Hương Tình Rực Cháy - Mục Hoa - Chương 146 - Cuồn Cuộn (2)
”Thuốc đâu?”
Uông Phong Quỳ nhìn ông ta.
”Điều kiện của tôi thì sao?”
”Điều kiện? Điều kiện gì?”
”Ông nói sẽ buông tha cho tôi?”
Ha ha ha….
Tiếng cười vang vọng sảng khoái. Uông Bạch chỉ cảm thấy thật buồn cười.
”Mày tin à? Cho nên mày tin sao?”
Uông Phong Quỳ vẫn nhìn ông ta, chỉ là khoảng cách quá xa, ông ta không biết được ánh mắt kia rốt cuộc là cảm xúc gì.
”Được….vậy thì chúng ta trao đổi.”
Uông Phong Quỳ không nói một lời, lấy từ trong xe ra một chiếc vali, là chiếc vali tiền mà hắn đã lấy. Uông Bạch hất cằm, hai tên thuộc hạ tiến lên lấy chiếc vali.
Mở ra, tiền bên trong đã hết, đổi lại là một lọ thuốc màu đỏ.
William tiến lên, cầm lấy lọ thuốc, sau đó vào trong xe, thử nghiệm bằng đồ nghề của mình một chút rồi ra tín hiệu cho Uông Bạch, đúng là loại thuốc này.
”Tôi không lừa ông phải không?”
”Đúng..” Ông ta gật đầu.
”Vậy thì điều kiện của tôi…”
”Buông tha chứ gì? Tao sẽ buông tha cho mày….” Uông Bạch cười, rồi bất ngờ, cánh tay từ từ đưa lên. Nòng súng hướng thẳng vào Uông Phong Quỳ. ”…bằng cái chết!!!”
Uông Phong Quỳ nhìn họng súng, trái lại hắn không hề sợ hãi, và hình như cũng chẳng bất ngờ.
”Khoan đã…!!!.” Hắn bất chợt lên tiếng.
Uông Bạch hơi nheo mắt.
”Tôi biết ông sẽ không giữ lời….”
Lão ta không phủ nhận. Uông Phong Quỳ lại nói tiếp.
“Nhưng trước khi chết, tôi chỉ muốn biết một điều….” Đôi mắt hắn trùng xuống, tận sâu là điều gì đó rất khó có thể nhìn ra.
Khi muốn nói, hắn cảm thấy như cổ họng mình thật đau đớn.
“Ông có từng thương tiếc Uông Chính Thành không?”
Uông Bạch nhíu mày.
”Uông Chính Thành? Mày có ý gì?”
”Năm cha tôi vừa ra đời, ông đã rời đi, cho đến khi tôi và Uông Chính Thành ra đời, tôi cũng bị vứt bỏ, chỉ có Uông Chính Thành, anh ấy được ông nuôi dưỡng từ khi còn là một đứa bé sơ sinh. Ông đối với anh ấy, chẳng lẽ không có một chút tình cảm nào ư?”
Tình cảm? Hừ, nó chẳng đáng một xu.
Không phải chờ đợi quá lâu, Uông Phong Quỳ nghe thấy cùng với tiếng gió rít, giọng của Uông Bạch còn lạnh lùng hơn bão tuyết.
”Nuôi phải một kẻ vô dụng, vậy thì có ích gì? Chết cũng không đáng!!!”
Nghe được lời này, Uông Phong Quỳ không hiểu vì sao bản thân lại bật cười, hắn cúi mặt xuống, tóc đã che đi tầm nhìn, chỉ có nụ cười kia và vẻ mặt quá đỗi điềm tĩnh của hắn khiến cho Uông Bạch hơi dè chừng, nhưng thuốc đã có trong tay, ông ta cũng không suy nghĩ gì nhiều nữa.
”Cũng như mày, nếu đã vô dụng, vậy thì nên chết đi!!!”
Ông ta hét lên, nên chết, tất cả đều nên chết. Vì thế một khi đã giơ súng lên, chắc chắn phải nổ.
Đoàngggg!!!!
Một tiếng súng rền vang, nhưng sau khi tiếng súng qua đi, tất cả sau đó đều tĩnh lặng đến kinh người.
– —————————-
Nếu như tôi không còn là Uông Chính Thành nữa, liệu em có còn yêu tôi không?
Thư Vỹ, đời này của em gặp được tôi thảm quá. Nhưng nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn gặp được em.
Lạnh quá, Thư Vỹ ôm lấy vai mình, cô đưa tay mò mẫm khắp nơi rồi giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Người bên cạnh đã chẳng thấy đâu, cánh cửa sổ bị gió quật một phát, va vào bên trong, bên ngoài có sấm chớp, trời chưa sáng. Nhưng đèn bên ngoài đã yếu dần.
”Uông Chính Thành!!!”
Cô gọi một tiếng, thế nhưng căn phòng yên ắng đến lạ, lại chỉ có tiếng gió rít bên ngoài. Cô vùng dậy, chạy khắp nơi tìm hắn, nhưng cả căn nhà lớn như thế, cô không cách nào tìm được hắn. Khi tiếng gọi chỉ vọng lại bên tai, Thư Vỹ quỳ sụp xuống dưới đất, ánh mắt sợ hãi dần trở nên vô hồn rồi tan vỡ.
”Thư Vỹ!!!!”
Tịnh Lam chạy đến đỡ lấy Thư Vỹ.
”Chị…Uông Chính Thành…anh ấy đâu?”
Vẻ mặt Uông Tịnh Lam khó xử, có lẽ Thư Vỹ cũng đã đoán ra được điều gì đó.
Mạc Nghiên vừa đi tới, Thư Vỹ đã hoảng hốt mà xông tới tóm lấy áo hắn.
”Mạc Nghiên, chẳng lẽ anh muốn anh ấy chết ư?”
Mạc Nghiên cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Hắn lặng lẽ đưa một chiếc hộp đến trước mặt cô.
”Những thứ này cậu ấy để lại cho cô. Cậu ấy muốn chúng tôi chăm sóc cho cô thật tốt!”
Cô nhìn những thứ giấy tờ lạnh lẽo bên trong chiếc hộp. Có lẽ tất cả tài sản của hắn đều nằm trong chiếc hộp này cả.
Nhưng cô không cần.
Nước mắt rơi xuống không trung, cô lặng người đi. Bước chân cũng chẳng còn vững. Cô quay sang nhìn Tịnh Lam, dường như chẳng còn một chút sức sống nào nữa. Cô đau đớn. ”Nếu như anh ấy chết…em cũng chết mất…”
– ——————
Trời cao gió lớn, vực sâu vạn trượng, tuyết rơi trắng xóa. Thân ảnh đơn độc của hắn càng thêm nổi bật, không ai nhận ra điều gì cho đến khi dưới chân hắn xuất hiện một mảng đỏ rực. Máu đã nhuốm đỏ cả tuyết. Đôi mắt hắn mờ dần. Âm thanh xung quanh cũng trở nên hỗn độn, tiếng còi xe của cảnh sát, tiếng súng, tiếng hét.
Và dường như còn có tiếng gọi tên hắn. Không phải Uông Chính Thành mà là Uông Phong Quỳ.
Lựa chọn cuối cùng, dưới kia là vực sâu vạn trượng, hắn không sợ hãi, chỉ là giây phút nhìn thấy Thư vỹ chạy đến, bàn tay kia lại trở nên run rẩy, hắn sợ chết, hắn thật ra không muốn chết, nhưng muộn rồi, hắn không còn sức lực nữa, cứ thế mà rơi xuống vực sâu.
Cảnh sát ập vào bắt lấy Uông Bạch, lão ra hết sức kinh ngạc. Lão hét lên ”Phong Quỳ, chính tên súc sinh mày đã phản bội tao!!!!”
Thì ra Phong Quỳ đã tính toán tất cả. Chỉ cần ông ta bị bắt quả tang, chắc chắn sẽ không thể thoát. Nhưng muốn làm được điều này, chính hắn cũng sẽ không thoát. Sơ hở của ông ta chính là không ngờ tới Uông Phong Quỳ sẽ hy sinh bản thân mình. Mạc Nghiên đã báo cảnh sát, hơn nữa những cảnh sát này đã theo dõi Uông Bạch rất lâu vẫn không thể buộc tội ông ta.
Cảnh sát bao vây tứ phía, chẳng mấy chốc đã bắt gọn đám người. William muốn ôm đồ bỏ trốn nhưng đã bị ăn đạn mà chết tức tưởi. Trước khi chết ông ta còn lết xác bò tới cầm lấy lọ thuốc mà uống lấy uống để, nhưng rồi máu phun ra như suối từ họng. Ông ta chết trong vũng máu. Đám người của ông ta kẻ bị bắn kẻ bị đánh đập đến nỗi không còn nhận ra dung mạo.
Từ những chiếc xe khác, Ưng Liêm và Mạc Nghiên cũng đã chạy ra.
Thư Vỹ chạy tới, hai chân cô triệt để tê liệt, đất đá khiến đầu gối tươm máu, nhưng trái tim cô, dường như đã ngừng đập.
“Phong Quỳ!!!!” Thư Vỹ hét lên.
Bên vực, gió lớn như quái vật thét gào, từng đợt sóng cuồn cuộn đen ngòm đánh vào mỏm đá, phút chốc, tất cả đã bị nhấn chìm, giống như chưa từng có gì xảy ra, một chút khói súng còn vương lại làm cay mắt Thư Vỹ, nhưng nước mắt cô chẳng thể chảy ra, mọi thứ đã đóng băng ngay thời khắc ấy.
Phong Quỳ sống một đời khổ sở, đến khi cô muốn đến bên hắn, muốn bù đắp cho hắn một đời thì đã không thể nữa.
Tuyết rơi xuống mặt đường, từng bông rồi từng bông, xung quanh hỗn loạn biết bao, tiếng hét thất thanh, tiếng xe cảnh sát, tiếng sấm, tiếng sóng vỗ dưới vực sâu, một thứ nóng hổi từ hốc mắt cứ thế tuôn rơi, đau đớn hệt như kim châm, rát bỏng hệt như nham thạch, thể xác, triệt để thối rữa.
”Phong…Quỳ…” Cổ họng Thư Vỹ bị nghẹn lại, có thứ gì đó cứa sâu vào trái tim cô đau đớn. Bàn tay cô nắm lấy những ngọn cỏ đã nát dưới lớp tuyết, nước mắt cùng những bông tuyết rơi cứ thế lặn xuống vực sâu. Nơi Phong Quỳ chôn xác dưới đáy đại dương. Bờ vai nhỏ bé run rẩy, cô bật khóc nức nở, giọng tái đi, không nghe ra được đang nói cái gì nữa. ”Không phải anh nói rất sợ chết, rất sợ cô đơn hay sao…nếu như anh chết rồi, em cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh…”
– ——————
Cái chết của Uông Phong Quỳ đến quá bất ngờ. Thậm chí khi Nam Trấn Ảnh biết được, hắn ta đã lặng người.
Uông Hựu Dương vừa lo xong tang cha lại đến lượt tang anh trai. Mới chỉ một thời gian ngắn, hắn đã gầy đi trông thấy.
Nam Trân Tâm về nước, lần này Nhạc Hiểu về cùng cô.
Uông Bạch bị bắt, nghe nói là buộc rất nhiều tội, đấng lẽ sẽ bị tử hình, nhưng ông ta tuổi cũng đã cao, xét chung quy lại là tù chung thân, ngày xét xử, chỉ có Uông Hựu Dương đến gặp ông ta.
”Tên súc sinh!! Mày đến để cười tao ư?” Ông ta như phát điên mà xuông tới muốn bóp cổ Uông Hựu Dương, nhưng mấy người cảnh sát đã nhanh chóng giữ ông ta lại.
Uông Hựu Dương chỉ nhìn ông ta một cái, cái nhìn không phải là chán ghét, mà là một cái nhìn đầy sự thương hại. Một đời này của ông ta làm ra nhiều chuyện độc ác, đến lúc này rồi, vẫn còn chưa thức tỉnh, thật uổng phí cho một trí tuệ tài hoa.
Hắn nhìn ông ta, đáng lẽ ra hắn không muốn nói, nhưng hắn nghĩ, hẳn ông ta nên biết được sự thật hơn ai hết.
”Dự án hồi sinh của ông bị phanh phui rồi. William thực ra chỉ coi ông như con rối, hắn ta lợi dụng ông, thứ mà hắn ta điều chế là thuốc trường sinh, hắn ta muốn trường sinh bất lão.30 năm trước, xác của Lý Nam Phong đã thối rữa, thứ ông gìn giữ hàng ngày, thực ra chỉ là một cái xác giả. Ông cũng biết, đúng không?”
Ánh mắt Bạch lão tựa như sững sờ, hàm cứng lại, lời nói của Uông Hựu Dương đâm thẳng vào tim đen của ông ta, đến máu tuôn ra cũng đen kịt.
Lý Nam Phong chết rồi…
”Không Thể nào!!!” Ông ta hét lên, đôi mắt hung hãn đầy dữ tợn. Nhưng rồi phút chốc lại trở nên khổ sở ”Cô ấy làm sao có thể chết được…” Rồi vẻ mặt ấy lại trở nên đáng thương ”Chỉ thiếu một bước, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi…” Chỉ còn thiếu một bước, ông ta có thể hồi sinh được cô ấy.
”Đi mau!!!” Người cánh sát còng lấy tay lão ta, lôi đi.
Uông Hựu Dương nhìn theo bóng lưng đã hơi gù xuống của ông ta. Uông Bạch một đời này sống vì bản thân, cũng ích kỷ xấu xa, chỉ là với một người tên Lý Nam Phong này thì lại điên cuồng hèn mọn. Thật ra Uông Bạch cũng biết Lý Nam Phong đã chết, cũng biết xác bà ấy đã mục rữa từ lâu. Chỉ là bản thân vẫn ngoan cố tin vào một điều hư ảo, và rồi gây ra từ sai lầm này đến sai lầm khác. Tình yêu vốn là thứ tốt đẹp nhất trên thế gian, như đôi khi, nó lại chính là thứ lợi hại nhất có thể giết chết một người.
Suốt mấy chục năm qua, Lý Nam Phong chết, ông ta cũng lấy vợ, sinh con, cũng đã có cháu, nhưng tất cả đều chỉ là thứ để ông ta lợi dụng. Thứ ông ta muốn chỉ là hồi sinh người phụ nữ mà ông ta yêu.
Uông Hựu Dương cho người thu thập lại xương cốt của Lý Nam phong, an táng cho bà ấy.
Vì được bọc trong lớp sáp và ngâm trong dung dịch ngâm thi thể quá lâu, xương cốt đã trắng bệch rời rạc. Người nhà của Lý Nam Phong sau khi biết tin cũng đã có mặt để làm trọn lễ nghi. Ngày an táng, sau khi mọi việc xong xuôi, có một cô gái đến tìm gặp hắn.
Cô gái nhỏ nét mặt buồn, mặt mày thanh tú, tóc dài đến thắt lưng. Đưa cho hắn một phong thư cũ kỹ.
”Tôi là cháu gái của Lý Nam Phong…”
Hắn không khỏi kinh ngạc. “Cô là cháu gái bà ấy?”
Cô gật đầu.
”Anh có phiền nếu nói chuyện với tôi một lát không?”
Uông Hựu Dương nhìn tang lễ cũng đã hoàn thành. Đưa tay mời cô ra ghế ngồi.
”Bà ấy là em gái của ông nội tôi, năm xưa bà ấy bị bệnh nặng, người yêu của bà đã đưa bà đi, gia đình không một ai biết được tung tích, năm đó cha tôi mới được mười tuổi. Thế nhưng cũng biết rõ chuyện này, bà và người ấy yêu nhau, sau này dù cho bà ấy có bị bệnh, người đó vẫn bên cạnh chăm sóc bà, cho đến khi bà ấy qua đời.”
Uông Hựu Dương nghe đến đây cũng biết được đôi chút về Lý Nam Phong. Thì ra bà ấy chết vì bệnh nặng, cuộc đời tuy bất công với bà, nhưng đổi lại, bà ấy là có được người yêu bà ấy thật lòng.
”Người đó cũng thật tốt.”
”Đó chính là ông nội của anh, Uông Bạch.”
Uông Hựu Dương giật mình. Làm sao có thể là ông ta?
Cô thở dài.
”Tôi không biết ông ấy rốt cuộc đã từng làm ra những chuyện xấu xa gì, cũng không biết rõ ông ấy là người như thế nào. Chỉ là đối với chuyện tình cảm giữa ông ấy và bà cô của tôi, ông ấy chưa từng làm điều gì sai trái cả.”
Nói đoạn, cô đưa lên bàn một bức phong thư.
”Vài năm trước, tôi trở về nhà cũ, lúc thu dọn, đã tìm được bức phong thư này. Rốt cuộc, cũng hiểu vì sao Uông Bạch lại có thể yêu bà ấy như thế. Phiền anh, hãy tận tay đưa bức thư này cho ông ấy.”
Nói xong, cô đứng dậy. Còn Uông Hựu Dương thì lặng người.
Cô gái đi được vài bước thì bất chợt dừng lại.
”Có lẽ, di nguyện cuối cùng của bà ấy, là có thể chuyển được những lời này tới người bà ấy thực sự trân trọng.”
Cô gái đó đã đi xa, Uông Hựu Dương vẫn ngồi ở đó, mắt nhìn bức phong thư kia, không biết đang nghĩ cái gì.
– ————————————————-
Trong ngục tù tối tăm, chỉ trong thời gian ngắn, vẻ già nua trên khuôn mặt Uông Bạch lại thêm một phần, mái tóc đã bạc phơ, ánh mắt như phủ mờ sương, một tầng đục trắng. Dưới ánh đèn yếu ớt, bóng tối bao phủ khắp ngõ ngách, bàn tay già nua gầy gò cầm một bức phong thư, từng giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt giấy vàng cũ kĩ. Trong một góc, cả thân thể ông ta như run lên bần bật đầy khổ sở.
Đêm đó, trời lạnh, rất lạnh. Nhưng có lẽ, Uông Bạch từ giờ trở về sau sẽ không còn cảm thấy cô đơn cùng lạnh lẽo nữa.
Ngày hôm sau. Người ta mới phát hiện Uông Bạch đã qua đời trong nhà giam. Những di vật của Uông Bạch được trả về. Uông Hựu Dương đứng trước di ảnh của ông ta, nhìn trong đống di vật, thấy trên đó có một bức ảnh Lý Nam Phong. Người ta nói, Uông Bạch qua đời, trên tay vẫn giữ chặt bức ảnh này.
Uông Hựu Dương cầm bức ảnh lên, bức ảnh hơi nhăn nhúm cũ kĩ, nhưng vẫn có thể nhìn kỹ người trong bức ảnh. Là một người phụ nữ bình thường, bà ấy không xinh đẹp, cũng không có gì quá đặc biệt, chỉ là đôi mắt của bà hiền hậu, sâu thăm thẳm, và một nụ cười vô cùng trong sáng. Hắn có chút không ngờ tới, một kẻ như Uông Bạch, hóa ra lại yêu một người phụ nữ như thế này ư…