Hướng Dương Bên Mặt Trăng - Hạ Dương (Tamlinh247) - Chương 29
Chỉ hai hôm nữa là diễn ra cuộc thi, Dương tính toán lái xe đi nhưng Gia Minh lại không muốn. Dương chỉ đành chấp nhận để Gia Minh chở đi, cô thật sự khá ngại khi làm phiền anh.
Sáng sớm thức dậy, Dương thu dọn hoạ cụ cùng giấy tờ cần thiết chỉnh tề xuống lầu đợi Gia Minh. Cửa xe hạ xuống, Gia Minh đã đợi từ bao giờ nghiêng đầu nhìn Dương.
– Vẫn còn sớm, tôi đưa em đi ăn sáng trước.
Dương đồng ý, lên xe nhanh chóng rồi mở điện thoại lên kiểm tra lại số thứ tự và điều lệ cuộc thi lần nữa. Thể lệ năm nay có chút thay đổi.
Cuộc thi chia làm ba vòng, vòng thứ nhất và vòng thứ hai thi trong một ngày, chính là ngày hôm nay. Đòi hỏi tinh thần vững chắc và khả năng ứng biến tốt. Vòng ba diễn ra vào cuối tuần, hội tụ nhiều đại biểu và nhà đầu tư nhất.
Vòng cuối chỉ có 20 thí sinh, trong khi số người tham gia vòng 1 là 500 thí sinh đến từ trong và ngoài nước. Vốn chỉ có 500 thí sinh bởi đơn đăng kí cũng chỉ có từng đó, chủ yếu là các sinh viên hay người có tài được đề cử mới có.
Bây giờ Dương không còn hồi hộp nữa, cô chỉ muốn dốc hết sức và thể hiện một cách tốt nhất mà thôi.
Xe Gia Minh đỗ trước quán ăn Dương yêu thích. Anh sang mở cửa cho Dương, ánh mắt có chút dịu dàng. Bộ âu phục trên người anh cùng vẻ ngoài đẹp trai, khí chất lạnh lùng làm bất kì ánh mắt của cô gái nào trên đường cũng phải dừng lại đôi chút.
Dương mỉm cười xuống xe, khoác tay anh đi vào nhà hàng.
– Cảm ơn anh.
– Không có gì.
Vốn chỉ ăn đơn giản nên Gia Minh không thuê phòng bao. Hai người ngồi ở bàn gần cửa sổ sát mặt đất.
– Một salat, trứng trà và một ly trà thái xanh.
– Một sandwich, một cà phê đen. Cảm ơn.
Nhân viên khẽ cúi đầu, đi vào bếp. Gia Ming ít nói, chủ yếu là Dương huyên thuyên nói không ngừng nghỉ. Cô liên tục kể các câu chuyện nhỏ lặt vặt trong mấy ngày của mình. Từ chiếc váy giặt bị hỏng đến đi đường suýt thì mắc mưa.
Tuyệt nhiên Gia Minh không hề thấy phiền, ngược lại anh còn muốn nghe nhiều hơn. Thi thoảng Gia Minh gật đầu, tỏ vẻ bản thân đang nghe rất nghiêm túc. Quả là một người nghe lý tưởng.
Thật ra Dương biết Gia Minh không thấy khó chịu về việc cô lải nhải nên cô mới nói nhiều như vậy. Nhiều lúc Dương thấy người như Gia Minh hoàn hảo biết bao.
Đồ ăn được dọn lên nhanh chóng, Gia Minh lấy trứng trà bóc vỏ rồi đẩy dĩa đến bên cạnh tay Dương. Cô cười tít mắt ăn đến ngon lành.
– Trứng hôm nay vị hơi khác, hình như là ngon hơn mọi ngày nha!
Thật là, ai bóc thì vị cũng như vậy thôi mà. Nói vậy nhưng khoé môi của Gia Minh bất giác câu lên nở một nụ cười nuông chiều.
– Ăn nhanh không muộn giờ bây giờ.
– Vâng!
Vừa ăn xong, hai người tính nhấm nháp chút trà và cà phê cho tỉnh táo thì ba cô gái đột nhiên đi đến bàn của Dương. Hai cô bạn hai bên đẩy đẩy cô gái ở giữa, giọng điệu trêu chọc.
– Ngại gì chứ, nói đi!
Bạn nữ ở giữa là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Không tinh tế, kiều diễm lại thanh lãnh như Dương, cô ta mang một vẻ ngoài trong sáng, dịu dàng và có chút ngại ngùng. Đây chính là kiểu mẫu nốt chu sa, mối tình đầu của bao nhiêu chàng trai.
Dương dựa lưng vào ghế, ầm thầm hóng hớt.
Cô gái ở giữa hai tay nắm lấy váy, mặt đỏ ửng liếc nhìn Gia Minh.
– Xin hỏi, anh đã có bạn gái chưa ạ.
Gia Minh khẽ cúi đầu, lạnh nhạt lên tiếng.
– Chưa.
Ánh mắt cô gái ánh lên niềm vui, hai cô bạn lại càng cổ vũ nhiệt tình.
– Vậy em có thể…
– Nhưng tôi đã có vợ.
– Phụt! Khụ khụ…
Gia Minh vừa dứt câu, Dương đang uống trà liền bị sặc, cô gái kia thì như hóa đá. Cô ta cùng hai người bạn bị doạ, liền chạy trối chết vì ngượng ngùng.
– Thật, thật xin lỗi.
Gia Minh khẽ gật đầu với họ rồi lấy khăn giấy nghiêng người tới lau khoé miệng Dương. Anh nhíu mày.
– Sao lại bất cẩn thế.
– Khụ… khụ. Còn, còn không phải tại anh sao.
Dương chảy nước mắt oán hận nhìn Gia Minh. Anh thật sự vô tội, anh đã làm gì đâu.
– Tôi làm gì sao?
Dương đen mặt, anh thật sự không biết bản thân làm gì sao.
– Thì, thì chính là câu, anh nói anh có…
Dương có chút ngượng, suốt nửa ngày cũng không nói ra được chữ đó. Gia Minh lại thấy khó hiểu lần nữa.
– “Có vợ” sao? Tôi nói có gì sai sao, dù sao hai năm nữa chúng ta cũng cưới nhau, cách xưng hô đó có vấn đề?
– Không, không vấn đề, tuỳ anh!
Dương đỏ mặt, lấy lại bĩnh tĩnh. Trong lòng không ngừng phỉ nhổ, anh không vấn đề, tôi mới có vấn đề. Được chưa!