Hướng Dương Bên Mặt Trăng - Hạ Dương (Tamlinh247) - Chương 24
Thấy cô đến liền theo thói quen đưa tay lên xoa đầu cô. Dương bình thường đều mặc anh loạn nhưng hôm nay khác, tóc cô tạo mẫu cả tiếng đồng hồ nào thể để anh tùy hứng phá. Cô cúi đầu vòng lui đằng sau, tay Gia Minh cứ như vậy dừng ở giữa khoảng không.
– Anh đừng loạn, tóc em làm rất lâu đấy nhé!
Gia Minh hơi sững người rồi lại phì cười:
– Vâng vâng, không loạn.
Nói rồi anh đưa tay ra hiệu mời cô lên xe. Dương bảo vệ mái tóc thành công, vui vẻ vào xe ngồi. Tâm trạng mấy hôm nay khá tốt, trên đường đi cô vừa lướt điện thoại vừa ngâm nga hát mãi không thôi.
Gia Minh rất hưởng thụ cảm giác bình yên này. Mỗi lần dừng đèn đỏ đều tập trung tranh thủ nhìn cô một tí. Ánh mắt anh quá đỗi nóng bỏng, khiến cho Dương cũng cảm thấy hơi ngượng.
– Anh lái xe đi, ngó nghiêng như vậy không an toàn.
– Anh không ngó nghiêng, anh nhìn em.
– Em… em thì có gì đáng nhìn chứ.
– Em đẹp!
Gia Minh thoải mái đáp từng câu hỏi của cô, ngược lại khiến Dương càng thêm ngượng ngùng. Dương thật sự muốn phát điên mất, cô cảm giác như mấy hôm nay Gia Minh rất lạ. Nói ra câu nào cũng thấy đứng đắn nhưng sao cô cứ có cảm giác trong câu nói của anh có ý tứ khác?
Ai ai, bỏ đi!
Đến nơi cũng đã hơn tám giờ. Gia Minh xuống xe vòng qua mở cửa phụ cho cô. Anh cúi nhẹ đầu, tay kia ngửa ra đón lấy tay cô một cách cao quý. Giới thượng lưu sóng sau xô sóng trước, giới trẻ ngày càng tốt hơn đời cha ông.
Hai người vừa bước xuống lập tức thu hút rất nhiều ánh nhìn, kinh diễm có, tò mò có.
Dương khoác lấy tay anh, sóng bước tiến vào hội trường bữa tiệc.
Gia Minh dẫn dắt cô đi trò truyện với rất nhiều người. Thấy cô thấm mệt liền đưa cô ra một góc ngồi nghỉ ngơi. Còn mình thì đi tìm ít điểm tâm lót dạ cho cô. Gia Minh đối với cô dịu dàng chỉ thêm chứ không bớt khiến cô cũng thật bối rối.
Tâm trạng cô lơ lửng, miên man suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
– Dương, em cũng đến đây sao?
Tâm trạng Dương chùng xuống trong chốc lát. Giọng nói này quen thuộc, đến nỗi khiến cô chán ghét.
Cô ngẩng đầu lên, không ngoài dự đoán là Thịnh và đặc biệt là cô gái khả ái bên cạnh.
Dương bình thản nhìn đôi trai gái trước mắt ừ nhẹ một tiếng. Khung cảnh lập tức rơi vào lúng túng, không khí như bị cô động lại. Thịnh thật sự rất bất ngờ, những bữa tiệc như này thường xuyên xảy ra nhưng không phải ai cũng có thư mời. Đặc biệt là tiệc nhà họ Vinh.
Những năm tháng quen Dương cậu cũng chưa bao giờ hỏi đến sự nghiệp gia đình cô. Một phần vì thời niên thiếu ấy cậu luôn không chú ý đến tiền tài, một phần là vì tôn trọng cô. Thế nên đến bây giờ cậu khá ngạc nhiên khi thấy cô hiện diện ở đây.
Gia Minh đi rất nhanh liền quay lại. Vừa đến đã thấy hình ảnh khó xử giữa Dương và Thịnh. Thật ra Gia Minh biết Thịnh. Anh từng cho người điều tra về quá khứ của cô, Thịnh chính là người xuất hiện nhiều nhất sau người thân của Dương trong bản báo cáo.
Anh thong dong bước đến bên cô, ngồi xuống hạ giọng:
– Chắc em cũng đói rồi, ăn ít bánh lót dạ trước nhé.
Dương thấy anh đến trong mắt ánh lên vẻ vui mừng, vui vẻ bỏ qua hai người đang đứng trước mặt cầm lấy bánh anh mang đến ăn một miếng. Ánh mắt anh đột nhiên sắc bén liếc Thịnh và Như Ý trước mặt, giọng hơi đổi:
– Đây là… bạn cũ của em à?
– Vâng, xem như là vậy.
Dương không quan tâm đáp.
Xem như là vậy? Xem như là vậy ư, Thịnh cười giễu. Bây giờ đến cả hai chữ bạn cũ cũng không xứng gán trên người anh nữa rồi. Cũng phải thôi, anh là người có lỗi hơn nữa là lỗi cực nặng không thể tha thứ.
– Gia Minh, đã nghe nói về anh rất nhiều. Thật sự ngưỡng mộ.
Thịnh nén lại cảm xúc nhìn Gia Minh rồi đánh giá. Lời này là thật lòng, Gia Minh là cháu ngoại của ông cụ Vinh- chủ nhà bữa tiệc này. Gia Minh nhìn Thịnh hờ hững ừ một tiếng, so với Dương còn lạnh nhạt hơn.
Dương chỉ ăn một cái bánh, Gia Minh dỗ cô cô mới ăn thêm một cái. Thịnh thấy hai người thân mật, trong người ẩn ẩn thấy không thoải mái.
Quen nhau đã lâu cậu biết Dương là người hay e ngại, không muốn tiếp xúc nhiều với người ngoài. Cậu khẳng định Dương có quan hệ gì đó với Gia Minh mới có thể thoải mái tiếp xúc thân mật với anh ta.
Nhưng Gia Minh là ai cơ chứ. Hắc mã giới thương trường, cháu cưng của nhà họ Vinh, hậu thuẫn nhà nội cũng không kém cạnh gì. Dương là con cái nhà bình thường, nếu nói cô là bạn gái của Gia Minh thì thật khó tin. Không phải bạn gái, vậy thì là…
– Dương, cậu với Gia Minh đây là…
– Không liên quan đến cậu.
– Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.
Thịnh vừa dứt lời thì hai tiếng nói đồng thời vang lên. Thịnh và Dương đều quay sang nhìn Gia Minh. Thịnh thì quá đỗi ngạc nhiên, còn Dương thì không ngờ anh lại nói thẳng như vậy. Nhìn thấy Thịnh sốc như vậy, trong lòng Gia Minh thật thoả mãn.
Quả thật anh rất ghen tị với thằng nhãi này, nó ở bên Dương từ nhỏ đến năm 16 tuổi. Lại còn được Dương hi sinh tính mạng cứu lấy, mỗi lần nghĩ đến cô gái nhỏ nhà anh vì Thịnh mà chịu bao nhiêu tổn thương anh thật sự không chịu nổi.
Thịnh nắm chặt hai tay nhìn chằm chằm vào Dương, tựa như muốn nhìn thấu cô. Lúc này cô gái làm bình hoa nãy giờ bên Thịnh mới lên tiếng:
– Dương, đã lâu không gặp!
Một câu nói thu lại ánh mắt của ba người kia. Dương hừ lạnh không cho cô ta chút ánh mắt nào lấy khăn ướt ra lau tay.
– Chậc! Trên đời này muôn màu muôn vẻ, loại người gì cũng có cả. Nhưng trong tiệc lớn thế này mà lẫn vào một số người không có mặt mũi thì cũng thật là không hay đi.
– Phải không anh?
Nói rồi cô ôm lấy cánh tay anh, Gia Minh mặc cho cô dựa. Lại nói:
– Em nói gì cũng đúng.
Giọng điệu cưng chiều dung túng đến cực điểm. Thịnh xám mặt không biết nói gì thêm nữa, kéo theo Như Ý sang nơi khác. Như Ý vẻ mặt điềm nhiên nhưng ánh mắt vẫn không che được sự rúng động.
Cô ta theo Thịnh đi chào hỏi các vị tiền bối, trong lòng vẫn luôn cả nghĩ. Gia Minh nổi tiếng khó gần, không tiếp xúc phụ nữ lại lạnh lùng. Cứ nhớ đến khuôn mặt đầy ôn nhu của anh ta mỗi kho nhìn Dương ả lại càng cảm thấy khó tin.