Hướng Dương Bên Mặt Trăng - Hạ Dương (Tamlinh247) - Chương 23
Nói sao đây nhỉ, cô trong khoảnh khắc đó trái tim cô ấm áp lên hẳn, đầu óc vốn đang cần thẳng được giải tỏa ngay lập tức. Từ lúc ở bệnh viện tới giờ trong lòng cô rất rối bời, ngay chính cô cũng không biết thứ cảm xúc này xuất hiện từ đâu nữa.
Khuôn mặt ngập tràn sự lo lắng cùng sự tức giận đến mất kiểm soát lúc nãy khiến cô suy nghĩ rất nhiều. Người đàn ông này càng tiếp xúc cô càng cảm thấy khác xa với lời Giang Nguyên nói ngày hôm đó.
Đột nhiên Dương nghĩ đến một giả thiết, nhưng cũng nhanh chóng tan đi. Lại lên cơn ngốc nữa rồi, sao Gia Minh có thể thích cô được chứ?
Khoảng thời gian này quan hệ và tình cảm giữa hai người ngày càng tốt thật nhưng nói đến yêu đương thì không thể nào. Cả hai đều hiểu chuyện, dù sao sau này cũng là vợ của anh, quan tâm chút cũng là lẽ thường thôi mà. Ừm ừm, đúng vậy!
Dương tự thuyết phục mình một hồi, cảm thấy đã thông tư tưởng cô liền thoải mái thả lỏng cơ thể dựa vào xe. Cô chớp chớp mắt nhìn ánh đèn cam bên ngoài cửa sổ rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Một cái quên này chính là đến tận hơn bảy giờ sáng hôm sau mới tỉnh dậy. Mở mắt ra đập vào mắt cô chính là trần nhà màu trắng xóa, vừa ngủ dậy đầu óc cô nhất thời không tỉnh táo được. Dương lấy tay xoa xoa đầu để tỉnh táo hơn và cố nhớ lại việc đêm qua.
Khi tỉnh hẳn cô mới chầm chậm đánh giá căn phòng mình đang ở. Căn phòng được thiết kế tương dối rộng rãi thoáng mát, lấy hai màu trắng xám làm chủ đạo. Phía bên tay trái là tủ áo quần, kế bên giường ngủ còn có một cái bàn gỗ nhỏ đặt đèn ngủ.
Lần trước cô từng đến một hai lần nên ấn tượng vẫn còn khá rõ, xuống lầu cô thấy bóng lưng quen thuộc đứng quay mặt ra cửa sổ đang nghe điện thoại. Cô nhẹ chân lại tự đi pha cho mình một cóc nước trong.
Gai Minh Đang nghe điện thoại nghe tiếng động liền quay lại, cúp máy đi về phía cô nhẹ giọng nói:
– Anh có nấu ít cháo, vẫn còn nóng em đấy em ăn đi.
Đôi mắt đào hoa cụp xuống khuất sau hàng mi đen che đi sự rung động nhẹ nhàng trong mắt anh.
Minh Dương ngước mắt nhìn anh khẽ đáp:
– Dạ, chuyện tối hôm qua anh…
Gia Minh hiểu ý liền ngắt lời:
– Đừng lo, anh xử lý với bên nhà trường rồi. Còn bố mẹ em anh vẫn chưa thông báo, anh muốn đợi em dậy rồi hỏi ý kiến của em.
Anh nhàn nhạt thuật lại một cách ngắn gọn.
Dương thở ra một hơi, may quá! Bố mẹ cô biết nhất định sẽ làm ầm lên cho mà xem. Gia Minh làm gì cũng báo trước cho cô quyết định, rất tinh tế. Điều này khiến Dương cảm thấy rất hài lòng và tăng thêm vài phần thiện cảm với anh.
– Cảm ơn anh!
Gia Minh xoa xoa đầu cô, ánh mắt không giấu được sự ấm áp:
– Không có gì.
Sau nhiều lần “được” anh xoa đầu bất ngờ, Dương cảm thấy điều này rất bình thường, mặc anh xoa xoa đến khi nào thỏa mãn.
– Anh đã xin phép nhà trường nghỉ rồi. Chuyện hôm qua anh nhất định sẽ làm rõ, em an tâm.
Dương vâng một tiếng rồi cũng không để tâm nhiều.
– Mà em thấy cũng không cần làm lớn đâu, chỉ là xung đột nhỏ không đáng nói thôi…
Chưa dứt lời Dương liền nghe thấy giọng nói giận dữ của Gia Minh:
– Không được. Nếu lúc đó anh không đến thì liệu ai biết sẽ biết được chuyện gì sẽ xảy ra chứ, chúng…
Càng nói tâm trạng anh càng có xu hướng mất kiểm soát. Dương nhất thời ngẩn người không biết phản ứng như thế nào. Nhận ra bản thân có chút nóng nảy anh dừng lại hít vào một hơi, ổn định lại rồi nói:
– Không nói nữa, chuyện này cứ để anh giải quyết.
Hình như Gia Minh còn làm lớn việc hơn cả bố mẹ cô nữa thì phải. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà. Nhưng anh cũng đã nói đến vậy cô cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể ậm ừ cho qua.
Gia Minh kéo cô ra ngồi ngoài phòng khách còn bản thân thì rảo bước đến bếp múc cháo cho cô. Gia Minh biết cô ăn ít nên chỉ múc ra một bát vừa vừa. Bát cháo được đặt trước mặt Dương, khói bóc nghi ngút, hương thơm lan ra cả căn phòng.
Dương hít vào một hơi cảm nhận mùi hương hấp dẫn, múc một muỗng nhỏ cho vào miệng. Thịt băm và rau củ được xắt rất nhỏ lại được hầm nhừ, vừa bỏ vào miệng liền như tan vào nhau.
Mọi suy nghĩ ngổn ngang đều bị vứt ra đằng sau đầu, cô chăm chú múc từng muỗng từng muỗng ăn. Gia Minh ở đối diện chống cằm nhìn cô gái nhỏ đang say sưa ăn cháo môi bất giác câu lên cười trong vô thức. Ánh mắt si mê nhìn cô không chớp mắt.
Chớp mắt chén cháo đã thấy đáy, Gia Minh lại đứng dậy đi pha cho cô cốc nước ấm.
– Hai hôm nữa có tiệc từ thiện ở trung tâm thành phố, hẳn là cũng có thiệp mời gửi đến gia đình em rồi. Lâu rồi em cũng chưa ra ngoài, lần này theo anh đến đó được không? Sau này rất có ích cho bản thân đấy.
Mỗi lần nói chuyện với Dương Gia Minh đều nói rất nhiều, như sợ cô gái nhỏ sẽ không đồng ý. Dương rảnh rỗi liền đồng ý, Gia Minh ẩn ẩn vui vẻ trong lòng, khuôn mặt luôn mỉm mỉm cười.
– Lễ phục anh sẽ sắp xếp cho em, hiện tại em cứ nghỉ ngơi đi đã, đừng suy nghĩ nhiều.
Dương lần nữa ngước mắt nhìn anh, hình như Gia Minh hơi nhiệt tình quá thì phải. Tổng tài lạnh lùng ít nói của cô đâu rồi? Sao chỉ thấy một ông anh còn ôn nhu, tinh tế đến mức khiến cô nhũn cả lòng vậy hả?
– Nhưng em còn đang trong kì quân sự mà?
– Không sao, anh gửi báo cáo cùng giấy phép rồi. Cứ nghỉ ngơi vài hôm đã rồi tính sau.