Hương Tình Rực Cháy - Mục Hoa - Chương 147 - Phần Cuối (1)
Tỉnh dậy từ cơn ác mộng kinh hoàng. Thư Vỹ hốt hoảng hét lên.
”Phong Quỳ…anh ấy đâu rồi?” Thư Vỹ gượng dậy, nắm chặt lấy tay Nam Trân Tâm.
Nhưng Nam Trân Tâm lại chẳng nói với cô một lời nào, gương mặt cô buồn bã, đôi mắt đỏ ửng lên, đã sưng húp.
Thư Vỹ cười.
”Cô nói với tôi đi, anh ấy đang ở đâu, tôi có rất nhiều lời muốn nói với anh ấy…”
”Không được, chắc là anh ấy vẫn còn giận tôi lắm…” Cô nhíu mày, rồi sau đó lại sờ lên tóc. ”Tôi phải đến gặp anh ấy ngay, nếu không đến, anh ấy sẽ thật sự giận tôi mất!”
”Thư Vỹ…” Trân Tâm ôm lấy cô mà bật khóc. ”Anh cả…anh ấy đã chết rồi, không còn trên đời này nữa.”
Thư Vỹ vẫn không tin, nụ cười trên mặt cô cứng đờ. ”Không phải đâu, anh ấy đã nói là sẽ rất nhanh trở về mà….” Uông Phong Quỳ đã nói như vậy mà, cô không nghe lầm, cô đã thực sự chờ đợi hắn, cô đã đợi rất rất lâu.
Nhưng mà…cô vẫn còn nhớ cảnh tượng đó, Uông Phong Quỳ đã chết rồi, hắn thực sự không còn trên đời này nữa…Thư Vỹ bàng hoàng, lồng ngực cô đau nhói. Cuối cùng, cô cũng không thể tự lừa bản thân mình được nữa, cô gào thét trong đau đớn, rồi tự bật cười trong vô thức.
Uông Phong Quỳ chết rồi, hồn cô cũng tan biến, cuộc đời từ đây về sau, biết phải sống tiếp thế nào đây.
Nhạc Ca nhìn thấy cảnh tượng đó không nén nổi nước mắt, Nam Trấn Ảnh ôm lấy cô. Chính hắn cũng không thể ngờ được, Uông Phong Quỳ lại chọn cách chết đi để bảo vệ Thư Vỹ. Dù sao Uông Chính Thành cũng không phải là thân phận mà hắn ta muốn sống cả đời, khi chết, cũng mong bản thân có được một người biết đến, hắn là Uông Phong Quỳ, không phải thế thân của ai cả.
Tang lễ của Uông Phong Quỳ, Thư Vỹ không xuất hiện, cô không khóc, cũng không cười. Những ngày sau đó cũng rất bình thường. Nhưng mọi thứ càng bình thường thì càng bất ổn. Ngày hắn mất cô không khóc, từ đó trở đi cũng không nói một lời.
Tất cả mọi người đều nghĩ là cô phát điên rồi.
Ngày Phong Quỳ mất được một tháng, người ta vẫn không thể tìm thấy xác hắn. Thư Vỹ có ý nghĩ tự tử, cô cầm con dao, cứa lấy tay mình, máu càng đỏ rực, cô càng thoải mái. Cứ thế, cô như sắp ngất đi, trong cơn mê man, cô lại như thấy được vẻ mặt của Phong Quỳ, hắn vẫn nhìn cô bằng ánh nhìn thâm tình đó, nhưng lại nói không muốn đưa cô đi. Hắn nói, hắn là kẻ tham sống, nếu như hắn đã không thể sống, vậy thì cô phải giúp hắn sống quãng đời còn dang dở.
Thư Vỹ giật mình tỉnh táo lại, cô đã mất hết sức không thể tự cứu mình, sau đó, liền gọi cho Nam Trân Tâm. Khi đó, nếu như Nam Trân Tâm không đến kịp thì cô đã mất mạng.
Hơn nữa sau chuyện này, một điều bất ngờ là cô phát hiện mình có thai rồi.
Nhưng tất cả mọi người đều lo lắng cho cô. Nam Trấn Ảnh nói cô quyết định thế nào cũng được. Về phần đứa bé, nếu sau này cô muốn kết hôn, hắn có cách chu toàn mọi thứ.
Sau lần đó, tâm trạng của Thư Vỹ có vẻ đã tốt hơn. Nhưng để đề phòng trường hợp xấu xảy ra. Nam Trân Tâm và Nhạc Ca luôn trông chừng cô không rời một bước.
Sang tháng thứ hai, lần nữa cô trở về thăm Mạc Khởi đã là cuối thu, trời se lạnh, lá phong đổ màu vàng cam, rơi lả tả bên thềm.
Mộ của Mạc Khởi được xây riêng biệt trên một ngọn đồi, xung quanh là cánh đồng hoa phấn điệp, dưới gốc một cây mai dương cổ thụ. Mạc Khởi cũng đã mất được mấy năm rồi, bia mộ đã cũ sờn, cỏ vươn cao, tuy nhiên không che mất tầm với, Uông Thư Vỹ đem đến một bó hoa lá chò vàng rực, cẩn thận thay nước lọ hoa, cắm lên tỉ mỉ, sau đó lau ảnh cho hắn, trên ảnh gương mặt hắn nở một nụ cười, là nụ cười đẹp nhất cô từng thấy. Chỉ là nó đã dừng lại chỉ một thời khắc, và không còn sau đó nữa.
Cô ngồi ở đó rất lâu, nghe tiếng chim hót ríu rít trên cành cây, gió thổi vi vu như tiếng sáo, cô nói với hắn rất nhiều điều, kể với hắn rất nhiều chuyện. Cho đến lúc phải rời đi, cô dường như không nỡ.
“Không biết đến khi nào, em sẽ lại đến thăm anh, Mạc khởi…nhiều năm như vậy rồi…. Cảm ơn anh vì đã từng cùng em trải qua những ngày tháng đáng giá nhất của cuộc đời. Nhưng nó cũng khiến cho em đau khổ vì đã không còn những tháng ngày ấy nữa. Anh biết điều em sợ nhất là gì không? Em sợ nhất không phải là không có ai ở bên cạnh. Mà là có một người bước vào cuộc đời mình, khiến mình ghi nhớ, rồi lại vô tình cứ thế ra đi…”
Cô mỉm cười, nhìn anh lần cuối.
“Em phải đi rồi, Mạc Khởi, tạm biệt…”
Thư Vỹ bước đi, sau lưng cô là một khoảng trời xanh thẳm, là nụ cười vĩnh viễn của hắn.
Cuối cùng trước khi rời khỏi, cô lại vô tình gặp được Kha Anh. Hai người phụ nữ nhìn nhau không nói lấy một lời, khi cô đi khỏi mà ngoảnh lại, thấy được ánh mắt Kha Anh nhìn lên ảnh Mạc Khởi trên bia mộ, ánh mắt cô ta hơi buồn, bàn tay vuốt ve dòng chữ kia, nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Thư Vỹ tự hỏi, liệu Kha Anh có từng hối hận với lựa chọn của mình hay không.
Những ngày tháng sau đó, Thư Vỹ chuyển về ngôi nhà cũ mà trước kia cô đã sống cùng Uông Phong Quỳ. Cô chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ trở lại đây. Chỉ là giờ phút này, những suy nghĩ ấy đã chẳng còn tác dụng nữa. lững thững từng bước đi đến trước cổng căn biệt thự, giờ đây chỉ còn phong rêu và cỏ dại bám lấy, hoa dại nở, hoa hồng tàn, đến gốc rễ cũng đã héo khô.
Cô dừng bước chân, nhìn mái hiên cũ rích, thảm cỏ dưới chân ẩm lên mùi đất, những giọt sương còn đọng trên từng chiếc lá chầm chậm rơi xuống, phản chiếu trong đó là hình ảnh của ngày xưa kia, khi người đó vẫn còn ở đây, có cô có hắn, có tình yêu ban sơ của hai người. Cảnh tượng đó thật đẹp đẽ biết bao, nhưng cuối cùng lại nhòa đi, không còn gì nữa.
Thư Vỹ hít mội hơi sâu bước tiếp vào trong.
Những đồ vật đã bám bụi thời gian, cũ rích không một ai đụng tới vẫn còn ở đó, chiếc ly nước cô đã từng uống, chiếc ghế đã từng ngồi. Rèm cửa màu xanh nước biển, chậu xương rồng đã chết. Căn phòng trước kia chất chứa bao kỷ niệm của hai người, giờ đây lại lạnh lẽo, tan hoang.
Cô bước đến bên cửa sổ, khung cửa sổ quen thuộc, nhìn ra những cảnh vật quen thuộc, bầu trời quen thuộc, nhưng lòng người đã chất chứa quá nhiều tổn thương, lúc này, lại như nhói lên. Cô thích bầu trời, bởi dù có thế nào, bao nhiêu năm tháng đi qua, khoảng trời vẫn còn đó, vẫn y như ngày đầu, sẽ xoa dịu lòng người, sẽ bao dung những trái tim khổ đau. Nhưng Uông Phong Quỳ lại nói với cô, điều đó chỉ là xa vời, bởi bầu trời dù cho có đẹp đến đâu, không thể chạm tay, cũng không thể với tới.
Khi đó cô không tin, nhưng giờ đây, cô chợt hiểu, hóa ra bầu trời xanh kia đúng thật là quá xa vời, giữa những cô đơn, buồn tủi thế này, lại không thể ôm ấp trái tim cô.
Không gian tĩnh lặng quá đỗi như giết chết đi tiềm thức trong cô, sự lạnh lẽo bao trùm đó chưa từng buông tha cho cô, đau đớn mà từng chút dày vò.
Một đêm, Thư Vỹ tỉnh dậy từ cơn ác mộng, mồ hôi rơi trên má, tóc mai ướt dính sau vành tai, cô hoảng hốt choàng dậy mở mắt, thấy cửa sổ mở toang, rèm cửa theo gió bay bay. Ánh mắt cô như chất chứa cả biển hồ, không tránh khỏi tràn ra những giọt nước mắt.
Xung quanh yên ắng, bên ngoài gió vẫn thổi nhè nhẹ, ánh sáng yếu ớt của những chiếc đèn chiếu rọi sân vườn nhỏ, chỉ là không có một ai, khoảnh khắc yên tĩnh đến nghẹt thở đó, trái tim cô trở nên trống rỗng cực kỳ.
Đến tháng thứ chín, bụng Thư Vỹ đã rất to, đi lại cực kỳ khó khăn. Ngày chuyển dạ, Thư Vỹ sinh ra một bé gái đáng yêu xinh xắn. Con bé có sống mũi cao, mái tóc giống như cô, màu nâu nhàn nhạt, thế nhưng đôi mắt và lông mày lại giống Phong Quỳ. Nam Trấn Ảnh dẫn hai đứa trẻ đến thăm em gái. Chi Quang tò mò đưa tay muốn sờ mặt em lại bị Dụ xuyên ngăn lại.
”Anh hai đừng nghịch, chưa rửa tay, không được đụng vào em bé.”
Chi Quang hơi thất vọng rụt tay về, Thư Vỹ cười, lại cầm lấy tay hai đứa trẻ, cùng nắm lấy tay bé con. ”Không sao, bé con được gặp anh chị sẽ rất vui.”
”Thật sao ạ?” Hai đứa trẻ mắt sáng ngời.
Cô bé nhỏ sinh vào ngày mùa thu nhưng bầu trời hôm ấy lại ấm áp nắng vàng, Thư Vỹ gọi cô bé là Uông Niên Hạ. Năm bốn tuổi, cô bé đã vô cùng xinh đẹp, mọi người đều khen cô bé giống mẹ, nhưng mỗi khi mẹ thẫn thờ ngắm nhìn cô bé, mẹ lại nói cô rất giống ba. Thế nhưng cô bé lại chưa từng gặp được ba.
Có một đêm cô bé thức dậy lúc nửa đêm, thấy mẹ ngồi một mình, trên tay mẹ cầm một bức ảnh, mẹ khóc, Niên Hạ không hiểu vì sao.
Hôm sau nhân lúc mẹ nấu ăn, cô bé lén xem bức ảnh, thấy người đàn ông trong bức ảnh thật là đẹp, nhưng cô bé lại tức giận, người này chắc chắn vô cùng xấu xa, dám làm cho mẹ khóc.
Thời gian qua, mỗi một chuyện xảy ra đều như nước chảy mây trôi. Uông Thư Vỹ không còn cảm thấy oán hận nữa, trước kia đối với cô bây giờ, không phải là nhẹ nhàng, mà giống như là trang sách đã qua, vẫn nằm im ở đó. Dù cho có thế nào cũng đã là quá khứ.
Một hôm, Trân Tâm qua thăm mẹ con cô, Nhạc Hiểu chuẩn bị làm phẫu thuật, hai ngày nữa Trân Tâm sẽ bay sang Pháp.
”Mẹ dạo này hay đãng trí, có lúc thường gọi tên anh cả, có lúc lại gọi tên anh hai…đôi khi, lại gọi tên em thành Thư Vỹ…”
Thư Vỹ hơi cúi mặt xuống.
”Bà ấy….?”
”Chị đến thăm bà một lần đi…bà ấy…cũng vô cùng tội nghiệp…” Cô vuốt vuốt mái tóc của Niên Hạ. Lại nhìn Thư Vỹ…”Cũng để bà ấy được gặp cháu nội một lần…”
Sau khi Nam Trân Tâm đi, Thư Vỹ ngồi đó ngẩn ngơ thật lâu. Đứa trẻ lạch bạch chạy tới, miệng còn đang mút kẹo.
”Mẹ ơi, bà nội của Niên Hạ là ai ạ?”
Thư Vỹ nhìn con, gương mặt nhỏ bé càng lớn càng giống người kia, tựa như với cô chẳng có liên quan. Cô cười với đứa trẻ, hỏi nó.
”Con có muốn gặp bà ấy không?”
Cô bé nghiêng đầu, tựa như với lời đề nghị của cô thì cô bé đang xem xét. Lúc sau, cô bé chạy lại vào lòng cô, dè dặt như đang thăm dò mà hỏi cô.
”Vậy Niên Hạ có thể được gặp ba không ạ?”
Sắc mặt của Thư Vỹ ngưng lại. Cô biết rằng đứa trẻ sẽ có một ngày hỏi cô câu này, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ nhanh như vậy hỏi cô. Vậy thì, cô sẽ phải trả lời con bé thế nào đây?
Ngày mùa đông, Thư Vỹ cuối cùng cũng lấy hết can đảm mà trở về nơi trước đây từng sống. Nhìn con đường đã từng đi, cảnh vật đã từng thấy, trái tim chợt rung động. Phải chăng đã rời khỏi quá lâu chăng, mọi thứ đã thay đổi rồi.
Cô đi đến Uông gia, đứng ở ngoài mãi nhưng không dám vào, khi chuẩn bị rời đi thì bỗng nghe thấy một tiếng gọi.
“Thư Vỹ? Là con sao?”
Là một âm thanh quen thuộc, nhưng thực đã lâu rồi không được nghe nữa. Cô quay lưng lại, Giang Nguyệt đứng đó. Cô không nhịn được kêu lên một tiếng.
“Mẹ…”
Nhưng rất nhanh đã cúi mặt xuống, cô biết bà đã không phải mẹ cô từ lâu rồi. Nhưng cô không biết phải gọi bà là gì cả.
Giang Nguyệt vội vàng chạy đến.
“Thư Vỹ…về rồi?”
Cô gật đầu, nhìn người phụ nữ đang dần tiến về phía mình và ôm lấy mình. Chợt nhận ra, mái tóc bà đã lấm tấm bạc, bà đã già rồi…
Giang Nguyệt ôm chặt lấy đứa con gái mà mình đã từng bỏ rơi, đã từng đối xử khắc nghiệt, trái tim từng hồi đau đớn. Bà biết, mình đã sai rồi, thực sự quá sai rồi.
Nước mắt chảy xuống gò má nhăn nheo của bà, nó thật dễ dàng lau đi, nhưng những tổn thương bà đã gây ra cho cô, vĩnh viễn cũng không thể xóa nhòa.
“Mẹ xin lỗi, Thư Vỹ…mẹ sai rồi…mẹ thực sự sai rồi….”
Chỉ là một câu nói, lại có thể khiến cho trái tim run lên từng hồi. Thư Vỹ có chút sững sờ nhìn người phụ nữ trước mặt, bà là mẹ cô, là người phụ nữ từng kiêu ngạo biết mấy, cô thực sự không ngờ tới sẽ có một ngày, bà lại xin lỗi cô.
Nhưng mà, “Mẹ…đừng xin lỗi, trong lòng con, mẹ mãi mãi không có lỗi…”
Thực ra cô đã sớm tha thứ cho bà, hoặc có lẽ là cô chưa từng hận bà. Chỉ đơn giản bà đã từng là mẹ cô…
Giang Nguyệt bật khóc ôm lấy con gái của mình, đứa con bé bỏng đáng yêu của bà. Thư Vỹ không kìm nổi rơi nước mắt, cũng ôm chặt lấy bà.
Gạt bỏ đi quá khứ, có lẽ chính là cách thức tốt nhất để bước tiếp.
Uông Thư Vỹ thắp hương cho Uông Lâm, trên bàn thờ là hình của ông, khuôn mặt cũng đã nhăn nheo, tóc bạc đi nhiều. Cô còn nhớ ông ngày trẻ, gương mặt cương nghị, oai phong khiến bao nhiêu người ngưỡng mộ. Lúc nhỏ, cô đã luôn tự hào vì mình có một người cha như thế.
Căn nhà rộng lớn thế này, giờ đây chỉ có một mình Giang Nguyệt và Nam Trân Tâm sống. Uông Hựu Dương cũng thỉnh thoảng trở về. Nhưng rất ít khi.
Giang Nguyệt nói cô hãy ở lại ăn một bữa cơm cùng bà. Cô không từ chối, bữa cơm nhỏ đơn giản chỉ có hai người. Bà làm món cô thích, cô ăn rất ngon miệng, có lẽ đã rất lâu rồi cô không được ăn ngon như thế. Bà vén mái tóc cô.
“Chậm thôi, lần sau, mẹ lại nấu cho con tiếp. Nhớ dẫn cả Niên Hạ đến…”
Uông Thư Vỹ không nói gì, gật đầu cười, nhưng nước mắt cứ thế lã chã rơi…
_____________________________
Vé máy bay đã đặt, Veashar một giờ chiều. Uông Thư Vỹ tranh thủ mua một ít quà đến thăm Tịnh Lam, cô vừa nghe Trân Tâm nói, Tịnh Lam lại sinh rồi, lần này là một bé trai kháu khỉnh.
Mạc Nghiên ra mở cửa cho cô, nhìn thấy cô đứng đó, Mạc Nghiên thoạt đầu có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, chỉ cười chào cô.
“Chị Tịnh Lam đâu rồi?”
“Cô ấy trong phòng, cô vào đi…”
Thư Vỹ vừa vào phòng, thấy Tịnh Lam đang nằm cạnh đứa bé, căn phòng ấm áp, chiếc nôi em bé có vòng quay ngôi sao, phát ra âm thanh êm ái.
“Thư Vỹ?” Tịnh Lam nhìn thấy cô, ngạc nhiên ngồi dậy.
Cô đi đến đỡ lấy Tịnh Lam.
“Chị cẩn thận.”
“Lâu lắm rồi, em mới đến thăm chị…”
Thư Vỹ thẹn lòng cúi mặt xuống, cô luôn muốn trốn tránh quá khứ, thế nên không trở về, cũng không muốn gặp ai.
“Em xin lỗi…em đã muốn trở về thăm chị, nhưng lại không dám.”
Tịnh Lam biết nỗi lòng của cô, và cũng hy vọng Thư Vỹ sẽ quên đi được, cũng sẽ bước tiếp một đoạn đường mới. Cô nắm lấy tay Thư Vỹ, ánh mắt biển rộng chất chứa niềm tin.
“Cuộc sống chỉ mới bắt đầu thôi, tương lai của em vẫn còn ở phía trước.”
Thư Vỹ mỉm cười.
“Phải, em cũng mong là thế…”
Tịnh Lam gật đầu, lại nhìn bé con. Nói với cô.
“Mau lại đây nhìn đi.”
Thư Vỹ ghé lại gần bé con hơn, gương mặt nhỏ xíu như bàn tay, mềm mại như nước. Đôi mắt một mí này, lại giống y hệt cha nó, còn cái miệng này, lại thật giống với Tịnh Lam.
“Bé con à….là cô đây…thật đáng yêu…”
Tịnh Lam nhìn Thư Vỹ vỗ về đứa trẻ, nhận ra trong sâu thẳm ánh mắt kia là buồn đau đã trải qua quá nhiều, còn có gì đau khổ khi nhìn từng người bên cạnh mình rời đi, mà chỉ còn lại duy nhất bản thân tồn tại trên đời. Thực ra cô đơn còn tàn nhẫn hơn là cái chết, cô biết, Thư Vỹ lúc này đang trải qua cái cảm giác đó, chưa từng nguôi ngoai.
Nói chuyện với Tịnh Lam một hồi, Thư Vỹ đã phải rời đi.
“Khi nào thì trở lại…?”
“Em… cũng không biết nữa…”
Tịnh Lam gật đầu, không nỡ mà ôm lấy cô.
“Khi nào em muốn, hãy cứ về, chị luôn đợi em…”
Thư Vỹ mỉm cười.
“Cảm ơn chị…”
Bóng lưng Thư Vỹ rời đi, Tịnh Lam vẫn không sao dứt khỏi những suy nghĩ trong lòng mình. Mạc Nghiên đi tới, khoác áo lên vai cô.
“Ngoài trời lạnh…”
Cô chỉ nói.
“Không sao…”
Mạc Nghiên biết cô đang lo lắng cho Thư Vỹ, hắn cũng không biết an ủi cô bằng cách nào. Cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, cũng nhìn theo hướng Uông Thư Vỹ rời đi.
“Em yên tâm, cô ấy sẽ có một khởi đầu mới…không phải em nói, tương lai vẫn còn phía trước hay sao…”
Tịnh Lam dựa vào lồng ngực Mạc Nghiên.
“Hy vọng sẽ như vậy…”
– ——————————
Thư Vỹ ngồi trên ghế chờ đợi đến giờ bay, Niên Hạ ngủ ngon trong vòng tay cô, xung quanh tấp nập người qua kẻ lại, cô cứ ngồi lặng lẽ như một chiếc bóng.
Cho đến khi có tiếng loa báo vang lên. Cô từ từ đứng dậy bước đi, lần cuối ngoảnh lại nhìn nơi đầy rẫy đau thương này, nói lời tạm biệt cuối cùng.
Cuộc sống, sẽ đến một lúc nào đó ta phải nhận ra rằng, có những chuyện, phải quên đi mới có thể bước tiếp. Có những người, sẽ chỉ có thể ở trong tim chứ không thể nào cùng ta bước tiếp đến trọn đời…
____________________
Hết.