đưa cháu về.”
Cô bé ngái ngủ bị đánh thức dụi mắt. Vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài.
”Cháu không nhớ đường về…”
”Vậy cháu gặp đám trẻ lúc chiều ở đâu?”
Cô bé nghĩ nghĩ, nói với hắn.
”Ở bãi biển, có một cái xích đu lớn…”
Xích đu lớn…hắn nghĩ là hắn biết nơi cô bé nói tới là nơi nào.
”Được, ta biết rồi, ta sẽ dẫn cháu về, nếu không mẹ cháu sẽ lo lắng. ”
Cô bé nhìn về phía chiếc xô kia. ”Cháu có thể mang sao biển về được không ạ?”
Hắn nhìn con sao biển màu cam kia, ừm một tiếng, cô bé trong nháy mắt đã cười tươi gật gật đầu xuống giường.
Hắn đi trước, cô bé đi theo sau. Đường tối om, nước mưa khiến cho đất lầy lội. Đi được vài bước, hắn lại cảm thấy phía sau không có động tĩnh gì. Vừa quay lưng lại thì thấy cô bé cứ đứng im ở đó nhìn vũng nước.
Cô bé nằm trên lưng người đàn ông, hắn cao lớn, bả vai rất rộng, rất vững chắc, Niên Hạ cảm thấy lạ lẫm, cô bé cũng từng được mẹ cõng như thế này. Nhưng vai mẹ rất nhỏ và còn mềm mại. Cô cảm thấy mẹ cõng rất thích, nhưng ở trên lưng ngài quái vật này cũng rất vui.
Ban đầu hắn còn nghĩ vì sao cô bé không chịu đi tiếp, thì ra là sợ bị dính bẩn giày.
”Mẹ cháu rất bận, nếu giày bẩn mẹ sẽ phải giặt rất lâu.”
Hắn không nói gì, vẫn cứ bước tiếp.
Cô bé nhìn mái tóc dài của hắn, lại nói.
”Sao chú lại để tóc dài thế này ạ?”
”Mẹ con nói tóc dài phải buộc lại cho gọn cơ…”
”Tóc con dài mẹ cũng cắt cho con…”
”Sao chú không cắt tóc ạ?”
”Chú hai của con cắt tóc ngắn, trông rất đẹp trai, giống như Enzo của dượng con. Mỗi lúc con gọi, nó vẫy đuôi vui lắm.”
Người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn mím chặt môi không nói gì. Nghe đến đây, hắn có chút bất đắc dĩ. Hắn hắng giọng.
”Soi đèn cho cẩn thận.”
Cô bé cười dạ một tiếng lại chăm chú cầm đèn soi.
Hắn trước kia cảm thấy trẻ con rất phiền, bây giờ cũng thế, nhưng mà cũng không có đến mức như hắn tưởng tượng. Cô bé trên lưng như hòn bông nhỏ, trái tim cứng rắn trong lồng ngực hắn cũng hơi mềm đi.
Chân hắn giẫm qua bùn đất, cảm giác có hơi lạnh, vu vơ một chút, hắn nhớ tới đứa con chưa kịp chào đời của mình. Nếu như đứa bé đó vẫn còn sống. Có lẽ sẽ lớn hơn cô bé này một chút…
Hai người đi một hồi lâu, cuối cùng phía trước cũng đã xuất hiện ánh sáng. Trên đảo này ngoại trừ khu trung tâm thì các nơi khác đều không có điện. Khách sạn hiện ra trước mặt, có rất nhiều người ở đó.
Đột ngột cô bé sau lưng hắn hét lên.
”Mẹ!! Kia là mẹ của cháu!!!”
Hắn chưa kịp nhìn, khom lưng đặt cô bé xuống.
Cô bé theo một hướng mà chạy đến. Thư Vỹ tiều tụy ngồi trên ghế ôm mặt khóc, vài người xung quanh vây quanh cô an ủi.
”Cô đừng khóc nữa, cô cũng đã chạy tới lui cả ngày rồi, bây giờ mọi người đều đã đi tìm, chắc chắn sẽ có thể tìm thấy cô bé thôi.”
”Mẹ ơi!!!!!”
Thư Vỹ nghe thấy tiếng gọi, cô bừng tỉnh ngước mặt lên, ánh mắt tìm kiếm nơi xuất phát của âm thanh. Cho đến khi thấy được bóng dáng bé nhỏ chạy tới, trái tim cô mới có nhịp đập trở lại. Cô chạy tới, ôm chầm lấy con.
”Niên Hạ!!! Con đã đi đâu? Con có biết mẹ tìm con khắp nơi không hả!!!”
Cô bé thấy mẹ khóc thì sợ hãi không dám nói một lời nào, chỉ biết mếu máo. Thư Vỹ ôm lấy cô bé trong lòng, cả ngày nay cô như tuyệt vọng mà tìm con khắp nơi. Người đó rời bỏ cô, những thứ hắn để lại cho cô cũng chẳng có gì có thể an ủi cô, Niên Hạ là thứ duy nhất kết nối giữa cô và hắn. Cô sợ hãi, sợ rằng đứa bé biến mất, như thế cuộc đời cô cũng kết thúc theo.
Từ xa, hắn nhìn thấy cô gái khóc nức nở ôm lấy cô bé kia.
Bàn tay cầm chiếc đèn pin của hắn run rẩy, vô lực rồi chẳng mấy chốc, chiếc đèn pin đã rơi xuống dưới chân hắn, bầu trời đã tạnh mưa lại lần nữa đổ xuống, từng giọt rồi từng giọt khiến cho thân xác hắn trở nên lạnh lẽo.
”Mẹ ơi…con xin lỗi…”
Thư Vỹ vuốt mái tóc đứa trẻ, hốc mắt cô đỏ lên vì hạnh phúc, thật may…may là cô bé không sao.
”Rốt cuộc con đã đi đâu? Sao bây giờ con mới về?”
Cô bé ôm lấy khuôn mặt Thư Vỹ, lau đi nước mắt cho cô. ”Niên Hạ ngủ dậy không thấy mẹ, con đi tìm mẹ, các bạn đưa con đi chơi đảo nhỏ có hải âu. Nhưng trời mưa sấm sét, con không về được…”
”Đảo nhỏ? Con có bị làm sao không?” Cô xem xét đầu gối bị thương của con gái.
”Dạ không ạ, ngài quái vật đã cứu con, chú ấy đã đưa con về đấy ạ!!” Vừa nói, cô bé liền chỉ tay về phía đó.
Thư Vỹ cũng theo hướng đó mà nhìn qua. Chỉ là nơi đó lại chẳng thấy ai.
”Ơ, ngài quái vật đâu rồi nhỉ?” Cô bé gãi gãi đầu.
Thư Vỹ sụt sùi bế cô bé lên.
”Tiểu quỷ, con không được nói dối đâu. Về nhà mẹ sẽ hỏi tội con.”
Cô bé vẫn nhìn về phía đó. Khăng khăng nói. ”Con nói thật mà! Chú quái vật mắt không to như diều hâu đâu mẹ ạ!”
”Đừng luyên thuyên nữa, người lạnh hết rồi…” Cô quay sang nói cảm ơn những người xung quanh, sau đó liền đưa Niên Hạ rời đi.
Đám người cũng đã tản ra, Lúc này, từ một góc, người đàn ông mới dám xuất hiện, dưới làn mưa lạnh buốt, đôi mắt hắn nóng đến đỏ lên, hắn cảm thấy đã rất lâu rồi bản thân không còn cảm giác này nữa. Rõ ràng đã quyết định từ bỏ, nhưng chỉ cần nhớ đến, bản thân lại không thể kiềm chế nổi mà nhớ thêm một chút rồi lại một chút.
Cô gái của hắn vẫn như thế, chỉ có hắn là không còn như trước nữa. Bàn tay kia muốn nhặt lấy chiếc đèn pin nhưng co không được, càng co lại càng đau đớn. Từ khoảng cách này, hắn có thể thấy được gương mặt mình với vết sẹo dài trên trán phản chiếu dưới vũng nước mưa. Đến hắn cũng chán ghét chính bản thân mình, vậy thì người khác làm sao có thể chấp nhận hắn đây.
Nhưng hắn cũng không cần nữa, cuộc sống này thì có gì đáng để mong đợi nữa. Chỉ là…đó là nếu như hôm nay hắn không gặp được cô. Không biết được chính mình còn có một đứa con gái.
Hắn nhớ về gương mặt của cô bé. Cô bé trông giống với Uông Thư Vỹ như thế, đáng lẽ ra hắn nên nhận ra từ đầu mới phải. Nhưng hắn ngu ngốc, đến con gái của mình cũng không biết.